Bố Y Quan Đạo

Chương 1295: Cỏ cây cùng buồn



Đông đi xuân tới, đây là mùa tốt nhất ở Giang Nam.

Khắp đồi núi là cây cối xanh tươi làm cho Giang Nam bùng lên sức sống dạt dào, phía bắc dãy Hoàng Lĩnh của Giang Nam chính là xã Ngũ Cái Sơn, mùa này Ngũ Cái Sơn cây cối đâm chồi, hoa đỗ quyên nở rộ, hoa cỏ bay bay, xuân ý nồng đậm. Nhưng cảnh đẹp như vậy đột nhiên vì một đêm mưa xuân mà hôm sau chợt ảm đạm, không khí lo lắng giống như bao phủ Giang Nam.

Trong mùa đẹp nhất của năm, trước khu tỉnh ủy Giang Nam, đồng chí Hoàng Tân Quyền nguyên là thường ủy, phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam đã không được cứu chữa hiệu quả ở bệnh viện nhân dân tỉnh, vì vậy mà qua đời, hưởng thọ bảy mươi tuổi.

Ngày hôm nay Giang Nam cực kỳ âm u, cỏ cây cũng buồn, núi sông mất sắc. Hoàng Tân Quyền công tác bốn năm ở Giang Nam, có uy vọng rất cao trong mắt quần chúng.

Ngày nghe tin dữ, nghe nói số cán bộ và quần chúng muốn đến cáo biệt bí thư Hoàng phải đến con số một ngàn, di thể của Hoàng Tân Quyền được quàn trong nhà tang lễ Nam Sơn thành phố Thành Đô Giang Nam. Vì có quá nhiều người đến tham gia cáo biệt, cùng ngày hôm đó cục công an thành phố Thành Đô vận dụng lực lượng cảnh sát quản chế giao thông khu vực tang lễ, tất cả những loại xe không phận sự đều bị đẩy ra ngoài.

Lúc này có một chiếc xe Audi mang biển số một của quân khu Trung Nguyên chạy như tên bắn ra khỏi sân bay quốc tế Thành Đô, nhanh chóng chạy về phía Nam Sơn, khi di chuyển thì tất cả các loại xe đều phải nhường đường.

Một chiếc xe đặc thù như vậy có thể nói là cực kỳ hiếm thấy ở Thành Đô, tất cả mọi người đều dùng một tâm tính kính sợ nhìn chiếc xe chạy ào ào và biến mất trong tầm mắt, sau đó ai cũng suy đoán xem người ngồi trong xe là thần thánh phương nào, đây rõ ràng là một đề tài nóng hổi của những lái xe đường dài đang buồn tẻ.

Phía sau chiếc Audi, Triệu Truyền mặc một bộ trang phục nhung ngồi trên ghế, môi như hai lưỡi dao, trên bờ vai là ba ngôi sao sáng rực, đây là biểu tượng thượng tướng, là cấp bậc sĩ quan quân đội cao cấp nhất.

Trung Nguyên là một trong số bảy quân khu lớn trong nước, số linh trong quân khu là hơn một trăm ngàn, chiếm giữ toàn bộ Trung Nguyên, từ đông nam kéo đến tây bắc, tất cả đều được quân khu Trung Nguyên bảo vệ. Vì vậy có thể nói Trung Nguyên là một quân khu có địa vị cự kỳ quan trọng trong bảy đại quân khu.

- Được Trung Nguyên được cả thiên hạ.

Trung Nguyên xưa nay đều là vùng giao tranh của binh gia, Triệu Truyền xuất lĩnh hơn một trăm ngàn quân bảo vệ địa phương này, hiển hách và vinh quang thật sự phóng mắt toàn quân cũng không ai có thể gánh được.

Bên cạnh Triệu Truyền còn có một người, người này mặc tây phục, cà vạt đen, vẻ mặt âm trầm khó coi, rõ ràng là bí thư thị ủy thủ đô Trương Thanh Vân. Khi nhận được tin dữ bí thư Hoàng mất, Trương Thanh Vân lập tức bỏ qua tất cả công tác vội vàng chạy về Giang Nam chịu tang, hắn tới quá gấp, thậm chí còn chưa thông báo cho phía Giang Nam.

Triệu Truyền dù sao cũng hiểu Trương Thanh Vân, lão tự mình ra tiếp đón, vì vậy mới có tình huống lão và Trương Thanh Vân cùng ngồi một xe. Bây giờ thân phận của hai người không giống như trước đó, bình thường hai bên rất khó gặp mặt nhau, tình huống cùng ngồi xe thế này lại rất hiếm thấy. Dù hôm nay đến tham gia nghi thức cáo biệt bí thư Hoàng, nhưng tin chắc ngày mai tin tức Trương Thanh Vân gặp mặt Triệu Truyền sẽ được truyền đi, dù tin tức không truyền đi cũng tuyệt đối khó thể gạt được tai mắt của các thế lực ở thủ đô.

- Thanh Vân, bớt đau buồn đi, chú Hoàng cũng là một lãnh đạo mà tôi rất kính nể, nhưng sức khỏe lại không tốt, với độ tuổi như vậy mà bỏ chúng ta mà đi, đúng là tiếc nuối...

