Bố Y Quan Đạo

Chương 203: Vệt máu đào



- Anh dựa vào cái gì để can thiệp vào cuộc sống của tôi, anh có tư cách gì mà bắt Tiểu Diệp từ bỏ tôi? Anh...

Quách Tuyết Phương ngồi xuống một lúc lâu, cuối cùng cũng nhịn không được phải mở miệng nói, vẻ mặt khá bình tĩnh nhưng giọng nói có chút kích động.

Trương Thanh Vân sờ mũi, trong lòng rất hối hận, đã sớm mắng Triệu Truyền cả trăm lần. Hừ, nếu sớm biết Triệu Truyền là cái loa phóng thanh thì đánh chết cũng không đưa ra ý kiến cho hắn đi làm, lúc này bị một người phụ nữ mất đi lý tính quấn quanh, đúng là phiền phức vô hạn.

Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy hối hận nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua, đối với loại phụ nữ điên cuồng thế này thì lùi một bước sẽ có hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hắn nghĩ đến đây thì lập tức cười khẩy nói:

- Cô không cần phải tự đề cao chính mình, cô cho rằng mình là ai? Chuyện bạn trai của cô có liên quan gì đến tôi? Nếu cô tìm một con khỉ thì tôi cũng chỉ có chút tò mò mà thôi.

- Anh!

Quách Tuyết Phương trợn trừng mắt, nàng dùng hết sức bú sữa mẹ đá Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, hắn khẽ tránh người, Quách Tuyết Phương đá trúng ghế. Cú đá của nàng không phải nhẹ, nàng lập tức đập mông ngồi xuống đất, nước mắt chảy tràn, rất đau.

Trương Thanh Vân lại ngồi xuống, Quách Tuyết Phương rất đau nhưng không thể làm hắn sinh ra cảm giác đồng tình. Vì vậy mà Quách Tuyết Phương hoàn toàn tan vỡ, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Anh không cần phải đắc ý, sau này trở về tôi sẽ cho anh chết. Một tên quan bé như hạt vừng thì Quách gia giẫm chết như giết kiến mà thôi.

Trương Thanh Vân chợt nhăn mày, hắn không đợi Quách Tuyết Phương nói xong mà khoát tay nói:

- Kẻ không có tương lai thì lúc nào cũng dùng lời lẽ không có tương lai, chỉ cần nghe qua là biết đầu óc quá nông cạn.

- Bộ dạng lúc này của cô rất chật vật, nếu không có chỗ dựa là Quách gia thì cô sẽ ra sao?

- Nếu thật sự cô tình đầu ý hợp với tên bạn trai chó má kia thì còn ở đây làm gì? Sao không sang Mỹ đi?

Trương Thanh Vân nói ra hàng loạt lời chế nhạo, không ngờ vò sứt lại còn bể, hắn chỉ tự trách mình nói hớ ra với Triệu Truyền, lúc này rước lấy phiền toái cũng chỉ tự trách chính mình mà thôi. Đồng thời hắn cũng không tin Quách gia là trời, bọn họ có thể làm gì được hắn?

Trương Thanh Vân mắng xong thì vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt trở nên trắng tái, sau đó lại dần hoảng hốt, ánh mắt có chút trống rỗng. Trương Thanh Vân thầm nghĩ không phải người này bị mình chọc tức đến phát điên rồi đấy chứ?

Nếu là như vậy thì Trương Thanh Vân hắn dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức giơ tay lắc lắc trước mặt Quách Tuyết Phương, không có phản ứng. Sau đó hắn lại gọi tên nàng vài lần, không có phản ứng, trong lòng Trương Thanh Vân chợt trở nên nguội lạnh.

- Tôi...Chân đau quá!

Cuối cùng Quách Tuyết Phương cũng mở miệng nói chuyện, nàng dùng tay ôm lấy chân rồi khóc rống lên. Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi, không điên khùng là tốt rồi.

- Đi thôi, tôi đưa cô đến bệnh viện khám chân là được.

Trương Thanh Vân nói, hắn thấy vẻ mặt Quách Tuyết Phương rất khó coi, có lẽ không phải giả vờ, vì vậy nói tiếp:

- Cho tôi xem nào.

