Bố Y Quan Đạo

Chương 1110: Ủy thác trách nhiệm



Hệ thống chính quyền Giang Nam bây giờ nhìn qua có vẻ rất phấn chấn, nhưng Trương Thanh Vân biết rõ, nếu muốn khối chính quyền có sức chiến đấu thì cần phải bỏ sức nhiều hơn, nếu không có chế độ cán bộ nghiêm khắc thì khó kiểm nghiệm được thực tế.

Dù bất kỳ một đoàn thể nào, nếu xét sức chiến đấu thì phải xem chế độ tổ chức, cần phải xem xét có thể điều động cán bộ số lượng lớn và đẩy mạnh tính tích cực hay không, đây là một đạo lý rất rõ ràng. Phương diện này Trương Thanh Vân đã có quy hoạch, khối chính quyền phát triển chính vụ công khai, tài chính công khai, xét tuyển nhân viên công khai, như vậy sẽ đẩy mạnh phương diện giám sát của khối chính quyền, Trương Thanh Vân muốn từng bước đẩy mạnh tất cả những gì còn lại.

Ngoài những nhân tố bên ngoài, Trương Thanh Vân cho rằng uy tín của mình trong khối chính quyền cũng cần phải được đẩy mạnh. Bây giờ Trương Thanh Vân đã cơ bản khống chế công tác của khối chính quyền, nhưng uy tín này sợ rằng chỉ là giả, chỉ là công phu mồm mép của mọi người, sợ rằng khó thể chịu được khảo nghiệm.

Lấy một ví dụ đơn giản, tất cả các phòng ban trong khối chính quyền, ví dụ như Nghê Quảng Vũ và Hạ Cơ Dân, những người này không ai không phải là người của thế lực một phương, là cán bộ lãnh đạo lâu năm, có địa vị cao.

Những mối quan hệ của đám người này rất phức tạp, Trương Thanh Vân muốn bọn họ tâm phục khẩu phục thì chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai. Hơn nữa các bí thư và chủ tịch tuyến dưới ai cũng là cáo già, đều là nhân vật tinh quái không tầm thường.

Trương Thanh Vân không có khả năng, thậm chí không có tâm tư để cùng bọn họ chơi trò cao tay, chơi tâm cơ, chỉ có thể thông qua việc thành lập cơ chế hoàn thiện để quán triệt ý chỉ của mình. Đây không phải là chuyện một sớm một chiều, cần phải có một quá trình tương đối dài.

Vào mỗi thời điểm Trương Thanh Vân đều nhớ kỹ bài học của Kiều Quốc Thịnh năm xưa, khi đó Kiều Quốc Thịnh là chủ tịch tỉnh Hoa Đông, thật ra chỉ là một người bị giam trong ngục. Người này có nhiều ý tưởng, tuy tất cả đều tốt nhưng lại không thể được chấp hành, trên có chính sách dưới có đối sách, căn bản là lệnh truyền xuống không thông, tất cả đều trống rỗng.

Kiều Quốc Thịnh năm xưa lại không có đủ điều kiện để làm kẻ đặt ra và khống chế quy tắc, hai chân hai tay đều bị bó buộc, dù muốn thì làm được gì?

Trương Thanh Vân vừa đến Giang Nam và chậm chạp bất động chính là rút kinh nghiệm từ bài học của Kiều Quốc Thịnh, khi chưa có đủ lực lượng để quán triệt ý chỉ thì không nên hành động thiếu suy nghĩ, đây mới là biện pháp chính xác.

Trong lòng Trương Thanh Vân thật ra luôn nóng như lửa đốt, trước đó hắn chưa nắm chắc, mãi đến những ngày gần đây thì trong lòng hắn mới dần có quy hoạch, trong đầu hắn dần hình thành một hệ thống thi hành biện pháp chính trị.

Thay đổi cục diện Giang Nam, đây chính là sự nhất trí cao độ của Trương Thanh Vân và trung ương, vì vậy mà có một vài sự việc không được như người ta toan tính.

Các cấp chính quyền đều có năng lực và trình độ khác nhau, thường không đồng đều, như vậy phải làm sao? Dù thế nào cũng phải tiếp tục dùng đám người này tiếp tục công việc. Hoàn cảnh đầu tư của Giang Nam không tốt, quan thương cấu kết nghiêm trọng, địa phương có chủ nghĩa bảo hộ, chủ nghĩa đỉnh núi nghiêm trọng, phải làm sao? Hiện tượng quan hệ ở chính đàn Giang Nam rất nghiêm trộng, kỷ luật tổ chức bị phá hoại, thậm chí còn có hiện tượng mua quan bán chức, phải làm sao?

