Ngoài trời mưa rồi... tôi như một con ngốc tản bộ dưới màn mưa... ha... cảm giác này thật đặc biệt.
Hình ảnh đôi mắt đó của Khải cứ liên tục giày vò tâm trí tôi. Đôi mắt đó khiến tôi cảm thấy như hắn rất xót xa cho tôi, cảm thấy như hắn đã làm chuyện gì đó thật có lỗi với tôi vậy. Tôi từ trước đến nay đã rất ghét những lời xin lỗi, huống chi lại là một ánh mắt sâu sắc như vậy.
Xin lỗi gì chứ... là đôi mắt sát thủ thì đúng hơn, nhờ nó mà bao nhiêu bức tường tôi dựng lên đến nay một phát sụp đổ hoàn toàn.
Chuyển hướng gì chứ... từ trước đến giờ, tôi chưa một chút rung động trước Kha... bảo tôi phải làm sao đây?
Không muốn... cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt đó nữa. Mưa rơi ngày càng nặng hạt. Từng giọt mưa rơi xuống người tôi ngày càng đau.
Tôi cười nhạt, bản thân mình... hình như hết sức rồi, không thể chống chọi với cái gì nữa, thậm chí còn không thể nhìn ra trước mắt mình là cái gì.
Thật thảm hại. Bụng thì đau, tim cũng đau, ngực cũng đau, mà đầu cũng đau.
Khi đã trở về nhà thì toàn thân tôi ướt sũng, nước chảy cả ra sàn nhà, nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến nó.
Toàn thân mệt mỏi, tôi vào nhà tắm lau sơ qua cả người rồi nằm vật lên giường. Cả người tôi nặng trịch, giống như dây các múi cơ bây giờ đều đã hoàn toàn tê liệt hết rồi.
Tôi thở ra, khẽ nhắm mắt, nhưng mỗi lần nhắm mắt tôi lại nhớ đến ánh mắt đó của Khải.
Hắn vì người con gái khác mà trở nên đau lòng như vậy... là người con gái khác chứ không phải là tôi.
Dù đây đã là lần thứ hai hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nhưng cái cảm giác sợ hãi kia không những không thuyên giảm mà nó còn ngày càng tăng, chăng là vì lần này so với lần trước, tôi thích Khải hơn rất nhiều...
Điện thoại tôi reo lên... là Kha.
Tại sao cậu lại gọi cho tôi, lúc này đây, người mà tôi tuyệt đối không muốn nói chuyện cùng nhất chính là cậu...
Tôi tắt máy, lúc này mới phát hiện ra ngoài cuộc gọi của Kha, còn có rất nhiều cuộc nhỡ từ Lâm với mấy đứa trong lớp... còn có tin nhắn của Lâm: 'Mày đâu rồi? Con Anh Nhây nói mày đã trở vào phòng rồi mà sao không thấy đâu hết?!!'
Vừa vặn lúc này có tin nhắn tới từ Kha: 'Có chuyện gì vậy? Lâm hỏi tui có liên lạc được với bà không? Đừng làm tui sợ nha Hạ.'
Tôi đọc mấy tin nhắn đó, mắt đột nhiên nóng ran, chỉ có thể nhắn lại cho tụi nó: 'Không sao, đừng lo.'
Sau đó thì tắt máy rồi nhét nó dưới gối.
Nước mắt tôi không tự chủ trào ra. Đã từ lâu vốn biết Khải không hề thích mình, nhưng bây giờ khi đối mặt với sự thật, tại sao lại khó khăn đến như vậy. Tôi có cảm giác như thể ngày mai tất cả sẽ sụp đổ, bầu trời sẽ biến thành màu đen và bóng tối dần lấp đầy tất cả, kể cả đôi mắt đen sâu hoắm đó...Chẳng phải người ta thường nói... thời gian có thể chữa lành tất cả, tại sao đã lâu rồi kể từ khi tôi quyết định từ bỏ Khải, tình cảm của tôi dành cho hắn vẫn không phai mờ được chút nào. Mỗi lần nhắc mình phải xem hắn là bạn thì hình ảnh tử tế dịu dàng của hắn cứ liên tục xuất hiện trong đầu. Nói chung quy thì mỗi lần cố quên lại càng nhớ.