Trương Thanh Vân cũng không quan tâm Quách Tuyết Phương có đồng ý hay không, hắn giữ chặt lấy chân nàng, chiếc giày cao gót của nàng có rất nhiều nút thắt, một lúc lâu sau mới mở ra được, quả nhiên bị thương không nhẹ, trên dớ có lẫn máu.

Trương Thanh Vân giật dớ ra, hắn thầm nghĩ bàn chân quá đẹp, trắng nõn bóng loáng, trong suốt long lanh, rất có hình tượng. Ngón cân cái bị đau, máu tươi chảy ra, Trương Thanh Vân vội vàng đặt chân nàng lên mặt đất:

- Đừng cử động, đừng cử động.

Trương Thanh Vân vung vung tay, hắn mở cửa xe rồi lấy bên trong ra một tấm băng cá nhân dán lên vết thương.

- Dựa vào tôi, chúng ta lên xe!

Trương Thanh Vân nói, Quách Tuyết Phương khập khiễng, nàng vừa đứng lên bằng một chân thì lại lập tức ngồi xuống. Trương Thanh Vân đành phải ôm lấy nàng, thân thể mềm mại và mùi hương thơm ngát làm hắn ý thức được đây chính là người đẹp, ít nhất dáng cũng thuộc loại chuẩn, bộ ngực khổng lồ và co dãn điên cuồng.

- Anh!

Vẻ mặt Quách Tuyết Phương thoáng chốc đã đỏ bừng, nàng thầm nghĩ thì ra tên này cũng chính là sắc lang, khi nàng còn đang chuẩn bị mở miệng thì Trương Thanh Vân đã lạnh lùng nói:

- Nếu không thì tôi sẽ buông tay, trước giờ chưa được đàn ông ôm sao? Tưởng mình là liệt nữ trinh tiết à?

Quách Tuyết Phương vội vàng im miệng nhưng nghe thấy câu nói sau cùng của Trương Thanh Vân thì vẻ mặt trắng xanh, rất khó chịu. Trương Thanh Vân dứt khoát dùng tay bế nàng, sau đó tiến về phía trước ném vào sau xe.

Sau đó Trương Thanh Vân quay lại lấy giầy, hắn thuận tay ném vào xe, sau đó hắn cũng chui vào. Sau khi thở hổn hển vài lượt thì hắn nhìn Quách Tuyết Phương ở phía sau qua kiếng chiếu hậu, nàng mặt đỏ tía tai, rõ ràng rất tức giận.

Trương Thanh Vân thầm mắng một tiếng xui xẻo, hắn móc điện thoại ra, Quách Tuyết Phương đột nhiên nói:

- Anh...Anh làm gì vậy?

- Còn gì nữa? Cô cho rằng tôi rất rảnh rỗi à? Gọi điện để Hoàng Diêu đến đón cô về, tôi không có thời gian làm loạn với cô.

- Không...Không cần!

Quách Tuyết Phương ngạc nhiên nói, cũng không biết sức lực đâu ra mà vùng lên chụp lấy điện thoại của Trương Thanh Vân.

- Cô...Cô muốn thế nào?

Trương Thanh Vân quay đầu lại trừng mắt nhì Quách Tuyết Phương.

Quách Tuyết Phương chợt co rúc người trên ghế, nàng đưa điện thoại vào trong áo mà tỏ ra bộ dạng liều chết phản kháng, cặp môi đào mím lại thật chặt.

Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn đột nhiên khởi động xe rồi giẫm chân ga. Vẻ mặt Quách Tuyết Phương ở phía sau chợt biến đổi, nàng ngạc nhiên nói:

- Đợi chút đã, á!

Trương Thanh Vân quay đầu nở nụ cười hèn mọn, vừa rồi chẳng qua hắn chỉ muốn dọa nàng mà thôi. Sau khi quay đầu xe thì Trương Thanh Vân chậm rãi giẫm chân ga, xe phóng thẳng về phía trước.

Quách Tuyết Phương nhìn sau gáy Trương Thanh Vân, biểu cảm trên mặt rất khác lạ. Người này đúng là tên đàn ông lỗ mãng không biết trời cao đất rộng, khi nàng đối diện với hắn thì cảm thấy vô lực, gặp phải một tên hung thần ác sát như thế này cũng chỉ biết trách mình xui xẻo.