Những tình huống này đều tồn tại, Trương Thanh Vân mở rộng công tác không thể không suy xét về những tình huống này, tất nhiên có vài cán bộ có vấn đề vẫn phải dùng, dù sao cũng phải làm cho công tác ở Giang Nam vận chuyển như bình thường, như vậy mới có thể thay đổi được tật xấu cố hữu. Truyện được copy tại Truyện FULL

Đạo lý này giống như quá trình chữa bệnh "Nhất định phải điều dưỡng sức khỏe cho tốt mới có thể dùng thuốc chữa bệnh", nếu không bệnh nhân sẽ không chịu được, dùng thuốc vào sẽ không chữa được bệnh, ngược lại còn làm cho người bệnh rơi vào tình cảnh khốn khổ.

Bây giờ Giang Nam đang có bệnh nặng, Trương Thanh Vân cần làm tất cả công tác cho Giang Nam phát triển như thường, như vậy hắn phải bắt tay vào công tác khối chính quyền, phải làm cho Giang Nam chịu được sóng gió, sau đó mới chậm rãi thay đổi cục diện.

Tỉnh Giang Nam, thành phố Thành Đô, trong phòng làm việc của Hoàng Mẫn Hà ở đài truyền hình Giang Nam, lúc này trái tim của nàng đang đập lên điên cuồng, nàng thật sự rất bất ngờ, rất kích động.

Hoàng Mẫn Hà dù nằm mơ cũng không ngờ chủ tịch Trương sẽ điện thoại cho mình, hơn nữa còn yêu cầu hỗ trợ. Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói:

- Đồng chí Mẫn Hà, tôi là Trương Thanh Vân.

Hoàng Mẫn Hà liên tục xưng vâng, đầu lưỡi bình thường rất linh hoạt nhưng bây giờ lại uốn éo, quanh co cả nửa ngày mà không thể nói ra một lời khách khí.

Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến sự căng thẳng của Hoàng Mẫn Hà, hắn nói:

- Cô không cần căng thẳng, tôi có chút chuyện cần nhờ cô. Tôi có một người bạn, cô có thể biết, đó là Lăng Tuyết Phi, chính là cô ca sĩ kia, bây giờ cô ấy đang ở Thành Đô, hình như có chút phiền toái.

- Bây giờ tôi đang ở Nhật Bản, tôi thấy cô là nữ đồng chí, hơn nữa làm việc trầm ổn trưởng thành, vì vậy nhờ cô đi tìm hiểu tình huống, giúp Lăng Tuyết Phi chút bề bộn.

Hoàng Mẫn Hà chợt ngây người, phải mười giây sau nàng mới nói:

- Được, được, tôi sẽ lập tức liên lạc với cô ấy, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô ấy vượt qua phiền toái...

Trái tim Hoàng Mẫn Hà đập lên liên hồi, nàng cảm thấy quá bất ngờ với cuộc điện thoại này, đồng thời cũng càng cảm thấy khó tưởng vì yêu cầu của Trương Thanh Vân.

Tất nhiên Hoàng Mẫn Hà biết Lăng Tuyết Phi, nhưng Lăng Tuyết Phi sao lại quen biết chủ tịch Trương? Còn là bạn bè nữa sao? Bạn bè gì?

Hoàng Mẫn Hà không thể không suy nghĩ miên man, ngay sau đó lại là kích động và vui sướng. Từ khi nàng được thấy phong thái của Trương Thanh Vân, nàng luôn nhìn đối phương bằng ánh mắt xa vời, nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày lãnh đạo sẽ tìm mình hỗ trợ.

Điều này nói rõ điều gì? Ít nhất cũng nói rõ Chu Quốc Lập là người nhà, đồng thời Hoàng Mẫn Hà cũng không phải là người ngoài. Còn nữa, Hoàng Mẫn Hà nhận được điện thoại của chủ tịch tỉnh, sau đó nàng ngồi không yên, lại xem xét có nên nói cho Chu Quốc Lập biết hay không. Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, ban ngày Chu Quốc Lập công tác rất bận rộn, không có thời gian nghe ngóng những tin tức này. Vì vậy nàng ngồi ở văn phòng suy ngẫm nửa ngày, cuối cùng mới liên hệ với Lăng Tuyết Phi, quyết định giúp Lăng Tuyết Phi giải quyết phiền toái.

Hoàng Mẫn Hà theo Chu Quốc Lập, nàng tự thân là người tham quyền và thích khoe khoang, cũng thích kết giao bạn bè. Những năm này nàng khá có tiếng giữa hai nhà hắc bạch ở Thành Đô.

Hoàng Mẫn Hà tự nhận mình có hình tượng tốt, có khí chất, nhìn qua tính cách lại là người trầm ổn, nàng lại giỏi kết giao, gặp người nói chuyện rất thân thiết, thuộc loại người xài được. Với tố chất của nàng, hơn nữa còn có chỗ dựa là Chu Quốc Lập, tất nhiên ở phương diện xã giao có sở trường đặc biệt, đường đi cũng khá nhiều.

Trương Thanh Vân đang ở Nhật Bản, nếu không hắn cũng chẳng suy xét đến tìm Hoàng Mẫn Hà. Hắn ngoài chuyện quan tâm đến đặc điểm của Hoàng Mẫn Hà, hơn nữa hắn còn cho Chu Quốc Lập cảm thấy yên tâm, thuật dùng người quan trọng là có chút chuyện tư nhân phải sử dụng để tạo niềm tin.

