Bố Y Quan Đạo

Chương 1020: Giang Nam thế nào?



Trương Thanh Vân không ngờ mình đến khách sạn Giang Nam gặp mặt Nghiêm Tụng Tuấn và Thang Vận Quốc lại được truyền thông đặc biệt đưa tiểu ngãi

Nhật báo Giang Nam, đài truyền hình Giang Nam đều đưa tin Thang Vận Quốc và Nghiêm Tụng Tuấn hội kiến Trương Thanh Vân và giám đốc Quách Tuyết Phương của tập đoàn Vân Sơn. Tin tức này được Giang Nam coi trọng cũng là thường tình, quan trong là cả truyền thông thủ đô cũng rất chú ý.

Trang chuyên đề của nhật báo thủ đô chính là tin tức Thang Vận Quốc và Nghiêm Tụng Tuấn hội kiến Trương Thanh Vân, hơn nữa còn có cả hình ảnh. Đó là tấm ảnh Trương Thanh Vân bắt tay Thang Vận Quốc, Quách Tuyết Phương đang nở nụ cười đứng sau lưng Trương Thanh Vân. Thậm chí trong nội dung tin tức cũng có những câu nói chết người nhằm vào quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương, tuy lời lẽ mờ mịt nhưng tuyệt đối có thể làm người xem thấy được vấn đề.

Trương Thanh Vân biết tin thì rất tức giận, hắn điện thoại hỏi Nghiêm Tụng Tuấn xem có chuyện gì xảy ra. Hắn biết rõ tổng biên tập nhật báo thủ đô là người Uông phái, cùng một phái với Nghiêm Tụng Tuấn.

Nghiêm Tụng Tuấn đối mặt với những lời hỏi thăm của Trương Thanh Vân cũng rất sợ hãi, lão lập tức nói sẽ tìm nguyên nhân, sau đó Trương Thanh Vân cúp điện thoại. Đến tối Nghiêm Tụng Tuấn mới điện thoại lại, lão không nói về chuyện tin tức, ngược lại nói về chuyện Giang Nam, lão nói:

- Thanh Vân, sau khi chủ tịch Văn Phong được điều về trung ương thì để lại cho tôi trọng trách quá lớn. Bây giờ Giang Nam không giống như khi bí thư Lưu còn tại vị, càng không được như lúc bí thư Chiêm lãnh đạo. Chủ tịch Văn Phong đến Giang Nam với tâm khí hào hùng, đáng tiếc là mọi việc không được như người ta toan tính.

- Anh ấy có tư cách cao hơn tôi, là cán bộ lãnh đạo có kinh nghiệm nhiều năm ở bộ tài chính, như vậy mà anh ấy còn không thành công, bây giờ đến lượt tôi, tình cảnh rất nặng nề.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn không hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Nghiêm Tụng Tuấn, hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

- Bí thư Nghiêm, anh là cán bộ lão thành ở Giang Nam, tổ chức tín nhiệm anh, ủy thác trách nhiệm cho anh, tôi tin anh có thể xử lý thỏa đáng vấn đề ở Giang Nam.

- Hì hì!

Nghiêm Tụng Tuấn cười vài tiếng rất mất tự nhiên, lão nói:

- Chuyện nhật báo thủ đô đưa tin vào ngày hôm nay, tôi chỉ có thể nói xin lỗi, có người thấy tôi và anh đi gần nhau nên có ý kiến. Anh là cán bộ Giang Nam đi ra, bây giờ lại là quan lớn ở bộ và ủy ban trung ương, tôi là quan phụ mẫu Giang Nam, tôi và anh tiếp xúc thì có gì không bình thường? Nghiêm Tụng Tuấn tôi làm việc không ngại tổ chức thẩm tra, không thẹn với Giang Nam và tổ chức, hì...

Nghiêm Tụng Tuấn liên tục cười lạnh, giọng nói tràn đầy bực tức và phẫn nộ, rõ ràng cho thấy sự thất thố. Trương Thanh Vân đại khái có thể hiểu ra tâm tình của Nghiêm Tụng Tuấn, lão nhận được lời đề nghị mà liên hệ với Uông gia, câu phản hồi làm lão mất mặt, vì vậy mà không biết nói sao với mình.

Nghiêm Tụng Tuấn dù sao cũng là chủ tịch một tỉnh, có chút chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không thể làm việc rốt ráo, hơn nữa còn mất mặt trước Trương Thanh Vân, có thể nói là cực kỳ khó khăn. Tuy Trương Thanh Vân không biết có chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng có một vấn đề có thể khẳng định, đó chính là Nghiêm Tụng Tuấn là quan lớn của Uông gia ở Giang Nam, người này sợ rằng cũng có được sự thu hút như Uông gia, nếu không sao lại phát sinh sự việc như vậy?