"Hắn thật sự không quan tâm đến Quách gia sao?"

Quách Tuyết Phương thầm nghĩ, trong lòng sinh ra chút nghi ngờ nhưng không biết tại sao lại chẳng thể trả lời được.

Lúc này Quách Tuyết Phương lập tức nghĩ đến tên bạn trai trước đây của mình, hai người thề non hẹn biển, sống chết có đôi, hơn nữa hắn còn rất ngoan ngoãn với nàng. Nhưng Quách gia chỉ mới dùng chút thủ đoạn nhỏ như móng tay thì tên này đã bỏ qua nàng, thậm chí cũng không chào hỏi một tiếng mà phóng sang Mỹ. Nàng đã mấy lần nhờ bạn bè liên lạc nhưng người ta lại lẩn trốn như sợ lây bệnh, đây là tình yêu của nàng sao?

Quách Tuyết Phương nghĩ đến đây thì lập tức cười khổ, nàng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ hoang đường, mình có nên cảm tạ phương pháp khốn nạn của người này không nhỉ? Dù thế nào thì người ta cũng đã đuổi một tên nham hiểm rời khỏi cuộc đời mình.

Quách Tuyết Phương càng nghĩ càng loạn, sóng tình trong lòng cũng bùng lên mãnh liệt. Đến khi xe dừng lại thì nàng mới biết Trương Thanh Vân đưa mình đến bệnh viện.

- Trên người cô có tiền không?

Trương Thanh Vân quay đầu nói.

Quách Tuyết Phương lắc đầu, Trương Thanh Vân nhướng mày nói:

- Vậy cô đưa điện thoại cho tôi!

Quách Tuyết Phương lại lắc đầu.

- Rốt cuộc cô muốn thế nào? Trên tay tôi cũng không có nhiều tiền, cũng không trả đủ tiền viện phí một đêm. Đưa điện thoại tôi gọi bạn bè đến đưa tiền không được sao?

Tên đàn ông máu lạnh này muốn ném mình qua đêm ở bệnh viện sao? Vẻ mặt Quách Tuyết Phương lập tức biến đổi, nàng nói ngay:

- Tôi...Tôi bị thương không nặng, về nhà băng bó là được.

- Nhà, nhà ở đâu? Nhà tôi ở tầng mười tám, cô nặng như một khối đá, tôi có thể đưa cô lên lầu được à?

Trương Thanh Vân tức giận nói.

Vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt phát lạnh, nàng đang cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn dùng giọng lắp bắp nói:

- Thật ra...Thật ra tôi vẫn còn có thể đi lại được.

- Đưa điện thoại cho tôi!

Trương Thanh Vân không muốn dông dài với Quách Tuyết Phương, trong lòng cũng không muốn đưa một người phụ nữ nguy hiểm về nhà. Người phụ nữ này có vấn đề về thần kinh, nếu xảy ra chuyện gì thì hắn coi như xong đời.

Trương Thanh Vân định lợi dụng lúc Quách Tuyết Phương không chú ý để cướp điện thoại, nhưng nàng lập tức quýnh quáng rồi nhét luôn điện thoại vào trong áo. Trương Thanh Vân kéo tay nàng ra, trong tay trống không.

Đúng là một cô gái hung ác, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt hung hăng nhìn bộ ngực ngạo nghễ của nàng, trên ngực xuất hiện một hình thù khác, đúng là một chiếc điện thoại.

Hai người giằng co nhau một lát thì Trương Thanh Vân giơ tay xem giờ, lúc này đã hơn chín giờ, Quách Tuyết Phương chợt mất tích mà Hoàng Diêu không lo lắng sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thở dài một hơi rồi lái xe về khu Ung Cảnh.

Quách Tuyết Phương quả nhiên không nói dối, nàng vẫn còn có thể đi được nhưng cũng cần phải có người đỡ. Giày cao gót đúng là hại chết người, Trương Thanh Vân bực bội ném giày vào thùng rác, dù như vậy thì tư tưởng chịu trách nhiệm cũng bắt buộc hắn phải ổn định trở lại.

