Bố Y Quan Đạo

Chương 241: Đấu sức



Ngày hôm nay Trương Thanh Vân xuống thăm tất cả các phòng ban, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Vân phải đi theo toàn bộ hành trình.

Những đơn vị quan tâm đặc biệt chính là phòng lâm nghiệp, cục công an, phòng tài chính, cục dân chính...Tất cả các cán bộ và lãnh đạo phòng ban đều có cơ hội biết mặt bí thư huyện ủy mới, vì vậy mà những tin tức bình luận vang lên liên tục.

Khi khảo sát cục công an thì Trương Thanh Vân đặc biệt chỉ thị Đan Kiến Hoa cùng đi với mình, sau đó hắn bắt đầu tiến hành phát biểu, đưa vấn đề đề bạt và tuyển cử cho chức vụ cục trưởng công an hoàn toàn dựa theo nguyên tắc dân chủ. Hơn nữa số người được tuyển chọn phải gia tăng, như vậy mói chính thức chọn ra một vị cục trưởng thỏa mãn nguyện vọng của nhân dân.

Những lời phát biểu của Trương Thanh Vân làm Đan Kiến Hoa bành trướng cảm xúc, hắn lại liên tưởng đến những lời phát biểu của bí thư ở phòng lâm nghiệp, nhấn mạnh công tác cấm phá rừng, nghiêm túc chỉnh đốn lâm nghiệp, hạn chế bày ra khuyết điểm, trong lòng lại càng hưng phấn.

Vị trí cục trưởng công an có hai người được đề cử, Trương Thanh Vân gia tăng số người được đề cử cũng không phải vấn đề xấu. Đan Kiến Hoa và Ngũ Thiên Dũng, trong đó thì Ngũ Thiên Dũng có chỗ dựa là Chu Tử Hằng rõ ràng chiếm thế thượng phong, Trương Thanh Vân phát biểu như vậy rõ ràng có lợi cho Đan Kiến Hoa hắn.

Đồng thời sản nghiệp của Chu Tử Hằng ở Tang Chương chính là nhà máy chế biến đồ gỗ, chỉnh đốn lâm nghiệp không phải đang đè Chu Tử Hằng sao?

Sau khi từ cục công an trở về thì nụ cười trên mặt Đan Kiến Hoa ngày càng rạng rỡ, đi theo sau lưng Trương Thanh Vân cũng biết hạ mình ăn nói khép nép. Trước nay hắn bị Chu Tử Hằng và Lưu Tài Đức áp chế trường kỳ, nếu hắn nắm giữ chức cục trưởng công an thì tình thế cũ lập tức có chuyển biến.

Chu Tử Hằng và Lưu Tài Đức đều cố gắng lôi kéo chính mình, lúc đó hắn sẽ có cái giá lớn.

- Bí thư Đan, vừa rồi tôi cũng đã nói chuyện với phó cục trưởng Ngũ, anh ấy cũng là cán bộ lão thành ở cục công an, anh thấy thế nào?

Trương Thanh Vân mỉm cười hỏi Đan Kiến Hoa.

- Điều này, phó cục trưởng Ngũ có thể nói là năng lực mạnh nhưng trước đây cũng từng tham gia quá trình xung đột Tang Ung, xét về phương diện chính trị thì có hơi yếu.

Đan Kiến Hoa nói, hắn vừa nói vừa xoa mồ hôi trán.

- Ừ!

Trương Thanh Vân chỉ ừ một tiếng mà từ chối cho ý kiến rồi không nói thêm điều gì. Ánh mắt Đan Kiến Hoa chợt xoay chuyển, cũng không biết đang tập trung suy nghĩ về điều gì.

Tất cả những xã và thị trấn trong huyện Tang Chương đều được Trương Thanh Vân xuống khảo sát một lần, huyện Tang Chương bên này không có đất sản xuất, phần lớn là đất đá, sản lượng lương thực rất thấp.