Nghiêm Tụng Tuấn đến thủ đô tìm quan hệ mà lại bị người giở trò, hơn nữa lại bị chính người Uông gia châm chọc, đây rõ ràng là chuyện quét rác lên mặt Nghiêm Tụng Tuấn. Nhưng đứng ở phương diện Trương Thanh Vân, bây giờ hắn rất chán ghét đám người Uông gia, trong đám người Uông gia chỉ có một mình Uông Phong ra hồn.

Nhưng khí độ của Uông Phong vẫn quá nhỏ, quá khiếm khuyết năng lực và quyết đoán, thậm chí còn kém cả Triệu Truyền. Trong đám con cháu thế hệ thứ ba ở Uông gia thì Uông Phong là lớn, trên thực thế lão không khống chế được cục diện, khi Trương Thanh Vân còn ở Hoa Đông thì Uông Sâm là một ví dụ sờ sờ.

Uông Phong không biết rõ hành động của Uông Sâm ở Hoa Đông sao? Trương Thanh Vân vì nể mặt Uông Phong mà giúp đỡ Uông Sâm, không ngờ kết quả lại là hai bên không thoải mái.

Trên thế giới này thường là vật họp theo loài, những đại gia tộc trên chính đàn luôn là như vậy, Uông Phong là người không đáng tin, sau này Trương Thanh Vân sẽ không dám tiếp xúc nhiều. Uông Phong đại biểu cho Uông gia, như vậy sẽ không có trọng lượng đối thoại với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân trò chuyện với Nghiêm Tụng Tuấn trong chốc lát, hắn chủ yếu là an ủi động viên đối phương. Sau đó hắn cúp điện thoại mà khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Gần đây Trương Thanh Vân không có hảo cảm với đám phe phái con nhà quan, dù bọn họ là Uông, Quách, thậm chí là Triệu.

Trước kia khi Trương Thanh Vân còn ở Giang Nam cũng đã từng tranh đấu với những thế lực này, nhưng sau đó hắn về thủ đô, lại đến Hoa Đông. Những địa phương này không phải phạm vi thế lực của phe phái con nhà quan, cũng không có đấu tranh lợi ích, tất nhiên quan hệ sẽ chậm rãi hóa giải.

Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân mơ hồ cảm thấy những quan hệ kia không dễ phá giải, Trương Thanh Vân giúp Uông Sâm không thành ở Hoa Đông, lại bị Uông gia ghi hận. Bây giờ tin tức ở nhật báo thủ đô là bằng chứng ghi hận tốt nhất của Uông gia, nếu không thì Uông gia dù có ngu dốt cũng không đắc tội với Trương Thanh Vân.

Nghiêm Tụng Tuấn dù sao cũng là người mới nhận chức ở Giang Nam, bây giờ khó khăn bày ra trước mắt, tình huống hiện tại là nối quan hệ. Nếu không quá ngu dốt thì Uông gia cần gì phải gây khó khăn cho người của mình?

Dù là Nghiêm Tụng Tuấn có mâu thuẫn với Uông gia, bọn họ cũng không nên tạo ra áp lực chĩa vào Nghiêm Tụng Tuấn, vì dù sao thì chuyện này cũng rất đáng chê cười. Vì thế nếu xét theo bất kỳ phương diện nào, Uông gia khó thể chĩa vào Trương Thanh Vân.

- Bộ trưởng Trương, xe đã chuẩn bị xong...

Thư ký Điền Lãng Hồng khẽ nhắc nhở, Trương Thanh Vân vung tay nói:

- Cậu ra ngoài trước, tôi gọi điện thoại, chút nữa sẽ cho gọi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Điền Lãng Hồng cung kính lui ra cửa, Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng hắn cắn răng gọi một cuộc điện thoại tư nhân. Đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy, bên trong là âm thanh trong trẻo của một đứa bé:

- Xin hỏi là ai thế? Tìm mẹ cháu sao?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, những khúc mắc trong lòng nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác ấm áp, hắn cười cười nói:

- Thế nào, cục cưng không nghe rõ giọng ba sao?

- Ủa...Chú là...À, ba ba, là ba ba...

Tiểu tử kia có chút chần chừ, ngay sau đó đột nhiên phản ứng, nó kêu lên khá lớn tiếng, âm thanh thoải mái giống như có chuyện gì đó cực kỳ vui sướng.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trở nên mềm mại, cũng có chút ê ẩm, tiểu tử kia vui sướng như vậy cũng vì nguyên nhân hai cha con ít khi gặp mặt. Trương Thanh Vân cũng chỉ có thể nói vài lời trong điện thoại với đứa bé, đôi khi cũng hứa hẹn vài lời, rõ ràng không tương xứng với đại vị làm cha.