Triệu Truyền thản nhiên nói.

Trương Thanh Vân thở dài một hơi mà không nói lời nào. Không thể nghi ngờ Hoàng Tân Quyền qua đời là một đả kích rất lớn của hắn, hắn và Hoàng Tân Quyền có hơn mười năm tình nghĩa, ơn tri ngô, ơn dạy bảo, những thứ này đều không thể miêu tả cảm tình giữa hắn và Hoàng Tân Quyền. Nếu nói một cách không khoa trương thì giữa Trương Thanh Vân và Hoàng Tân Quyền không phải là cha con, lại hơn hẳn cha con. Hai người có cùng chung chí hướng ở tư tưởng chính trị, có chung lý niệm chính trị, cũng vì điểm này mà Hoàng Tân Quyền mới tán thưởng Trương Thanh Vân, trái lại Trương Thanh Vân rất tôn trọng Hoàng Tân Quyền, Hoàng Tân Quyền coi Trương Thanh Vân là sự kéo dài tính mạng chính trị của mình.

- Thanh Vân, nghe nói gần đây cậu gặp phải chút phiền toái nhỏ ở thủ đô? Những động tĩnh gió thổi cỏ lay ở thủ đô truyền vào tai đám người ở bên ngoài như chúng tôi cứ như gió lốc cuồng phong.

Triệu Truyền lại nói.

Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Thủ đô trước nay đều liên tục có phiền toái, những năm nay nhiều kẻ bị bệnh đau mắt, rất nhiều người không muốn nhìn người khác tốt, thấy người ta tốt thì muốn kéo xuống. Dựa theo những gì em thấy, bây giờ có không ít người mắc căn bệnh này.

Triệu Truyền nheo mắt, trong mắt lóe lên tinh quang:

- Cậu có năng lực, điều này là không thể hoài nghi, một chút việc nhỏ căn bản không làm khó được cậu. Nhưng đôi khi không phải chỉ giải quyết vấn đề, hơn nữa còn phải vĩnh viễn giải quyết vấn đề, không thể bị người ta chụp mũ, điều này cậu cần phải châm chước.

- Thủ đô rất phức tạp, nếu muốn có chỗ dựa ở nơi đó, phải có văn có võ, cần toàn diện...

Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, hắn nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, sao không hiểu rõ ý của Triệu Truyền? Bây giờ thủ đô và Kinh Tân liên tục ma xát, vì ma xát mà có rất nhiều lực lượng ở thủ đô đang rục rịch, bây giờ thủ đô là vùng sóng ngầm mãnh liệt.

Thủ đô có người nói đùa, lần này thủ đô và Kinh Tân ma xát, là một trận chiến quyết liệt giữa phái cải cách và phái bảo thủ, tuy điều này có chút gò ép nhưng cơ bản là sự thật.

Nhưng sự thật so với sự thật còn phức tạp hơn, ngoài cuộc chiến giữ cải cách và bảo thủ, còn là cuộc chiến khống chế phái Kinh Tân, còn là tranh chấp sâu xa về lợi ích, vì vậy mà sự việc trở nên cực kỳ phức tạp.

Triệu Truyền nhắc nhở cũng có lý, lão nói về những vấn đề gió thổi cỏ lay ở thủ đô, truyền ra bên ngoài thì bùng sóng, rõ ràng những chuyện ở thủ đô đã làm cho bên ngoài chú ý.

Các phía chính là quan lớn, ai cũng chú ý thủ đô, chú ý đến thế trục đánh cờ, thắng bại lần này thường quyết định quyền lực và bài tẩy.

Bây giờ cục diện thủ đô rất sâu sắc, thủ đô và Kinh Tân liên tục ma xát, trung ương lại có thái độ mơ hồ không rõ, hình như không thấy. Trung ương vì sao làm như không thấy? Thật sự là không thấy hay đang có suy xét sâu xa nào?

Trong đầu Trương Thanh Vân bùng lên đủ ý niệm, hắn lắc đầu cười khổ, bây giờ ánh mắt các nơi đều nhìn về phía hắn, tất cả đều đang xem hắn xử lý chuyện lần này thế nào, có lẽ không ai ngờ vào thời điểm này bí thư Trương lại đến Giang Nam.

Triệu Truyền và Trương Thanh Vân đến làm cho nghi thức cáo biệt Hoàng Tân Quyền cao thêm một quy cách, dựa theo kế hoạch thì lễ cáo biệt hôm nay sẽ có chủ tịch tỉnh đến nói vài lời.

Nhưng Trương Thanh Vân và Triệu Truyền đến làm cho tỉnh ủy Giang Nam tạm thời quyết định cho tất cả thường ủy tỉnh ủy đến tham gia nghi thức cáo biệt. Cách sắp xếp là Triệu Truyền xếp ở vị trí đầu tiên, Trương Thanh Vân theo sát phía sau, sau đó mới là bí thư tỉnh ủy Giang Nam Viên Thánh Sở.

