Khu thường ủy tỉnh ủy, nơi đây đầy hoa đổ quyên, khung cảnh rất đẹp.
Khi Trương Thanh Vân thấy Thang Vận Quốc thì cực kỳ kinh ngạc, nửa tháng trước hai người gặp mặt thì tâm tình bí thư vẫn rất cao, diện mạo cũng không tồi, nhưng hôm nay lão có vẻ cực kỳ già nua, đặc biệt là mái tóc chưa nhuộm đã nhuốm trắng, khí độ không còn uy nghiêm như ngày thường.
Trương Thanh Vân ngồi xuống chỗ của mình, Thang Vận Quốc đưa cho Trương Thanh Vân một điếu thuốc, chính lão cũng mồi một điếu hút vào một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Nhận được thông báo của trung ương, anh phải lập tức về thủ đô một chuyến, báo cáo công tác.
Trương Thanh Vân nhíu mày, khóe miệng co rút, hắn không nói lời nào. Về thủ đô báo cáo công tác chỉ là chuyện thường ngày, nhưng đại hội đại biểu quốc hội thứ mười chín sắp mở, Thang Vận Quốc sắp về thủ đô, vì vậy hai người chạm trán và Thang Vận Quốc đại biểu khối chính quyền đến thủ đô là được, Trương Thanh Vân không cần phải đi thủ đô.
Thật ra sắp xếp như vậy vẫn là bình thường, dù sao độ nặng của một bí thư hơn hẳn chủ tịch một tỉnh, có bí thư đi ra thì chủ tịch cũng không cần phải vẽ rắn thêm chân.
Nhưng khi nghe lời của Thang Vận Quốc thì Trương Thanh Vân hiểu, lần này ý của trung ương là muốn mình về thủ đô, như vậy có ý gì? Thang Vận Quốc vì sự kiện này mà mất vui sao?
Trương Thanh Vân cũng không dám nghĩ như vậy, Thang Vận Quốc là kẻ lòng dạ sâu sắc cở nào? Lão sẽ vì sự kiện nhỏ nhặt này mà biểu lộ tâm tư sao? Nhất định còn có nguyên nhân khác.
Thang Vận Quốc nhìn Trương Thanh Vân, trong ánh mắt có một hương vị làm người ta khó thể xem xét, lão nói:
- Thông báo này tới quá gấp, sự việc không nên để lâu, sau khi sắp xếp xong thì chiều nay nên lên đường.
Trương Thanh Vân gật đầu, tình cảnh có chút trầm mặc, hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Bí thư, lần này tôi về thủ đô, anh có căn dặn gì không?
Thang Vận Quốc khoát tay nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Cũng không có gì, những tháng vừa qua cục diện Giang Nam vui sướng quang vinh, rõ ràng không so sánh nổi với trước đó. Không phải chỉ là các giới xã hội cảm nhận được sự biến đổi, hơn nữa trung ương cũng biết rất rõ điều này, vì vậy lần này cậu về thủ đô là một hành trình vinh dự.
Thang Vận Quốc nói đến đây thì cươi cười, vẻ mặt lại nghiêm túc. Công tác ở Giang Nam có thành tích, người thứ nhất có công lao phải là bí thư, Thang Vận Quốc đáng lý ra không có gì mất hứng.
Thực tế gần nửa năm qua cục diện chính trị Giang Nam luôn bảo trì thế cân đối vi diệu, tỉnh ủy vẫn lấy trung tâm là Thang Vận Quốc, phía khối chính quyền thì Trương Thanh Vân hoàn toàn chủ đạo, hơn nữa phương diện người hầu ở khối chính quyền đã hoàn toàn phá vỡ thế bế tắc trước đó.
Bình thường mỗi khi khối chính quyền có vấn đề về nhân sự thì Trương Thanh Vân sẽ đề cử, sự việc sẽ cơ bản được xác định. Ngoài những vấn đề đó thì Trương Thanh Vân không nhúng tay vào công tác đảng ủy, không có ý tranh chấp với Thang Vận Quốc.
Sự thật chứng minh trạng thái này là rất đoàn kết, Sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì luôn hục hặc với Thang Vận Quốc, nhưng những tháng gần đây hai người rất hòa hợp, căn bản là ma xát đúng mực.
Tất nhiên Thang Vận Quốc thật ra cũng có điều khó xử, bây giờ Giang Nam có hai phó bí thư chuyên trách, Cao Khiêm và Trần Hiểu trước kia là anh em liên minh nhưng bây giờ lại tranh đấu rất gay gắt, điều này làm cho Thang Vận Quốc không thể không nhìn vào vấn đề ở khối đảng ủy.