Trương Thanh Vân nửa ôm nửa đỡ Quách Tuyết Phương một lúc lâu thì trán đổ mồ hôi hột, trong lòng không có bất kỳ cảm giác hưng phấn nào khác. Người phụ nữ này dáng người quá chuẩn, hơn nữa cũng quá nặng, hắn cảm thấy rất mệt mỏi.

Trong nhà Trương Thanh Vân có một hộp thuốc gia đình, bên trong có băng gạc và thuốc đỏ. Hắn ném Tuyết Phương lên ghế sa lông rồi vào toilet rửa mặt, sau đó lén đến phòng ngủ dùng điện thoại bàn gọi cho Hoàng Diêu.

Trương Thanh Vân tưởng rằng Hoàng Diêu sẽ rất nôn nóng, nào ngờ nàng không những chẳng cảm kích mà còn nói chị Phương thường hay đi bar, đến khuya mới về là bình thường.

Trương Thanh Vân nói cho Hoàng Diêu biết một vài tình huống, lúc này nàng mới dùng giọng không tình nguyện nói rằng sẽ đến đón người. Trương Thanh Vân đi ra phòng khách lấy hộp thuốc gia đình, sau đó hắn trở thành bác sĩ bất đắc dĩ.

Sau khi xoa thuốc và quấn băng xong thì Trương Thanh Vân uống hai ly nước, Quách Tuyết Phương dùng giọng lắp bắp nói nàng cũng khát, lúc này Trương Thanh Vân mới ý thức được trong nhà còn có một người khác.

Trương Thanh Vân ngồi lên ghế rồi mở ti vi, trên truyền hình đang có phim chiến tranh, nhưng lúc này bầu không khí quá ỉu xìu, rất vô vị.

- À, này...Mở đài ca nhạc!

Quách Tuyết Phương đột nhiên nói một câu, Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn nàng, lúc này nàng cũng né tránh rồi dùng giọng yếu ớt nói:

- Đài Tinh Không có ca khúc mới của Lăng Tuyết Phi, anh đã bao giờ nghe cô ấy hát chưa?

Trương Thanh Vân cau mày, hắn tiện tay ném điều khiển từ xa vè phía Quách Tuyết Phương, nàng lập tức chụp lấy rồi chuyển đài.

Đài truyền hình ca nhạc Tinh Không, ca khúc của Lăng Tuyết Phi, Trương Thanh Vân ngồi trên ghế sa lông híp mắt nhìn. Bình thường nhan sắc và vẻ mặt Lăng Tuyết Phi cũng làm người khác không dám đến gần, nhưng khi lên hình thì càng điên đảo chúng sinh, rõ ràng làm kẻ khác điên cuồng.

- Trong khu rừng xanh ngắt, anh và em cùng chơi trốn tìm, giấc mộng của em như con tim không ngừng đập cũng giống như điên cuồng, đến khi đối diện lại lắp bắp không nói nên lời.

Trương Thanh Vân mỉm cười, bài hát này chính là Bấc Hoa Nhi Hoàng được cải biên lại, Lăng Tuyết Phi dùng giọng ngân nga biểu diễn rất tốt, lưu lại chút ý vị dân ca, đồng thời còn thêm thắt chút ca từ yêu đương hiện đại. Người nghe cảm thấy hương vị kéo dài, sinh ra những cảm giác khác biệt.

Trương Thanh Vân cũng tự nhiên ngân nga theo giai điệu, sau đó hắn khẽ hừ một tiếng, trong lòng khẽ động, bài hát này không phải tiếng tỏ tình của cô gái nhà giàu và tiểu tử nghèo hèn à? Hơn nữa còn là dân ca Ung Bình. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì hồi tưởng lại những lúc chính mình và Lăng Tuyết Phi ở cùng nhau, trong lòng cũng có chút rung động.

Trương Thanh Vân nhìn lên màn ảnh thì thấy có chút hương vị u oán và bất đắc dĩ, hắn chợt rùng mình, đây đúng là người phụ nữ yêu nghiệt, đúng là lời nói nhập tâm.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Quách Tuyết Phương, người phụ nữ này cũng đang mấp máy môi theo giai điệu, ánh mắt u oán và sâu sắc, có lẽ cũng nghe ra hương vị trong bài hát.

