Tôi đứng cạnh Lâm, Minh và Khải cùng trò chuyện bên bàn thức ăn với ly rượu trên tay thì bạn anh Uy tiến lại gần, thân thiết khoác vai Lâm với tôi.
Tôi đen xì mặt lại... nhớ không lầm tôi với anh này đâu có thân thiết đến mức này.
Ba người còn lại tất nhiên không ngoại lệ.
Tôi cười xã giao, xem như anh này có đức tính tốt đi... xem như ảnh... ừm,... thân thiện.
Lâm mỉm cười vô cùng vui vẻ... hự... cái khuôn mặt với nhân cách thứ hai này...
“Chào Anh Lâm.”
Nghe nó chào, cả tôi lẫn hai tên kia đều ngạc nhiên. Tôi quay sang hỏi: “Anh tên Lâm hả?”
“Ừ. Cùng tên với nhóc này.”
Ảnh vui vẻ xoa đầu Lâm, làm tóc nó hơi rối lên, cũng nhờ vậy mà ảnh bỏ tay ra khỏi tôi và nó, nếu không có lẽ hai tên bên kia đã nóng đến bùng nổ rồi.
“Chị Quỳnh bảo hai em qua bên đó chụp hoa kìa.”
Tôi với Lâm hí ha hí hửng bỏ luôn cả thức ăn, chạy thẳng về phía mọi người đang náo nhiệt bên kia.
Chị Quỳnh đứng trên bục cao, thấy tôi với Lâm đã đến rồi thì mỉm cười nháy mắt ra hiệu: “Được rồi, mọi người nếu đã đến đây đông đủ thì mình quăng nha.”
Ở đó lúc này hầu hết là bạn của chị Quỳnh và anh Uy, không khí vô cùng sôi nổi và dễ chịu... mọi người đùa giỡn với nhau vài ba câu. Tôi với con Lâm dù không hiểu gì hết nhưng cũng bị tâm trạng tốt của mọi người ảnh hưởng theo, trên môi nở một nụ cười vui vẻ.
Chị Quỳnh đứng trên cao, miệng cười rạng rỡ: “Bắt đầu nha.”
Đóa hoa màu xanh nhạt trang trọng quý phái bay trong không trung... rơi thẳng vào tôi.
Tôi thậm chí còn không di chuyển, chỉ có đứng yên một chỗ, ấy vậy mà đóa hoa ấy lại rơi vào tay tôi.
Tôi đang cầm trên tay đóa hoa màu xanh dương nhạt thì Khải từ xa đi tới... tim tôi tự nhiên đập thình thịch không biết vì sao.
“Mặt bà lúc đó nhìn hài kinh khủng, tui không kiềm được đã chụp hình lại mất rồi.”
Tôi mỉm cười vui vẻ... hắn lúc nào cũng có thể trêu chọc tôi.
Tự nhiên tôi nhìn xuống đóa hoa trên tay.
Trước đó thì không có gì... nhưng tự nhiên khi cầm trên tay bó hoa này rồi... tôi lại mang trong mình một cảm xúc chờ đợi gì đó rất mơ hồ...
Tôi trong vô thức lại ngước nhìn bóng lưng Khải đang ngày càng xa dần.
...
Sau đám cưới của anh Uy với chị Quỳnh, tôi và Khải lao đầu vào tập luyện... thật ra nói vậy thì nói cho có lệ để tôi còn than thở với con Jen thế thôi, chứ mỗi khi tập luyện của tôi và Khải chính là mỗi đứa mỗi cuốn Conan đọc đến không biết giờ giấc.Một nửa tháng ba nhanh chóng trôi qua, cả trường tôi háo hức chuẩn bị cho lễ hội sắp tới, khắp các gian phòng học trở nên vô cùng náo nhiệt. Lớp nào cũng chuẩn bị cho lễ hội.
Ngày hôm đó chúng tôi sẽ ở trường từ sáng đến tối, thêm một đêm lửa trại rồi sáng hôm sau mới về nhà. Hầu như ai cũng cảm thấy đây sẽ trở thành một kỉ niệm khó quên.