Đối với chuyện tư của lãnh đạo, cấp dưới chưa từng cảm thấy phiền, ngược lại còn giúp lãnh đạo và tự nhận đó là vẻ vang. Nếu lãnh đạo không tín nhiệm anh, soa có thể để anh giúp làm những chuyện tư nhân lặt vặt?

Còn chuyện có người hoài nghi quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Lăng Tuyết Phi, bây giờ Trương Thanh Vân đã không thèm quan tâm. Trước kia Lăng Tuyết Phi là một nhân viên của công ty giải trí được Triệu Giai Ngọc lập ra, có quan hệ này, Trương Thanh Vân thay mặt nàng giải quyết vấn đề cũng rất phù hợp.

Hơn nữa đến cấp bậc như Trương Thanh Vân thì một người phụ nữ khó thể tạo nên sóng gió gì, tâm tinh của Trương Thanh Vân tốt thì hắn coi Lăng Tuyết Phi là bạn, là người của mình, cần gì phải che giấu?

Hoàng Mẫn Hà điện thoại cho Lăng Tuyết Phi, thái độ rất nhiệt tình. Nhưng nàng có thể thấy được thái độ và phản ứng lãnh đạm của đối phương, điều này càng làm cho nàng không dám chậm trễ, chỉ đơn giản dùng vài câu xã giao đễ an ủi Lăng Tuyết Phi, sau đó quyết định một buổi hẹn.

Hoàng Mẫn Hà là người khôn khéo, tất nhiên nàng sẽ không trực tiếp hỏi Lăng Tuyết Phi gặp phiền toái gì, nàng dùng quan hệ của mình để thăm dò, điều tra được vấn đề, trong lúc lơ đãng giúp Lăng Tuyết Phi giải quyết ổn thỏa, như vậy mới là đạo giúp đỡ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lăng Tuyết Phi thì Hoàng Mẫn Hà bắt đầu gọi điện thoại điên cuồng, nàng điện thoại đi khắp Thành Đô, tin tức liên tục truyền vào tai nàng.

Ngay sau đó Hoàng Mẫn Hà đã hiểu được ngọn nguồn, vì vậy mà liên tục cười lạnh. Nàng chưa hẳn là cô gái tốt, vì nàng đi theo một Chu Quốc Lập hơn mình hai mươi tuổi mà không có phản cảm.

Nhưng trong khung xương của nàng vẫn có sự kiềm chế, đám quan viên kia không biết sự tuyệt diệu khi vận dụng quyền mưu sao? Đám người này rõ ràng là bại hoại, thích đến thẳng, thích trắng trợn bày tỏ làm người ta chán ghét.

Đối với Hoàng Mẫn Hà thì đàn ông phần lớn chỉ vì sự đòi hỏi của nửa người dưới, điều này rấ dễ hiểu.

Nhưng đàn ông phải có bản lĩnh để phụ nữ trở nên nghe lời, để phụ nữ cam tâm tình nguyện dâng hiến, như vậy mới là hay. Những sự kiện hạ lưu áp dụng lên người Lăng Tuyết Phi làm Hoàng Mẫn Hà cảm thấy đáng chán ghét.

Hầu như không cần xem xét nhiều, Hoàng Mẫn Hà chủ động điện thoại, vài tiếng tút vang lên, bên trong truyền đến một giọng nam bình thản:

- Alo, là ai vậy?

Tuy giọng nói bình thản nhưng quan uy quá mức, vừa nghe qua là biết quan lớn.

- Khanh khách.

Hoàng Mẫn Hà không thể nhịn cười:

- Trưởng phòng Hoàng, anh dễ quên vậy sao? Tôi là Mẫn Hà người của đài truyền hình, anh nhớ chưa?

- À, à, cô Hoàng, chào cô, nhận được điện thoại của cô làm tôi rất bất ngờ, hèn gì hôm nay nghe thấy tiếng chim khách réo gọi.

Đầu dây bên kia lập tức trở nên nhiệt tình, bỗng chốc biến thành một người bạn chính thức.

- Trưởng phòng Hoàng, là thế này, trận đấu ở ban ngành các anh là rất tốt, đài truyền hình chúng tôi sẽ ghi hình một tiết mục phản ánh đời sống tinh thần của các cán bộ sở văn hóa. Tôi nghĩ mình nên liên lạc với anh, có thể tìm ra gương điển hình nào không?

Hoàng Mẫn Hà nói.

- À, vậy thì tốt quá, tốt quá, cô Hoàng cứ khách khí, tôi nhất định sẽ phối hợp với đài truyền hình, có yêu cầu gì cô cứ nói.

Trưởng phòng Hoàng kia có vẻ rất kích động, hắn ngừng lại một lúc và cảm thấy vẫn còn chưa ổn, lại nói:

- Thế này nhé, cô xem có thể rút ra chút thời gian, chúng ta cùng dùng cơm, như vậy sẽ trò chuyện kỹ càng hơn