Đến khi nào cái thứ tình cảm chết tiệt đó mới chịu buông tha cho tôi, tôi phải làm sao để không phải đau khổ nữa...
Lúc này, tôi mới nhận ra rằng, nếu đã biết trước sẽ không thể quên Khải mà vẫn ương bướng cứng đầu tự huyễn hoặc mình thì không chỉ tạo thêm hy vọng rồi cuối cùng gây thương đau cho mình, mà cho cả những người khác nữa. Kha... tôi xin lỗi.
Nghĩ là làm, tôi lại lôi điện thoại ra mở nguồn, nhắn cho cậu ta: 'Xin lỗi, tui không làm được. Tụi mình vẫn nên làm bạn thì tốt hơn.'
Tôi nhắn trong nước mắt, trước mặt cứ mờ mờ nhòe nhòe, sau khi gửi xong, tôi lại không đủ can đảm đối mặt với Kha, vội vã tắt máy.
Lúc này có thể nói, tâm trạng của tôi đang cực kì tệ, vừa đau khổ vì Khải, mà còn cảm thấy vô cùng tội lỗi khi mình đã nhẫn tâm như vậy với Kha.
Tôi khóc đã đời thì nằm dài ra ngủ.
Hình như... vẫn còn mưa...
...
Tôi ngáp dài một cái, chống tay ngồi dậy...
Au... cái cảm giác kinh khủng nhất là đây... mỗi sáng thức dậy, vốn tinh thần đang trong trạng thái thả lỏng hoàn toàn vô cùng thoải mái thì chợt nhớ tới những chuyện đã xảy ra với mình, hoặc là chợt nhớ ra hôm nay phải làm gì đó thật áp lực... như rơi thẳng xuống địa ngục vậy.
Tôi lại chui vào chăn, hét lớn một tiếng.
Sau khi tự hành hạ thanh quản xong thì tôi im bặt ngồi phắt dậy, run run nhìn sang đồng hồ treo tường.
“Aaaa!!! Tám giờ rồi!!! Trễ rồi!!!”
Như các bạn đã biết... trường học ở Việt Nam theo chuẩn vào tiết một lúc bảy giờ.
Tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua gương còn tự mình giật mình hét lớn một tiếng: “Ma!!”
Mắt tôi thâm quần sưng húp như hai vỏ sò ấy...
Cuộc đời nó... nhọ liên tiếp như thế này thì tôi biết phải đối phó như thế nào!!!
...
'Bộp.'
Chiêu leo tường thần thánh...
Tôi sau khi đã yên vị trong sân, liền rón rén chạy lên lớp, nhìn lại đồng hồ, tôi chép miệng. Thôi thì tìm chỗ nào đó ngồi chơi cúp luôn tiết hai, ra chơi rồi vào lớp sau đi.
Tôi rảnh rỗi mở điện thoại ra xem...
Ực... b... ba mươi tin nhắn...
'Con kia! Rốt cục mày đang ở đâu! Mau vào lớp, tiết một rồi kìa!!' Từ Lâm vào lúc 7h05 sáng nay.
'Hạ... bà sao vậy? Sao lại như vậy?' Kha 12h30 khuya nay.
'Có chuyện gì sao?'
'Đừng trốn nữa, gặp nhau nói chuyện đi.''...'
Tôi nuốt nước bọt, có nên chạy sang lớp Kha nói chuyện thẳng với cậu ta hay không...
Màn hình chuyển sang có cuộc gọi đến khiến tôi giật cả mình. Tôi nuốt nước bọt nhìn cái tên... Kha... tôi chỉ mới mở máy thôi mà, sao cậu ta có thể canh ngay lúc này mà gọi chứ, đừng nói, từ sáng đến giờ Kha không ngừng gọi cho tôi.