Năm ngoái, trường tôi đâu hề có hoạt động này. Năm nay vì mới đổi hiệu trưởng nên mới có nhiều hoạt động hơn năm ngoái. Mấy anh chị vừa ra trường năm trước gào khóc âm ỉ trên facebook vì tiếc nuối.
Vì chuẩn bị mọi thứ rất vui, nên thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng. Ngày nào con Jen cũng ca cẩm ỉ ôi với tôi, bảo tôi phải luyện tập thật chăm chỉ. Tôi lại thở dài nói với nó: “Ngày nào mày không ám tao mày không chịu nổi à? Mày có thấy ngày nào tao với Khải cũng đi chung không? Không đi luyện tập thì còn làm gì?”
Ngày nào nó cũng gật đầu: “Ờ, mày nói cũng có lí.” Thế mà qua ngày hôm sau chắc chắn nó sẽ lại: “Đi tập luyện cho tao!!”
Mãi rồi tôi vì sợ cái sự dai dẳng của nó mà trốn nó như trốn hủi.
Tôi thấy nó liền quay người chạy thẳng... ngay cua rẽ lại va phải Khải. Hắn mỉm cười nhìn tôi: “Bà làm gì chạy như ma đuổi vậy?”
Tôi thở dốc nhìn ra phía sau lưng, thấy nó không đuổi theo nữa mới thở phào nhẹ nhõm, thở dài mỉm cười lại với hắn: “Ừm... tui chỉ là đang chơi trốn tìm.”
“Trốn... tìm...”
Hắn nhìn có vẻ chả tin. Tôi đánh trống lãng khi thấy hắn ôm một chồng sách cao: “Ông đang đi đâu vậy?”
Ngay lập tức, mặt hắn đen đi, giống như tôi vừa chọt trúng chỗ ngứa:“Làm culi.”
Tôi phì cười: “Cho thầy hả?”
“Ừ. Tui phải đem chồng này đến phòng giáo viên.” Hắn mỉm cười “Vậy, tui đi trước.”
“Ê, vậy, để tui giúp ông đem nó đi.” Tôi đưa tay lấy... 1/8 chồng sách, sau đó quay sang toe toét với hắn.
Thật ra bảo là giúp, nhưng đó chỉ là lí do tôi bịa ra để được ở bên hắn thôi.
“Không cần đâu, để nó lên lại đi. Tui đem đi được rồi.” Khải lúng túng không biết phải làm sao, vừa nói với tôi, vừa nhúc nhích hai tay.
Vì cả hai tay hắn đều đang bê chồng sách cao, nên không có lấy lại... e hèm... 1/8 phần sách từ tôi được.
Tôi xoay người đi trước, rồi nghiêng người mỉm cười với hắn: “Đi nhanh thôi, rồi cùng ăn kem.”
Khải thở dài đi nhanh lên sánh bước với tôi.
Người người nhìn vào đều nghĩ là Khải mang sách giúp tôi, chắc chẳng ai nghĩ là tôi mang sách giúp hắn đâu.
Chỉ có vậy thôi cũng khiến tôi vui vẻ cười khúc khích.
Khi ta hạnh phúc thì nhìn thấy cái gì xung quanh cũng tự nhiên trở thành niềm vui. Khi ta đang yêu thì nhìn thấy cái gì xung quanh cũng tự nhiên trở thành màu hồng.
Tôi... hình như là cả hai.
Sau khi đặt chồng sách xuống bàn của thầy trong phòng giáo viên thì cũng là lúc chuông báo hết giờ ra chơi vang lên.Tôi quay ngoắt sang hắn, đưa ra khuôn mặt đáng thương, tỏ vẻ như là không cam tâm.
Khải lạnh nhạt nhìn tôi làm trò một hồi, thì nhếch môi: “Được rồi cô nương. Quá lắm thì cúp học đi ăn kem.”