Thang Vận Quốc muốn tỉnh ủy cân đối, vừa muốn gắn bó tất cả lại với nhau. Vô tình lão chạm đến nhiều điểm cố kỵ, nếu xét từ góc độ này thì Trương Thanh Vân rõ ràng có trí tuệ chính trị rất cao.
Trước đó Trương Thanh Vân đề nghị tăng thêm một phó bí thư trong khối đảng ủy, hơn nữa còn đề nghị đưa Cao Khiêm lên. Sự thật chứng minh hắn đã đoán đúng cục diện vào ngày hôm nay, bây giờ trong tỉnh ủy có rất nhiều chuyện xấu, nhưng tất cả đều không liên quan gì đến Trương Thanh Vân.
Nếu đứng ở góc độ Thang Vận Quốc thì không dám có khuynh hướng rõ ràng với Cao Khiêm và Trần Hiểu, nếu lão có khuynh hướng Trần Hiểu thì rất có thể Cao Khiêm sẽ ngã về phía Trương Thanh Vân, mà lão lại không thể nào có khuynh hướng về phía Cao Khiêm, đây cũng là vấn đề mà lão rất đau đầu.
Chiêu thức của Trương Thanh Vân rõ ràng là cực kỳ hay, chỉ cần khối đảng ủy có thêm vài mâu thuẫn thì áp lực lên người hắn sẽ giảm xuống, công tác sẽ ma xát thêm nhiều, rõ ràng là sự kỳ diệu ở mặt chính trị.
Trương Thanh Vân không ý thức được lần này về thủ đô sẽ sinh ra bước ngoặt lớn, hắn từ tỉnh ủy đi ra, hắn nhìn lên trời. Trước đó hắn nghĩ rằng năm nay mình khó thể về thủ đô ăn sinh nhật Triệu Giai Ngọc, nhưng vì sự kiện lần này mà hắn có thể thực hiện được hứa hẹn trước đó.
...
Trương Thanh Vân cho rằng thời tiết thủ đô còn tốt hơn so vói phía nam, nếu nói đến nguyên nhân thì rõ ràng phía nam nhiều mưa, bầu trời thường xám xịt, chỉ cần nháy mắt đã đổ mưa liên tục, không khí đặc biệt ẩm ướt. Nhưng phương bắc thì khác, mưa ít, tuy cũng có vài cơn mưa nhưng không khí khá khô ráo, điều kiện tự nhiên là rất tốt.
Một buổi sáng trời nắng ấm, bốn người nhà Trương Thanh Vân cùng đi ra dạo bước ở công viên Thiên Đàn. Hôm nay là ngày sinh nhật của Triệu Giai Ngọc, Trương Thanh Vân đơn giản đưa cả nhà ra ngoài công viên hít thở không khí trong lành.
Sinh nhật năm nay của Triệu Giai Ngọc có ý nghĩa không tầm thường, năm nay nàng và Trương Thanh Vân đã kết hôn mười năm. Đúng ngày này mười năm trước Triệu Giai Ngọc thoát ly khỏi Triệu gia, khi đó những ngày sinh nhật đau khổ và hạnh phúc luôn có Trương Thanh Vân ở bên cạnh.
Năm tháng dài dằng dặc, nháy mắt đã mười năm trôi qua, mười năm này đối với Triệu Giai Ngọc là khoảng thời gian quý nhất trong đời, vì đối với phụ nữ thường có những tồn tại rất siêu việt, vô giá trị chính vì nguyên nhân như vậy.
Triệu Giai Ngọc giữ xe đẩy, trong xe là con trai, Mạn Mạn thì nắm tay Trương Thanh Vân, cả nhà bốn người rong chơi trong công viên Thiên Đàn. Hôm nay không phải là cuối tuần, cũng chẳng phải ngày nghỉ lễ tết nên du khách trong công viên cũng chẳng quá đông. Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc chỉ cần giả trang một chút, sẽ không có ai phát hiện ra bọn họ.
Một cơ hội như vậy là khó có được với Trương Thanh Vân, đúng là không dễ dàng gì. Trong ký ức của hắn thì đã năm năm rồi chưa được buông lỏng như hôm nay, hắn tham lam hít không khí vùng ngoại ô. Công viên du lịch Thiên Đàn này có giá trị lịch sử rất cao, khi con người đắm mình vào không gian tươi mát thì thường sẽ khó thể kiềm chế...
Hôm nay Triệu Giai Ngọc có vẻ rất vui, nàng ôm lấy con trai, khi đi liên tục chụp ảnh cho gia đình, bộ dạng như trở về thời thanh xuân mười năm trước. Trương Thanh Vân hôm qua đã vô tình mở máy tính của Triệu Giai Ngọc, trên hình nền có dòng chữ "Kết hôn mười năm, không oán giận không hối hận!"
