Bố Y Quan Đạo

Chương 1036: Sự kiện Ân Bằng Phi ở Giang Nam



Giang Nam, lúc này là hoàng hôn, bầu không khí ở khu tỉnh ủy càng có vẻ thần bí tĩnh mịch, không thể nghi ngờ đây là địa phương quyền lực nhất trong tỉnh Giang Nam.

Khu nhà thường ủy lại càng là trung tâm tỉnh ủy, khu nhà không cao, chiếm diện tích không quá rộng nhưng lại là cao cấp nhất trong khu tỉnh ủy. Trước khu nhà thường ủy có một khoảng sân khá rộng, những người bình thường căn bản không dám vào đây, điều này cũng làm cho nơi đây yên tĩnh hơn so với bất cứ nơi nào khác.

Khu thường ủy có ba tầng, phòng làm việc của phó bí thư Trần Hiểu nằm ở tầng một, người nào có một thói quen là khi suy xét vấn đề thường đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Tất nhiên đây chỉ là lời đồn đoán, thật ra cũng không nhất định là như thế.

Từ cửa sổ phòng làm việc của Trần Hiểu nhìn ra ngoài, tuy vị trí tầng trệt là không cao nhưng vẫn có thể thu tất cả khung cảnh khu thường ủy vào mắt, mà quan trọng là đứng nơi đây có thể nhìn thấy cổng khu tỉnh ủy.

Trần Hiểu thích nhìn chằm chằm về phía cổng vào, thật ra đây chỉ là một thói quen, cũng không nhất định đang suy xét vấn đề. Tất nhiên con người luôn có đủ loại suy nghĩ, nhưng đại đa số tình huống cũng không phải sẽ liên quan chặt chẽ đến công tác.

Khi trời như hôm nay xuân ý nồng đậm, ánh tà dương làm Thành Đô cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là vầng hào quang trong không trung thuần túy làm lòng người rung động, đây chính là cảnh tượng mà Trần Hiểu thích nhất.

Lúc này Trần Hiểu ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng hắn không đứng mà chỉ nằm trên ghế. Toàn bộ khu thường ủy cũng chỉ có phòng làm việc của phó bí thư là cửa sổ chạm sàn nhà, điều này nói rõ tương lai của trưởng ban hậu cần là khá sáng lạn. Ít nhất hắn có thể hiểu sâu đạo lý săn sóc tinh tế, mà Trần Hiểu cũng rất hài lòng với điều này.

Lúc này vẻ mặt Trần Hiểu không bình tĩnh, không ai biết trong lòng hắn đang suy xét vấn đề gì, thư ký của hắn đến châm thêm trà với bộ dạng rón ra rón rén, sợ quấy rầy lãnh đạo.

Lúc này tầm mắt của Trần Hiểu vẫn là cửa chính khu tỉnh ủy, những chiếc xe ra vào nơi đó đều rất trật tự, người ngồi trong xe tiến vào tỉnh ủy cũng có cấp bậc, Trần Hiểu lại thích xem xét tình huống này.

- Xoẹt.

Một chiếc xe phóng qua cổng tỉnh ủy, Trần Hiểu nhíu mày, trong lòng thầm lắc đầu, những năm nay công vụ có lẽ quá nóng, hắn biết chủ nhân của chiếc xe này, là một cô gái nhỏ.

Cha của nha đầu kia là phú hào nổi tiếng Giang Nam, vốn là trong tình huống này thì con gái cũng không hoàn toàn phải vào làm một thành viên công vụ, nhưng người kia lại có vẻ rất hứng thú với công tác nhà nước, vì thế mới kéo nhiều quan hệ, cố gắng đưa con gái vào làm nhân viên nhà nước.

Nhưng cô gái kia thích gây chuyện, ngày đầu tiên đi làm đã chạy Porsche, kinh động trực tiếp đến cả bí thư. Sau này bí thư mắng mỏ giáo dục, Trần Hiểu còn tự mình đến gặp cô gái, cuối cùng nha đầu kia mới ẩn nhẫn một chút. Nhưng dù sao một cô gái chạy xe cao cấp đi làm trong khu tỉnh ủy cũng không mấy phù hợp.

Dù sao cô gái này cũng đi làm ở khu tỉnh ủy, đây là địa phương quyền lực và được chú ý nhất Giang Nam, nếu có nhiều cô gái sống động thế này sẽ tổn hại đến hình tượng nghiêm túc của tỉnh ủy.

- Hừ...

Trần Hiểu hừ mũi một tiếng, hắn nhìn thấy một chiếc xe biển số Vũ Đức chạy qua cổng tỉnh ủy, đây là một chiếc xe tư gia, nhưng Trần Hiểu biết chủ nhân của nó là bí thư thị ủy Lệ Cương thành phố Vũ Đức.