Thấy biểu cảm trên mặt tôi chuyển sang hớn hở, hắn phì cười đưa tay xoa xoa đầu tôi tỏ vẻ cưng chiều: “Vui chưa.”
Tôi gật gật. Ánh mắt dịu dàng đó của hắn làm tim tôi đập thình thịch không ngừng.
Giờ phút đó, chúng tôi tay trong tay đi ngược lại dòng người hối hả. Người ta thì đi về phía lớp học, trong khi tôi với Khải lại đi về phía căn tin. Khung cảnh có chút kì quặc.
Khải đưa cho tôi một cây kem: “Bà thích vani phải không?”
Tôi lại được dịp cảm động, miệng cười toe toét. Trong bao nhiêu loại kem đa sắc màu ở đây, hắn lại biết tôi thích vani.
“Sao ông biết tui thích vị này?”
Khải không nói gì, chỉ tằng hắng rồi xoay người, nắm tay tôi kéo đi: “Đi thôi. Chúng ta phải tìm nơi nào đó có thể ẩn nấp.”
Dường như hắn đang xấu hổ.
Tôi được hắn dắt đi mà cứ cười tủm tỉm mãi thôi.
Bẵng một thời gian rất lâu sau này... con Lâm mới hăm he tôi: “Mày dạy lại chồng mày đi! Vừa phải thôi. Hồi mới quen nhau điều tra sở thích của mày qua tao còn được.Thế nào mà sau khi cưới nhau hết hai năm rồi, vẫn muốn hỏi tao là mày thích kiểu dép lào như thế nào! Nói ổng đi mà hỏi mày ấy!!”
Tôi lúc đó sau khi nghe nó mắng xong chỉ biết cười hạnh phúc, nó còn chửi tôi khùng. Bị chửi còn có thể cười được. Nhưng lúc đó, tôi thật sự rất hạnh phúc nha.
Sân thượng trường lộng gió. Tôi với Khải ngồi cạnh nhau vừa hứng gió vừa ăn kem. Cả tiết tôi với hắn ngồi bên cạnh nhau vừa ăn kem vừa bàn tán um lên về thầy cô... mà hầu như phần lớn toàn là tôi nói rồi hắn nghe. Thỉnh thoảng thấy tôi quá hăng say, hắn lại vuốt vuốt tóc tôi: “Nói chậm, nói nhỏ, sẽ không ai giành nói với bà. Đừng nói lớn quá, sẽ viêm họng.”
Trời ạ... hạnh phúc khỏi bàn đi.
Mà tôi của lúc đó vui vẻ là vậy, cười toe toét là vậy, chẳng hề nghĩ đến hậu quả của việc cúp học mà... quên dặn dò trước với tụi bạn để tụi nó bao che cho mình.
Sau tiết đó, tôi len lén về lớp, chui vào trong lớp từ cửa sau.
Thấy tôi trở về, con Lâm liền hầm hầm mặt, giật cả người tôi nghiêng qua ngã lại đến đau đầu.
Nó làm loạn lên cả một khu phía sau lớp, khiến cho tụi nó dồn hết sự chú ý về phía này. Cũng may là đang trong thời gian chuyển môn, không có giáo viên trong lớp.
Nó gào lên: “Con ngu kia, mày đi đâu mà điện thoại không đem theo, rồi biệt tích luôn cả tiết thế hả?”
“Tao đi có việc... mày bị gì vậy? Bình thường tao cũng đi, đâu có sao?”
“Mày lấy cái điện thoại ra xem tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc. Nếu ngày hôm nay như bình thường thì tao cũng không có thèm quan tâm đến mày đâu. Vừa rồi có cô chủ nhiệm dự giờ...”“...” đoàng đoàng... sét đánh giữa trời quang.
Sau hôm đó tôi mới biết được một điều. Vào tiết ba sáng thứ năm ấy, toàn thể giáo viên chủ nhiệm khối 11 sẽ đột xuất dự giờ lớp của mình...
Tôi chắc là không có cần xui xẻo như vậy chứ.