Tôi để mặc nó reng... vì còn đang bận suy nghĩ
Ầy... đừng thấy tôi tỉnh bơ như vậy rồi cho rằng tôi đã đem chuyện ngày hôm qua vứt vào thùng rác, chẳng qua là hôm qua khóc đã đời rồi, tôi cũng đã tự nhủ với mình rất nhiều lần, phải đối mặt, phải vượt qua...
Lúc này cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi lại không biết mình nên làm gì... nhìn nó, nó cũng nhìn mình. Nhìn qua nhìn lại một hồi, chuông trường đột ngột reo vang khiến tôi giật cả mình đánh rơi luôn cái điện thoại.
Tôi thở hắt ra, đứng lên bình thản đi vào lớp, trưng ra khuôn mặt phởn nhất có thể.
“Haha... chào cả nhà!”
Cả đám bu lại, dù biết trước chuyện này thế nào cũng xảy ra, nhưng tôi vẫn giật mình hét toáng lên một cái.
“Rốt cục mày đi đâu?”
“Cả lớp lo cho mày lắm đó con kia!”
“Con này hôm nay nhất định phải bị trảm!!”
Trong đó có cả Anh Nhây, nhìn thì có vẻ thấy tâm tình nó đã tốt hơn hôm qua nhiều, dù vẫn còn nét tiều tụy nhưng vẫn không đến nỗi sắp chết giống hôm qua.
Chăng là ngày hôm qua đã có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết??
Tuấn ở bên ngoài bước vào, lại gặp bí thư làm gì đó. Lâm thở dài với Jen: “Hay là tao với mày đổi chức vụ cho nhau đi. Dù gì mày cũng cần có cơ hội để tiếp cận người ta mà phải không?”
“Mày câm mồm và phắn ngay ra đó cho tao. Không tao giết.”
Jen tức tối, mặt nó đen như đít nồi liếc Lâm một cái. Cả đám cười ha hả lên... trong đó có tôi.
Ha... có bạn bè thật là tốt quá. Cả hôm qua tôi ở nhà như rơi vào tuyệt vọng, ấy vậy mà hôm nay chỉ cần nhìn thấy tụi nó, nghe tụi nó đùa giỡn với nhau mà tôi có thể lấy lại nụ cười rồi. Tôi còn sợ rằng ngày hôm nay, nụ cười gượng gạo của mình sẽ gây sự chú ý cho tụi nó, không ngờ tôi còn chẳng cần phải che giấu cảm xúc tiêu cực của mình nữa.
Cho dù những khi hình ảnh ấy thoáng qua trong đầu mình, tôi có thấy nhói tim một cái, nhưng vẫn không đến nỗi tệ như hôm qua. Phải chi con người ta có cái nút bấm, thích kí ức nào sẽ cho nó vào phần bộ nhớ vĩnh viễn, không thì đá nó qua một bên thì tốt biết mấy. Tôi sẽ chẳng cần phải nhớ đến mấy chuyện đau lòng đó.
Lâm đi vào lớp, và Tuấn sắp rời đi, chân tôi không thể làm chủ đột nhiên đứng dậy chạy về phía cậu ta... tôi nghe loáng thoáng sau lưng giọng của Jen nhão nhoẹt: “Không phải chứ, đến cả con Hạ bây giờ cũng trở thành tình địch của tao luôn hả?”
Tôi còn chẳng quan tâm đi, bước thẳng về phía cậu ta, lớn tiếng gọi: “Tuấn, chờ tui chút.” để ngăn hành động toan bước đi của Tuấn.Cậu ta quay đầu nhìn tôi, liền nở nụ cười mê người thương hiệu: “Có gì không?”
Tôi lấp lửng hồi lâu, vẫn không dám nói... mãi đến khi thấy ánh mắt tò mò của Tuấn sắp dò xong hết từng mi li trên người tôi rồi, tôi mới khe khẽ hỏi:
“Kh... Khải hôm nay có đi học hay không?”