- Này, nghe nói Lăng Tuyết Phi có quan hệ với một quan viên Giang Nam, anh có biết chuyện này không?

Quách Tuyết Phương đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Trương Thanh Vân đưa dép tới dùng giọng tức giận nói:

- Đeo vào đi.

Quách Tuyết Phương nhăn mày nói:

- Không có dớ thì không đeo, phải tắm rửa và nghỉ ngơi mới được.

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy chóng mặt, người phụ nữ này đúng là không chút khách khí, hoàn toàn coi đây là nhà chính mình. Hơn nữa nàng là chị của Quách Vũ, sao hai chị em lại khác biệt lớn như vậy? Quách Vũ trưởng thành lão luyện nhưng người phụ nữ này lại giống như một cô gái nhỏ, chẳng lẽ thời buổi lúc này phụ nữ có tuổi thường là trăng non?

- Cong, cong!

Hai tiếng chuông cửa vang lên, Trương Thanh Vân giống như được đại xá, Hoàng Diêu cuối cùng cũng đã đến, hắn vội vàng đứng lên mở cửa.

- Này, tiểu tử cậu có ở nhà không? Sao gọi điện mà không nghe máy? Tìm khắp thế giới cũng không thấy, đang định đến đây làm vài hoạt động thả lỏng gân cốt.

Trương Thanh Vân vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói khủng bố của Vi Cường.

- Sao lại là cậu, tôi ngất mất!

Trương Thanh Vân cau mày nói.

- Hì hì, cậu cho rằng tôi là ai? Lễ vật của cha tôi ở đâu? Không phải tôi đến lấy đây sao?

Vi Cường cười hì hì nói, hắn tùy tiện tiến vào cửa, Trương Thanh Vân cản cũng không được, trong lòng khốn khổ đến cực điểm.

- À, hảo tiểu tử!

Vi Cường vừa nhìn thấy Quách Tuyết Phương thì lập tức kinh ngạc, ngay sau đó lại kêu lớn lên. Trương Thanh Vân tiến lên dùng tay che miệng hắn, sau đó buông ra, vẻ mặt Vi Cường chợt trở nên hiểu biết, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân rất mập mờ.

Tiểu tử Trương Thanh Vân này luôn không nóng không lạnh, thì ra cũng là chủ nhân khó chịu. Đầu tiên là Lăng Tuyết Phi bị tóm, sau đó còn là Triệu Giai Ngọc trong truyền thuyết của thế lực họ Triệu, lúc này lại thay đổi "hàng", hơn nữa cô gái nào cũng là trang tuyệt sắc, đúng là con bà nó củ cải trắng cho heo ăn.

- Này, tôi là Vi Cường, chị là...Sao nhìn lại thấy quen quen nhỉ?

Vi Cường ngồi xuống dùng giọng kinh ngạc nói.

Trương Thanh Vân lấy ra một chai nước từ trong tủ lạnh ném cho Vi Cường, sau đó lại nhìn về phía Tuyết Phương:

- Cậu ấy là Vi Cường, là công tử nhà chủ tịch tỉnh!

- À!

Quách Tuyết Phương gật đầu, nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Thanh Vân, tên này rõ ràng là rác rưởi, không ngờ còn kết giao với con em nhà quan. Không biết người ta sao lại tình nguyện kết bạn với tên này nhỉ?

Trương Thanh Vân không để ý đến nàng, hắn quay đầu nói với Vi Cường:

- Cô ấy là Quách Tuyết Phương, từ thủ đô đến đây, ở trong nhà của bí thư Hoàng.

Trương Thanh Vân nói được một nửa thì thấy ánh mắt Vi Cường có chút không đúng, hắn đang nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Quách Tuyết Phương. Trương Thanh Vân vừa quét mắt qua thì trái tim đã nhảy đến miệng, chiếc dớ của Quách Tuyết Phương đã nhuộm máu đỏ thẫm, nàng đang ngồi khoanh chân, nếu từ góc độ này nhìn đến thì không biết là dớ bị nhuốm máu hay là thứ gì khác.