Trương Thanh Vân nói chuyện với tiểu tử kia một lúc lâu, tiểu tử kia nói:

- Ba ba, ba chờ chút, mẹ đang đến, mẹ sẽ nói chuyện với ba.

Ngay sau đó Trương Thanh Vân nghe được những âm thanh ồn ào, một lúc sau lại nghe thấy một giọng nói:

- Mẹ, mẹ nói chuyện với ba, để ba đến biển lướt sóng, mẹ nói cho ba biết, để chúng ta chơi đùa thú vị.

Trương Thanh Vân cười, tâm tình cực kỳ phức tạp. Đầu dây bên kia Nghê Thu Nguyệt đã nhận điện thoại, nàng nói:

- Anh cũng nghe thấy rồi đấy, con của anh rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhắc đến anh, cũng không biết anh có gì tốt.

Trương Thanh Vân cười ngượng ngùng, hắn nói:

- Làm khổ em rồi, con cơ bản đều do em chăm sóc, anh...Quá thất trách.

- Được, đừng nói những lời này nữa, anh là người làm đại sự, thiên hạ này luôn là như thế, phụ nữ luôn có hại.

Trong lời nói của Nghê Thu Nguyệt có chút ghen tuông, rõ ràng đang tức tối vì Trương Thanh Vân ít khi điện thoại.

- Em đang ở Brazil, Rio de Janeiro, nếu gọi anh đến cũng không thực tế, nhưng điện thoại cũng không quá phận đấy chứ?

- Bây giờ anh không phải đang điện thoại sao?

Trương Thanh Vân dày mặt nói.

- Được rồi, bộ trưởng Thanh Vân của em, anh tìm em có chuyện gì vậy? Nói đi, có chuyện gì? Có đôi khi em rất may mắn, tin tức linh thông, nếu không cũng khó nhận được điện thoại của anh.

Nghê Thu Nguyệt nói, giọng điệu có vẻ rất tức giận.

Trương Thanh Vân cười nhạt, hắn định nói chuyện phiếm vài câu nhưng nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm, vì vậy hắn cũng không khách khí mà nói:

- Là thế này, Thu nguyệt, anh thấy tình hình Giang Nam không đúng, Triệu Văn Phong oai dũng đến Giang Nam nhưng bây giờ đã phải xám xịt quay về.

- Bây giờ Nghiêm Tụng Tuấn nối tiếp địa vị, hôm nay anh trò chuyện với anh ta, anh phát hiện anh ta đang rất sầu khổ, khí thế không còn như trước. Cuối cùng có chuyện gì xảy ra? Trước nay cơ sở ở Giang Nam luôn tốt nhất trong sáu tỉnh Trung Nguyên, bây giờ sao lại là như vậy?

- Hừ, em biết ngay mà, không có chuyện gì chắc sẽ chẳng điện thoại cho em.

Nghê Thu Nguyệt oán trách một câu, nhưng ngay sau đó nàng đã thở dài một hơi, giọng điệu trở nên sâu kín:

- Chuyện ở Giang Nam thật sự khó nói hết một lời, muốn em nói thì Giang Nam suy bại có quan hệ rất lớn đến Hà Khôn. Lão là người bất đầu, tất cả thế lực bày bố cục ở Giang Nam, chính giới và thương giới có một sự liên kết chặt chẽ trước nay chưa từng có, tất cả thành tích cải cách bao năm của Giang Nam bây giờ là một lời nói suông. Nói thật, tính nguyên tắc của Hà Khôn kém xa bí thư Lưu và bí thư Chiêm năm xưa...

- Anh cũng biết rồi đấy, Giang Nam vốn rất phức tạp, làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam, nếu không xử lý công bằng thì sẽ cực kỳ phiền toái, Hà Khôn có một số vấn đề quá dung túng.

- Có nhiều chuyện phóng to thu nhỏ, cục diện vì vậy mà dễ loạn, nhưng một khi đã loạn mà muốn khôi phục lại như trước thì rất khó khăn. Bây giờ bí thư Thang quyết đoán hơn bí thư Hà Khôn, vì vậy chuyện ở Giang Nam rất sâu sắc khó dò...

Nghê Thu Nguyệt dùng giọng êm tai nói ra vấn đề Giang Nam, trong lúc nói cũng rất thổn thức và cảm thán. Cuối cùng nàng di chuyển chủ đề, nàng đột nhiên nói:

- Thế nào? Thanh Vân, sao anh lại hỏi vấn đề Giang Nam? Anh đừng nói cho em biết, trung ương cố ý đưa anh xuống Giang Nam đấy nhé? Em nói thật với anh, anh đừng nên tiếp nhận cục diện ở Giang Nam vào lúc này, đây tuyệt đối là chuyện khó thể thành công