Khi Trương Thanh Vân thấy dòng chữ đó thì sững sờ rất lâu, thực tế thì hắn cũng không tính là người chồng hoàn mỹ, chưa nói đến Cảnh Sương, Quách Tuyết Phương, chỉ nói về vấn đề thời gian thì Trương Thanh Vân đã kém xa một người chồng điển hình.
Triệu Giai Ngọc dùng câu "không oán giận không hối hận" để chỉ về thời gian mười năm chung sống, điều này làm cho Trương Thanh Vân thật sự cảm động. Nếu nói trắng ra thì trong số những bạn nữ của Trương Thanh Vân, người không chịu nói lý lẽ chính là Triệu Giai Ngọc.
Nhưng người phụ nữ này thường dấu kín tâm sự trong lòng, nếu từ lời nói thì khó thể nhìn ra thế giới nội tâm của nàng. Nhưng nếu nói tâm tư nhẵn nhụi thì Triệu Giai Ngọc còn vượt qua Cảnh Sương.
Khi nàng ở cùng với Trương Thanh Vân thì mỗi một động tác nhỏ thường ẩn giấu những tinh cảm phong phú, chỉ khi sống với nàng nhiều năm thì Trương Thanh Vân mới có thể hiểu nàng đa sầu đa cảm. Không thể không nói, đời này hắn có một người phụ nữ như vậy làm vợ cũng chẳng có gì hối hận.
"Hai con người gắn kết với nhau lâu dài thì tình cảm sẽ thăng hoa", ý cảnh của câu nói này giống như Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc vào lúc này, mười năm gần nhau, mười năm ăn ý làm quan hệ giữa hai người vượt qua phạm trù nam nữ bình thường.
Trước đó hai người cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm, nhưng mỗi lần có cơ hội gặp nhau, hai bên cũng không cần anh anh em em, chỉ cần một ánh mắt đều có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương. Loại cảm giác ấm áp ngọt ngào này đã là quá đủ, giống như một ly trà xanh, hương thơm thanh nhã nhưng liên tục không ngớt.
Chủ thể kiến trúc của công viên Thiên Đàn chính là theo hướng Nam Bắc, cả nhà Trương Thanh Vân đi bộ dọc theo công viên, hắn tranh thủ thời gian giảng giải tri thức lịch sử cho con gái, nói về thời Minh Thanh và những quy tắc của đế vương.
Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh ngẫu nhiên cũng nói chen vào vài câu, con trai cũng bí bô, ngẫu nhiên cũng có vài tình huống pha trò, cả nhà rất vui vẻ, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Khi nghỉ ngơi thì Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đứng nhìn hai con vui đùa, hương vị gia đình nồng đậm làm cả hai nở nụ cười...
Đáng tiếc là thế sự không được như những gì người ta toan tính, đúng lúc đó cảnh vệ của Trương Thanh Vân tiến đến phá vỡ tình cảnh ấm áp. Cảnh vệ mới của Trương Thanh Vân được chọn ra ở trung đoàn cảnh sát cơ động Giang Nam, tên là Đổng Lâm, là một người kinh nghiệm phong phú.
Đổng Lâm ghé sát tai nói một sự kiện vượt ngoài dự kiến của Trương Thanh Vân, văn phòng chính phủ yêu cầu Trương Thanh Vân khẩn cấp đến Trung Nam Hải, có chuyện quan trọng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ biến đổi, hắn nhìn Triệu Giai Ngọc. Lúc này Triệu Giai Ngọc khẽ gật đầu, Trương Thanh Vân cũng gật đầu, hai người không nói lời nào, Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói:
- Đi thôi.
Hầu như khoảng thời gian cả nha tụ hợp rất khó kiếm đã bị cắt đứt, một mệnh lệnh từ Trung Nam Hải đủ để Trương Thanh Vân phải chấn động. Trong chương trình của Trương Thanh Vân khi về thủ đô cũng đã có sắp xếp, căn bản không có sự kiện đột nhiên tiến vào Trung Nam Hải.
- Báo cáo công tác cho thủ tướng Đỗ hay phó thủ tướng Lăng?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Trương Thanh Vân lập tức chối bỏ, thủ tướng Đỗ đã đi họp ở Đông Nam Á, đêm nay mới về thủ đô, thủ tướng Lăng thì đang dự hội nghị hợp tác Lĩnh Nam và HongKong, còn phải ở lại Lĩnh Nam vài ngày.
Hơn nữa thông báo Trương Thanh Vân đến Trung Nam Hải cũng không phải đến từ văn phòng chính phủ, là văn phòng trung ương, nhưng vì sao khẩn cấp như vậy? Trương Thanh Vân cảm thấy có chuyện xảy ra