Trương Thanh Vân lại nhìn bộ dạng si ngốc của Vi Cường, hắn không biết tiểu tử này đã nghĩ đến tận nơi nào rồi.

- Khụ khụ!

Trương Thanh Vân chợt ho khan hai tiếng, trên mặt cũng có chút cảm giác không nhịn được. Vi Cường giật mình bừng tỉnh, hắn vội vàng đứng lên:

- À, cái kia...Ha ha! Hì hì, tôi...Cái kia...Đi trước...Đi trước! Không quấy rầy các người nữa, không quấy rầy.

Vi Cường nói xong thì lập tức bỏ chạy, sau đó còn giơ ngón tay cái lên với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng quýnh lên, hắn vội hỏi:

- Chờ chút, cầm lấy lễ vật về cho cha cậu.

- Đâu? Đâu?

Vi Cường nhìn trái nhìn phải giống như tìm thứ gì đó, vẻ mặt cổ quái đến cực điểm. Trương Thanh Vân lợi dụng cơ hội lấy ra một chiếc túi lớn, khi đang định mở miệng thì Vi Cường đã nói:

- Tôi biết rồi, tôi biết rồi, anh đừng nói nữa.

Vi Cường nói xong cũng chạy vội ra ngoài, hắn vừa phóng đi vừa nói:

- Khỏi tiễn, khỏi tiễn, ở nhà làm tốt công việc là được...Chuyện chính quan trọng hơn.

Một tiếng ầm vang lên, Trương Thanh Vân đóng cửa, trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn ngồi trên ghế sa lông.

- Vi công tử này có vấn đề gì à? Sao bộ dạng kỳ lạ như vậy?

Quách Tuyết Phương hỏi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn nàng rồi nói:

- Cô có thể giữ vệ sinh cho tốt được không, cô xem dớ của mình kìa!

Trương Thanh Vân nói đến đây thì khựng lại, hắn quay đầu sang chỗ khác hút thuốc.

- Sao!

Khi Trương Thanh Vân quay đầu thì Quách Tuyết Phương cầm chiếc dớ lên, vẻ mặt nàng đỏ bừng và ngơ ngác. Khi nghĩ đến những hành động vừa rồi của Vi Cường thì nàng biết rõ có chuyện gì xảy ra. Một lúc lâu sau nàng ném chiếc dớ xuống đất, đang chuẩn bị tức giận thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trương Thanh Vân, câu nói nghẹn trong cuống họng, mặt đỏ bừng bừng.

Trương Thanh Vân cảm thấy hôm nay dính phải người phụ nữ này giống như sa chân vào địa ngục gặp ác quỷ. Hoàng Diêu này cũng thật là, sao còn chưa đến đón người, chẳng lẽ muốn Quách Tuyết Phương ngủ lại qua đêm ở đây sao?

Trương Thanh Vân không lên tiếng thì Quách Tuyết Phương cũng im lặng, hai người cứ ngồi lạnh lùng như vậy, ngay cả Lăng Tuyết Phi đang hát trên ti vi cũng không quan tâm. Hôm nay ti vi phát nguyên một album mới của nàng, bài này tiếp nối bài kia, giống như Lăng Tuyết Phi đang ở trong ti vi dùng lời ca chế nhạo Trương Thanh Vân xui xẻo.

Ngồi mãi cũng chán, điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân giống như kẻ chết đuối vớ được cọc, hắn vội vàng chạy vào phòng ngủ.

- Chủ nhiệm Trương, em là Hoàng Diêu đây, chị Phương lúc này đã đi ngủ chưa?

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Hoàng Diêu.

- Lúc này cô đang ở đâu?

- Không, không phải, em đi dạo phố với anh Vũ thì gặp một người bạn, nếu không có gì thì...Dù sao chị Phương bị đau chân cũng bất tiện, anh đưa chị ấy đến Vienna nghỉ tạm được không? Vất vả cho anh rồi.

Trương Thanh Vân cúp luôn điện thoại, hắn ngả người xuống giường, chẳng lẽ mình phải đưa Tuyết Phương đến ở trong khách sạn Vienna? Muộn thế này rồi còn gì? Dù sao gia đình người ta cũng đã biết, nếu Quách Tuyết Phương đã không sợ thì mình sợ gì?