Hơn nữa núi đá cũng không có nhiều nước, nhiều thôn xóm thiếu nước nghiêm trọng. Khi đến hai xã Lô Hỏa, Tế Sa và Trương Gia Sơn tiếp giáp với Ung Bình thì biết được kinh tế nơi đây không khác gì xã Lật Tử Bình.

Những thị trấn như Hoàng Lĩnh Kiều, Tướng Quân, Bạch Thạch...Đều trồng dược liệu như Thiên Ma, Rễ Sô Đỏ, Hoàng Liên. Nhưng thuốc đông y giá cả rất dao động, thu nhập của dân chúng không ổn định.

Ngoài những xã thị trấn bên ngoài thì những xã vùng sâu, càng xa thì càng thiếu nước trầm trọng, dân cư thưa thớt, trình độ cuộc sống rất thấp. Nơi đây dân chúng còn không có cơm ăn, nửa năm phải ăn ngô và khoai tây.

Kinh tế phát triển như vậy thì năng lực quan chức tuyến dưới cũng hoàn toàn có thể thấy rất rõ, phần lớn đây đều là nghề thứ hai của tất cả mọi người. Không có thị trường cho dược liệu, là trà, quá trình kinh doanh đi vào hố sâu lũng đoạn, dân chúng thường không có quyền lên tiếng.

Khi cấp bậc hành chính đơn vị đến thôn thì quản lý theo kiểu gia trưởng, bí thư chi bộ thôn thường là những kẻ nhất ngôn cửu đỉnh.

Còn vấn đề ác bá địa phương, Trương Thanh Vân rõ ràng khẳng định có tồn tại, nhưng dù hắn nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ. Tang Chương rơi lại phía sau sẽ là địa phương béo bở cho những thế lực hung ác sinh sôi, nếu muốn thay đổi thì phải giương cao lá cờ kinh tế, đề cao thu nhập của dân chúng, sau đó chậm rãi giải phóng tư tưởng, không thể nào làm một lần là xong.

Nhưng điều kiện tiên quyết lúc này của Trương Thanh Vân chính là nắm quyền sinh sát huyện Tang Chương vào trong tay, nếu không thì Tang Chương sẽ như khúc xương khó gặm, sẽ không tiến được bất kỳ một bước nào.

Mỗi ngày Trương Thanh Vân đều rất bề bộn, hắn càng bận rộn thì bầu không khí giữa các lãnh đạo lại càng cổ quái, tất cả đều chú ý vào vị bí thư này.

Dưới sự giám sát của Trương Thanh Vân thì lễ hội ca hát được tổ chức trong huyện Tang Chương với khí thế hừng hực. Trương Thanh Vân thường ở trong hiện trường để chỉ đạo này nọ, đến thăm những nghệ nhân, thăm viếng nông thôn, rõ ràng bộ dạng giống như chuẩn bị cùng vui với nhân dân.

Những hành động của Trương Thanh Vân lập tức làm cho rất nhiều người phải cảnh giác, mọi người rốt cuộc hiểu rõ con đường của Trương Thanh Vân. Hắn muốn phát triển vật chất văn hóa ở huyện Tang Chương chỉ là giả, người ta muốn mở rộng lực ảnh hưởng và thu gom quyền lực mới là thật.

Trong nhà Lưu Tài Đức, hai vợ chồng Đan Kiến Hoa đều đến, vợ Lưu Tài Đức là Hoàng Tịch Mai thu dọn bàn cơm. Hai người Lưu, Đan liên tục nâng chén, bầu không khí khá hòa hợp.

- Ha ha, anh Lưu, tôi thấy bí thư Tiểu Trương cũng rất có năng lực đấy chứ, xem ra chúng ta không thể quá mức sùng bái phần tử trí thức. Mới đến chưa nóng đít mà đã không chịu nổi nữa rồi, tỏ ra bộ dạng gần dân, sùng bái văn hóa. Chu Tử Hằng có thể bỏ qua được sao?

Sau khi uống được vài ly thì Đan Kiến Hoa cười hì hì nói.

- Hừ!

Lưu Tài Đức hừ một tiếng nói:

- Người trẻ tuổi à? Cuối cùng đều là như vậy, chúng ta cứ để yên một tháng, để xem nên chuẩn bị những thứ gì.