Cuối giờ, tôi bị gọi xuống phòng giáo viên làm việc với cô chủ nhiệm.
Trên đường đi cứ luôn tự nhủ, cô Hương rất thương tôi, chắc sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, quá lắm thì bị phạt thôi.
Ấy mà không ngờ, tôi vừa mở cửa phòng giáo viên đã thấy Khải. Thật không ngờ hắn cũng ở đây. Mà một người như hắn ở đây giờ này đứng trước mặt thầy chủ nhiệm với vẻ mặt băng lãnh đó thì tôi hoàn toàn có thể biết lí do.
Hắn cũng bị gọi lên giống tôi!!!
Tôi tấm ta tấm tét nhìn sang hắn cười. Điều này khiến cho cô Hương nhìn về phía Khải.
Nghe loáng thoáng thầy mắng hắn về chuyện cúp tiết, tôi lại cười... dù hình như là tôi sắp bị phạt.
Cô Hương như nghĩ ra gì đó, nhếch mép nhìn tôi hỏi:
“Hai đứa trốn tiết chung với nhau phải không?”
“Dạ... Đâu có đâu cô.” Tôi liếm môi.
“Giấu giấu cái gì?” Cô ấy lại đưa ra nụ cười gian đáng sợ huyền thoại, trượt chiếc ghế xoay về phía thầy hỏi khẽ “Thằng bé trốn tiết mấy vậy?”
Thấy ấy nhíu mày nhìn về phía tôi, như cũng lờ mờ đoán ra nguyên nhân tại sao cô ấy hỏi như vậy, liền hất hàm hỏi: “Đó cũng tiết ba hả?”
“Ừ, là tiết ba.” Cô ấy gật đầu, nụ cười như đậm hơn vài phần, nhìn về phía tôi “Khỏi chối nhé.”
“...” tôi chỉ có thể bặm môi than trời... với khuôn mặt hơi nóng lên vì xấu hổ. Tự nhiên có cảm giác giống như chúng tôi bỏ nhà đi chơi, bị ba mẹ phát hiện vậy.
Thầy nghiến răng: “Hai cái đứa gan trời này, đã cúp học chung vậy thì trực phạt chung luôn đi.”
...
Thế là từ đó, mỗi giờ ra chơi, ai đi ngang lớp 11A4 cũng thấy có một chàng trai và một cô gái đang cặm cụi... chơi game trên điện thoại.
Nếu người đi ngang qua là cô giáo với cả thầy giáo chủ nhiệm thì cái chổi không biết từ đâu ra sẽ rơi lên tay người con trai, cái khăn lau bảng yên vị trên tay người con gái.
Vừa nhìn đã biết rõ là giả vờ, nhưng thầy cô cũng chẳng nói gì.
Tôi nhìn len lén ra ngoài, thở dài một tiếng. Thật ra thầy cô cho chúng tôi trực phạt chung với nhau như thế này không phải là đang tạo điều kiện cho chúng tôi ở bên cạnh nhau đó sao.
Tôi gõ gõ lên mặt bàn: “Thế rồi tụi mình hát bài gì? Dạo gần đây, con Jen cứ um sùm hết cả lên, làm tui mệt cả đầu.”
“Cứ hát những gì bà muốn, chỉ cần bà thích thì tui cũng thích, cho nên không cần phải bận tâm nhiều quá về vấn đề đó.”
Tôi gật đầu, rồi bắt đầu ngân nga hát, rồi chúng tôi từ ngồi cạnh nhau cầm điện thoại, thành nắm tay nhau ngồi hát.
Kết quả là cả tuần đó, chúng tôi dường như luyện tập được hơn trăm bài.
Sau chuyện này tôi mới thấy, những bài tôi thích, hắn đều thích, những thứ tôi đam mê, hắn cũng đam mê. Thể loại nhạc tôi thích cũng chính là loại hắn thích. Chỉ cần tôi cất giọng lên một bài, hắn ngay lập tức có thể hòa âm với tôi.