Trần Hiểu dùng tay ấn vào một chiếc nút trên thân ghế, một lát sau thư ký Tiểu Hoàng đến hỏi:

- Bí thư Trần, anh có gì cần phân phó?

- Bí thư Lệ thành phố Vũ Đức đến tỉnh ủy rồi à?

Trần Hiểu híp mắt nói, Tiểu Hoàng hơi khựng lại, hắn gật đầu:

- Đúng vậy, có lẽ vẫn chưa đi.

Trần Hiểu hơi híp mắt thành một đường nhỏ, giọng nói trở nên rất nhẹ:

- Phải không? Cậu khẳng định à?

Tiểu Hoàng đối mặt với câu hỏi của Trần Hiểu thì cũng chột dạ, hắn có chút chần chừ rồi nói:

- Điều này...Tôi sẽ lập tức đi tìm hiểu tình huống...

Lúc này vẻ mặt Trần Hiểu mới tốt đẹp lên một chút, hắn khẽ khoát tay, tỏ ý đối phương có thể đi. Lúc này Tiểu Hoàng chậm rãi lui ra cửa, Trần Hiểu lại tiếp tục nhìn ra cổng nhìn người xe tới lui.

Không biết đã qua bao lâu, thư ký Tiểu Hoàng đột nhiên xuất hiện sau lưng Trần Hiểu như u linh, hắn khẽ gọi:

- Bí thư Trần.

Khi Trần Hiểu có phản ứng thì Tiểu Hoàng nghiêm mặt nói:

- Bí thư Lệ thành phố Vũ Đức đã đến tỉnh ủy, nhưng anh ấy đến với thời gian rất ngắn, chỉ gặp mặt một mình bí thư.

- À!

Trần Hiểu à một tiếng từ chối cho ý kiến, Tiểu Hoàng đứng thẳng người không dám cử động, nhưng Trần Hiểu giống như lại nhập định mà quên đi sự hiện hữu của hắn.

- Tút, tút.

Chuông điện thoại vang lên, Tiểu Hoàng rất do dự, hắn không biết mình có nên nhận điện thoại hay không, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu. Mãi đến khi Trần Hiểu cau mày thì Tiểu Hoàng mới dám tiến đến bàn làm việc của lãnh đạo để nhận điện thoại.

Tiểu Hoàng đặt điện thoại bên tai, hắn còn chưa nói câu nào thì đã bụm ống nghe nói:

- Bí thư Trần, điện thoại đến từ phòng làm việc của bí thư.

Giọng điệu của Tiểu Hoàng là không lớn nhưng Trần Hiểu nghe thấy thế thì đứng lên ngay, động tác trở nên nhanh nhẹn, rõ ràng là hai người so với trước đó. Hắn tiến vài bước đến bên cạnh bàn làm việc, sau đó cầm lấy điện thoại.

- Này, tôi là Trần Hiểu, Tiểu Dư à, bí thư tìm tôi sao?

Trần Hiểu nói, giọng điệu khá ôn hòa làm người ta sinh ra cảm giác như tắm trong gió xuân, rất khó liên tưởng hình tượng hiện tại với một người thâm trầm vừa rồi.

- Bí thư Trần, anh bây giờ có rảnh không? Bây giờ bí thư đang nói chuyện điện thoại, anh ấy nói tôi thông báo cho anh, nói anh đến mọt chuyến.

Thư ký Tiểu Dư của Thang Vận Quốc ở đầu dây bên kia dùng giọng bình tĩnh nói.

- Được, tôi đến ngay.

Trần Hiểu nói xong thì cúp điện thoại, ngay sau đó nụ cười trên mặt dần tẻ nhạt, hắn đứng lên phất tay với Tiểu Hoàng:

- Gọi điện thoại về nhà, nói tối nay tôi không về.

Trần Hiểu vừa nói vừa đến bàn làm việc lấy cặp tài liệu trong ngăn kéo rồi bước đi.

Phòng làm việc của Thang Vận Quốc không cách quá xa phòng làm việc Trần Hiểu, hơn nữa Trần Hiểu và Thang Vận Quốc lại cùng nhau công tác nhiều năm, khi Thang Vận Quốc là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy thì Trần Hiểu là phó bí thư.

Bây giờ Thang Vận Quốc là bí thư tỉnh ủy, Trần Hiểu cũng là phó bí thư tỉnh ủy như kỳ tích. Chuyện trùng hợp như vậy thường hiếm thấy trên chính đàn, tất nhiên người có tâm sẽ có thể nhìn ra sự việc này có lẽ không trùng hợp, Trần Hiểu có được vị trí hôm nay thì Thang Vận Quốc là người đóng vai trò rất quan trọng.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là Thang Vận Quốc và Trần Hiểu một chính một phó phối hợp với nhau rất ăn ý, nếu không thì chẳng thể đi cùng nhau từ ủy ban cải cách đến đảng ủy tỉnh ủy bây giờ.