Tiếng nhạc buồn vang lên, Trương Thanh Vân chậm rãi đi vào linh đường. Di ảnh của bí thư Hoàng treo rất cao ở vị trí chính giữa linh đường, bí thư đang cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, cặp mắt sáng ngời có thần nhìn về phía trước giống như nhìn chằm chằm vào người xem.

- Dung mạo và tiếng nói giống như vẫn còn.

Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy đau xót, hắn cúi người, nước mắt làm cho hai mắt trở nên mơ hồ. Viên Thánh Sở ở phía sau rât lanh tay lẹ mắt, hắn tiến lên vịn lấy Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân nhân cơ hội mà dụi mắt, hắn cầm chặt tay Viên Thánh Sở nói:

- Cám ơn, cám ơn.

Viên Thánh Sở giữ tay rất chặt, tuy hắn không thể hiểu được cảm tình giữa Trương Thanh Vân và Hoàng Tân Quyền, nhưng khoảnh khắc này vẻ mặt hắn có vẻ rất hợp cách, nhìn qua giống như đang an ủi đối phương.

Đám người đi một vòng quanh di thể, Hoàng Tân Quyền được đắp cờ đảng trong quan tài thủy tinh, vẻ mặt an tường tự nhiên giống như đang ngủ. Trương Thanh Vân vuốt ve quan tài với tâm tình cực kỳ đau khổ.

Trong tai Trương Thanh Vân chợt vang lên những lời căn dặn tiếc nuối của bí thư Hoàng khi bệnh nặng, cả đời này lão tiếc nuối nhất chính là chỉ dừng lại ở chức vụ phó bí thư tỉnh ủy, không thể tiến thêm một bước, vì vậy mà khó quán triệt được lý niệm chính trị của mình.

Hoàng Tân Quyền lúc tuổi già đều cực kỳ chăm chú đến con đường làm quan của Trương Thanh Vân, trong đây có nhiều tình cảm phức tạp, chính lão không thể hoàn thành ước nguyện cả đời, không đạt đến độ cao cần thiết, vì vậy luôn hy vọng Trương Thanh Vân có thể đạt đến, có thể vượt qua.

Thực tế Trương Thanh Vân đã sớm vượt qua Hoàng Tân Quyền, đến nay hắn vẫn còn nhớ ngày mình được cục tổ chức trung ương bổ nhiệm làm chủ tịch tỉnh Giang Nam, sau đó hắn đến gặp mặt Hoàng Tân Quyền, khi đó Hoàng Tân Quyền đã vung tay múa chân cực kỳ vui sướng.

Khoảnh khắc đó Hoàng Tân Quyền thật sự vui vẻ từ tận đáy lòng, đây là một cảm giác vui sướng cực kỳ vô tư. Những lời của bí thư Hoàng khi còn sống vẫn vang vọng trong tai Trương Thanh Vân, vì vậy mà tâm tình của hắn dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt càng thêm kiên định.

Nhà cũ của bí thư Hoàng, Quách Vũ thấy Trương Thanh Vân đến thì bỏ qua một bên đồng chí đang nói chuyện, nhanh chóng lên đón chào. Trương Thanh Vân bắt tay Quách Vũ, sau đó Quách Vũ nói:

- Bí thư Trương, anh đến cũng không dễ dàng gì, khi cha vợ còn sống thật sự thương anh nhất.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn không nói gì. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Từ sâu trong lòng Trương Thanh Vân lại liên tục lắc đầu, Quách Vũ vẫn làm người ta thất vọng, tâm tính vẫn đặt quá nặng hiệu quả và lợi ích, mỗi lời nói cử chỉ, mỗi hành động vung tay nhấc chân đều ẩn giấu hiệu quả và lợi ích.

Không biết từ ngày nào, Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy phản cảm vì những người quá hiệu quả và lợi ích.

Trương Thanh Vân bắt tay Quách Vũ rồi chào hỏi Hoàng Diêu vài câu, dặn nàng bớt đau buồn. Hoàng Diêu lại báo cáo vấn đề tro cốt của cha, nói vấn đề mộ phần ở Tang Chương đã được lo lắng ổn thỏa, được sắp xếp ở nghĩa trang công cộng Hoàng Lĩnh.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- An nghỉ ở dãy Hoàng Lĩnh chính là mong ước của bí thư Hoàng khi còn sống, điều này không thể tạo nên tiếc nuối. Nhưng tôi hy vọng sau này mọi người đến thăm thường xuyên, khi đi nên mang theo Quách Vũ.

- Mười mấy năm trước tôi thường lên đỉnh Hoàng Lĩnh, đứng ở đó nhìn thế giới. Bây giờ thế giới hiện tại đã không giống, người không chỉ đứng ở một góc độ nhìn thế giới, tôi hy vọng mọi người có thể hiểu.

Hoàng Diêu gật đầu sững sờ, trước kia nàng cũng là cấp dưới của Trương Thanh Vân, sau này vị trí của Trương Thanh Vân ngày càng cao, vì vậy mà nàng càng kính sợ. Nàng đơn giản không dám bằng mặt không bằng lòng với lời nói của Trương Thanh Vân