“Không... nó... dạo này lạ lắm. Bà biết chuyện gì không? Ờ cả Băng cũng nghỉ học nữa. Không biết hai cái đứa nó đang làm cái gì...” Tuấn trả lời tôi xong thì chuyển sang lẩm bẩm.
Tôi chỉ có thể cười nhạt, tạm biệt cậu ta rồi đi thẳng vào lớp với khuôn mặt cố gắng như là bình thản nhất có thể.
...
Vài ngày sau đó...
Giờ ra chơi, tôi và Lâm với Minh cùng xuống căn tin. Thật ra mà nói, Minh và Lâm vốn định đi riêng, nhưng con Lâm nó không nỡ để tôi một mình nên mới đèo bồng tôi theo, dù tôi đã kiên quyết từ chối. Sống ở đời ai lại nguyện đi làm kì đà bao giờ, tôi cũng đâu phải là dân thiểu não hay ngu ngốc đến không biết điều. Tôi còn không tạo tình huống để gầy dựng quan hệ giúp hai người đó thì thôi, khi không đi làm bóng đèn sáng trưng thế này... tiếc là nó đe dọa tôi!!
Tôi bặm môi ấm ức! Rõ ràng là tôi muốn tốt cho nó, sao lại thành ra tôi là kẻ bị bắt nạt như thế này!!
Nói gì thì nói, sau khi xuống sân, tôi hoàn toàn bỏ quên tất cả mớ lí thuyết trên, xách tay con Lâm cả hai chen vào mua thức ăn, mặc cho Minh í ới để cậu ta mua cho.
Gì chứ! Muốn ăn phải lăn vào bếp, có chen chúc trong đám người này mới cảm thấy được vị ngon của thức ăn!!
Sau khi mua xong một bàn với vẻ mặt đầy thỏa mãn, tôi định bóc ra ăn...
“Em Đinh Nguyệt Hạ 11A4 xuống phòng giám thị có việc cần, cô nhắc lại, mời em Đinh Nguyệt Hạ 11A4 xuống phòng giám thị có việc cần.”
Tôi bặm môi nhìn bàn thức ăn trước mặt với vẻ mặt tiếc nuối... ơ chết tiệt! Gọi lúc nào không gọi chứ, gọi vào cái tiết văn chán òm hay tiết hóa đáng kiếp kìa!! Giờ ăn của tui!!!
Tôi liếc Lâm một cái: “Không được đụng vô đồ ăn của tao! Lát nữa tao về tao ăn.”
Đe dọa đâu đó đầy đủ xong xuôi, tôi quay đầu định chạy lên phòng giám thị, nhưng lại quay về liếc nó một cái: “Tuyệt đối không được ăn. Lát nữa mà tao không về kịp thì đem đống này giấu vào áo rồi mang hết lên lớp giùm tao, lát tao cho mày ăn ké ok?” nói liếc cho mang tính chất ngầu lòi vậy thôi, thật ra mà nói là tôi đang năn nỉ nó, còn phải cống nạp cho nó mấy phần để nhờ vả nó.
Bạn bè nó thế đó... cuộc đời này thật là bất hạnh!
Kết quả là gì... tôi bị gọi lên đơn giản là vì sáng nay sau khi nhảy qua hàng rào, tôi bị rơi thẻ học sinh, một bé gái dễ thương nào đó lớp chuyên đã nhặt nó và đem đến đây nhờ trả lại cho tôi.
Chỉ vì vậy mà mất toi giờ ra chơi của tôi chứ. Thật ra mà nói, trường tôi không có nhỏ, từ lớp tôi xuống căn tin đã ngốn một mớ thời gian, lại phải chen vào mua, gần hết giờ thì lại bị gọi xuống. Từ căn tin xuống phòng giám thị còn phải một mớ thời gian nữa. Bởi ta nói, ai nói trường rộng là sướng, đi mà gãy cả chân, hằng ngày ra vào lớp học còn hơn cả đi bộ trong công viên, đến lớp là mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nếu như có đứa nào đó thật sự vì tai nạn mà gãy chân thì ôi thôi... bạn ý nên ở nhà tự học vài tuần đến khi chân lành rồi vào học tiếp nhé.