Trong chính đàn thủ đô có truyền đi một tin đồn, nghe nói có người đặc biệt nghiên cứu về Trần Hiểu, đạo lý làm quan của hắn là "Chịu ở dưới người, trước lo lắng cho lãnh đạo, sau làm những việc để lãnh đạo vui!" Thang Vận Quốc rất tán thưởng Trần Hiểu, mà Trần Hiểu lại có thể hộ giá Thang Vận Quốc, hai người phối hợp với nhau cực kỳ xác thực, có thể nói là hợp tác hoàng kim.

Phòng làm việc của Thang Vận Quốc, Trần Hiểu tiến vào đã cảm nhận được bầu không khí khác thường. Hắn đã theo Thang Vận Quốc nhiều năm, hắn thậm chí không cần nhìn vẻ mặt Thang Vận Quốc, chỉ cần dùng cảm giác cũng thấy được tâm tình đối phương tốt xấu thế nào.

- Bí thư, có chuyện gì làm anh ưu sầu vậy?

Trần Hiểu cười nói, trong lòng hắn đang thầm báo động, nhưng nụ cười trên mặt rất chân thành. Hắn là người lo lăng giải ưu sầu cho lãnh đạo, làm cấp dưới nhất định phải chú ý ánh mắt.

Đây là học vấn độc môn, chỉ có thể hiểu mà không thể truyền, mà Trần Hiểu lại là cao thủ trên phương diện này. Hắn vừa vào cửa thì Thang Vận Quốc đã chỉ xuóng ghế nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Ngồi đi, không có chuyện mà thông báo, nếu đến như vậy cũng trì hoãn công tác của cậu.

Trần Hiểu liên tục khoát tay:

- Không có, tôi không sao, hôm nay tôi cũng không sắp xếp công tác.

Thang Vận Quốc gật đầu, lão không nói gì. Trong lòng Trần Hiểu thầm buồn bực, hắn hiểu Thang Vận Quốc, bí thư Thang thật ra cũng không phải loại người quyết đoán, khác biệt chính là thường thích xem xét, bình thường không dễ tỏ ra thái độ.

Bình thường, có lẽ là phần lớn thời gian Trần Hiểu đều đóng vai trò người chấp hành cho Thang Vận Quốc, một số việc Thang Vận Quốc do dự thì Trần Hiểu phải công tác tạo ra đường sống quay về. Dù sao sự việc làm xong cũng là công của Thang Vận Quốc, sự việc đổ bể thì Trần Hiểu là người chịu tiếng xấu cho người khác.

Nhưng cũng có vài tình huống Thang Vận Quốc đưa ra quyết đoán, dưới những tình huống như vậy thì lão sẽ không nói lời nào. Lúc này Thang Vận Quốc không nói lời nào, tất nhiên Trần Hiểu rất hiểu vấn đề.

Thang Vận Quốc sẽ vĩnh viễn không nói rõ vấn đề, lão nhiều lắm cũng chỉ nói ra một điểm, cụ thể nên làm thế nào phải xem xét vào lĩnh ngộ của người nghe. Dưới tình huống như vậy thì điều kiêng kỵ nhất là người nghe mà không hiểu, lĩnh ngộ sai ý.

Nếu lĩnh ngộ sai ý thì sẽ làm ngược lại với ý kiến của Thang Vận Quốc, như vậy sẽ là thủ hạ không có tương lai.

- Có một Ân Bằng Phi, hình như vừa tiến vào làm phó phòng công nghiệp. Việc này đề bạt thế nào? Cậu biết rõ ngọn nguồn chứ?

Thang Vận Quốc đột nhiên hỏi.

Trần Hiểu chợt sững sờ, nói đến Ân Bằng Phi thì Trần Hiểu cũng không phải là lần đầu tiên nghĩ về vấn đề đề bạt. Đưa Ân Bằng Phi rời khỏi Giang Nam, việc này thị ủy Thanh Giang đã có báo cáo, Ân Bằng Phi nguyên là cán bộ thành phố, bây giờ được đưa lên làm cán bộ tỉnh, đây là vấn đề của phòng tổ chức.

Tất nhiên Trần Hiểu cũng đóng vai trò rất lớn ở bên trong, nhưng Thang Vận Quốc cũng biết rõ vấn đề bổ nhiệm. Bây giờ Thang Vận Quốc quay đầu lại hỏi Trần Hiểu, điều này không hỏi làm Trần Hiểu nghĩ đến một phương diện khác.

Trần Hiểu không biết vì sao tôi Thang lại nhắc đến vấn đề nhỏ nhặt này, nhưng hắn biết rõ, bí thư đã nhắc đến, vấn đề nhỏ đã không còn nhỏ và đơn giản