Tôi với Khải ngày ngày hát, giờ giờ hát, hát đến mức... vào cái ngày trước đêm chung kết tôi bị viêm họng... chất giọng bình thường của tôi vốn đã hơi trầm, nay càng trầm hơn... có thể nói, tôi với Khải mà hát chung, giống như hai thằng con trai ngồi cạnh nhau hát vậy.
Cho nên... con Jen đã nghĩ ra một kế hoạch.
Kế hoạch lễ hội của trường tôi là sáng sẽ tổ chức hội chợ, người bên ngoài trường có thể vào tham quan, mua sắm,... chiều sẽ có buổi hòa nhạc lớn, những cặp đôi sẽ lần lượt lên sân khấu dự thi. Cuối cùng là trao giải và lửa trại.
Lớp tôi mở hàng ăn vặt, đủ mọi thứ từ bánh tráng đến nước ngọt,... và tôi biết thừa khi ở trong bếp, lượng thức ăn đã giảm xuống bao nhiêu trước khi được đưa ra bàn.
Con Jen phân tôi với vài đứa nữa phục vụ, mấy đứa còn lại chế biến thức ăn, mấy đứa khác nữa thì lợi dụng quan hệ của mình để làm ăn...
Lúc đầu tôi cũng không nghĩ gian hàng của lớp tôi sẽ đông đến vậy.
Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mấy món quen thuộc, tôi cứ tưởng mấy đứa lớp khác cũng sẽ bán mấy món này, có thể lớp tôi sẽ trở thành một trong số đông đó. Có lẽ tụi nó cũng nghĩ như tôi, nên chọn món khác, kết quả chỉ có chúng tôi là đặc biệt. Chỉ có mấy giờ đầu tiên mà khách đông kinh khủng, tưởng chừng như oxi trong tiệm đang ngày một vơi dần. Chúng tôi trộn bánh trán không ngơi tay... còn có một khoảng thời gian hết nguyên liệu, hại tụi con trai phải lật đật chạy ra ngoài mua.
Giờ nghỉ trưa, tôi thư thả tản bộ sang lớp của Khải, cũng chính là 11A1. Ta nói... con đường từ lớp thường sang lớp chọn nó xa xôi đầy chông gai thế này. Từ trước đến giờ cứ nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân sang dãy phòng bên này cho đến tận khi ra trường, thật không ngờ cũng có ngày tôi trở nên thân thiết với lớp mũi nhọn của khối.
Lớp của hắn bán trà sữa. Những người khác thì tôi không biết, nhưng Khải nhà tôi làm trong bếp, tức là nhân viên khuấy lắc. Tôi nghe con Mén nói thì trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên: “Lớp mày nghĩ sao mà giấu đi khuôn mặt đó của Khải trong nhà bếp vậy?? Cái khuôn mặt đó ăn tiền lắm đó!!”
Bên lớp tôi thì có Minh, tụi nó xem cậu ta như cây hút tiền di động, việc của cậu ta chỉ có đứng trước cứa lớp, mỉm cười với tất cả mọi người đi ngang qua.
Con Mén nó thở dài: “Lớp tao ban đầu là định để cho Khải phục vụ, nhưng cậu ta một hai không chịu. Còn đe dọa tụi tao nếu để cậu ta phục vụ thì cậu ta chẳng thèm tham gia cái lễ hội vớ vẩn này nữa.”
Mép môi tôi giật giật... chỉ bằng lời kể của Mén, tôi cũng có thể tưởng tượng ra cái khuôn mặt lúc đó của Khải như thế nào. Đại loại là vậy, hot boy nhà tôi chẳng muốn gây sự chú ý.
Tôi đứng phía trước lớp tần ngần mãi không dám vào, lớp hắn vẫn chưa nghỉ trưa, vì bên trong vẫn còn có một nhóm người đang cùng nhau trò chuyện.
Mà Khải thì đang ở góc trong, có lẽ không thể thấy tôi đang đứng ở đây.
Đột nhiên sau lưng tôi có một bóng người chắn đi ánh nắng gắt gao, tôi giật mình quay lại nhìn.