À... lạc đề trầm trọng rồi!! Trong khi đang chạy về lớp học, thì trước mắt có một cánh tay thò ra từ lối vào cầu thang thoát hiểm, tôi rõ ràng trông thấy nhưng do quán tính không thể dừng được. Vai tôi bị chộp lấy, cả người tôi bị kéo vào trong lối rẽ kia, thực chất mà nói, nó giống như cái hành lang nhỏ dẫn ra cầu thang thoát hiểm, nhưng nó rất ít người dùng, nên con ngõ này cũng trở nên vô cùng vắng vẻ. Nhiều khi tăng tiết đến tận tối mới về, lần nào đi ngang chỗ này tôi cũng bất giác rùng mình bởi nó vừa vắng vừa tối. Dù cho tôi có không sợ ma đi nữa, đi ngang mấy chỗ tối tối thế này mà nghe tiếng gió hú cũng sợ gần chết ý!
A chết, hình như lại lạc đề rồi...
Con hẻm nhỏ bề ngang vừa đủ cho ba người đứng vào. Nên tôi và người kia cách nhau không bao nhiêu. Khoảng cách gần thế này khiến tim tôi bất giác đập mạnh hơn cả bình thường, hơi thở nam tính cùng khuôn mặt điển trai áp sát tôi, Kha khẽ giọng nói:
“Tui đã muốn để cho bà bình tĩnh rồi mới nói chuyện lại với bà, nhưng thật sự sốt ruột chịu không nổi nữa rồi. Tin nhắn đó là sao, hả Hạ?”
Tôi lảng tránh ánh mắt của cậu ta, còn vô cùng thản nhiên đánh trống lãng, cười cười nói, giống như tin nhắn hôm qua không phải là cái gì động trời lắm: “Tới giờ vào lớp rồi, tui... tui lên lớp trước rồi lát nữa tan học sẽ nói chuyện sau ha.”
Vừa nói xong, tôi liền co giò bỏ chạy, nhưng đôi chân dài của Kha đạp lên tường chặn lối ra của tôi. Tôi nuốt nước bọt... không phải là lần này cậu ta định nghiêm túc muốn diệt khẩu tôi đấy chứ.
Tôi quay qua cười xòa với Kha: “Nếu muốn nói chuyện thì có thể chọn nơi nào khác ngoài chỗ này không?” Để tui còn tiện tránh ánh mắt của ông nữa. Đứng gần thế này, đôi mắt sáng của ông cứ rọi thẳng vào tui thấy tội lỗi lắm. Lần này tui biết tui sai rồi, nhưng làm ơn đừng hành hạ tinh thần của tui đi...
“Không được, những nơi vắng vẻ khác trong trường này đều có camera cả rồi.”
Sao lại có hai chữ vắng vẻ trong câu nói của cậu ta vậy...
Tôi đã nói tôi biết tôi sai rồi, tôi biết lần này tôi là một con bánh bèo vô dụng, lại vô cùng đáng ghét, vô cùng đáng chết, vô cùng có lỗi với Kha...
“Vậy... trả lời đi... như vậy là thế nào?”
Tôi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm, cúi gằm mặt lí nhí:
“T... tui xin lỗi, nhưng tui không thể thích ông được.”
“...”
“Tui lúc này đang chắc chắn, tình cảm đó không thể nào đi lên được nữa... vì tui sợ ông sẽ buồn, nên mới nghĩ là nói càng sớm càng tốt... nên là...”
“Đủ rồi...”
“...”
Tôi vẫn chưa dám nhìn mặt Kha... chỉ dám cúi gằm, sẵn sàng gồng mình hứng chịu cơn thịnh nộ từ cậu ta.