- Đúng, đúng vậy, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh!

Đan Kiến Hoa híp mắt nói, sau đó hắn uống một hơi cạn sạch.

Hai người đồng thời cười lớn, vợ Đan Kiến Hoa lợi dụng lúc mọi người không để ý mà véo lên đùi Lưu Tài Đức. Lúc này Lưu Tài Đức cũng khẽ hừ một tiếng, thân thể có chút nóng lên, hắn đảo mắt về phía vợ Đan Kiến Hoa rồi dùng chân khẽ mân mê đùi của người ngọc, thầm nghĩ đêm nay sẽ ăn vụng chán chê.

Đan Kiến Hoa thì híp mắt nghĩ về thế cục, Trương Thanh Vân hành động quá sớm, Chu Tử Hằng chẳng thể nào không cảnh giác, mình kéo Lưu mặt rỗ rõ ràng là kế sách tốt nhất vào lúc này. Tốt nhất là để cho tiểu tử bí thư và Chu Tử Hằng chó căn chó, chính Đan Kiến Hoa hắn thì đắc lợi vị trí cục trưởng công an, hì hì.

Đan Kiến Hoa vừa ghĩ đến vị trí cục trưởng công an rơi xuống tay mình mà trong lòng không nhịn được phải kích động, đây là cảnh tượng mà nhiều năm qua hắn hay mơ tưởng. Nhưng trước đây Đan Kiến Hoa hắn lúc nào cũng bị Chu Tử Hằng và Lưu Tài Đức áp chế.

Lưu Tài Đức là người khống chế nhân sự, Chu Tử Hằng là người khống chế tài chính, Đan Kiến Hoa hắn không có nhân mã, làm việc cũng phải xem xét ánh mắt của kẻ khác. Nếu hắn chính thức nắm cục công an thì hai nhà Hắc Bạch đều phải dựa vào hắn, hai tên Chu, Lưu không phải sẽ sợ mình kéo rễ chùm ra sao?

Bữa tiệc ngày hôm nay dù khách hay chủ cũng rất cuồng hoan.

Lúc này Chu Tử Hằng lại đang ở nhà đọc báo, trong phòng cũng có vài người. Bí thư ủy ban kỷ luật Mã Tiểu Nhạc vừa mới từ trường đảng trở về, phó huyện trưởng thường vụ Trần Cảnh Vân, phó cục công an Ngũ Thiên Dũng.

- Đừng xem báo nữa, anh Mã, chú Trần đang đợi anh nói chuyện kìa?

Vợ của Chu Tử Hằng là Điền Gia Mỹ lập tức dùng giọng tức giận nói, nàng vừa nói vừa kéo tờ báo trong tay Chu Tử Hằng.

Chu Tử Hằng nhướng mày, Ngũ Thiên Dũng vội vàng đứng dậy nở nụ cười lấy lòng nói:

- Kỹ Tử, chị đừng trách chủ tịch, chỉ cần nhìn đã biết chủ tịch đã tính trước về chuyện này. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Hì!

Chu Tử Hằng híp mắt nhìn Ngũ Thiên Dũng rồi nói:

- Tiểu tử cậu cũng có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?

Ngũ Thiên Dũng vội vàng sững sờ, hắn đứng ngay dậy, bộ dạng nơm nớp lo sợ.

- Anh Chu, cũng đừng trách Tiểu Ngũ, tiểu tử Trương Thanh Vân kia rõ ràng đang khinh người quá đáng, nếu hắn còn tiếp tục náo loạn thì tình hình Tang Chương sẽ lập tức thay đổi.

Trần Cảnh Vân ở bên cạnh lập tức nói.

- Hừ!

Chu Tử Hằng hừ lạnh nói:

- Bí thư Trương mới như vậy mà các cậu đã không chịu nổi nữa rồi sao? Lúc này chúng ta mà ra tay thì đám Lưu Tài Đức chắc chắn sẽ thu lợi bất chính, không biết động não sao?

- Vậy thì phải biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ công ty chế biến đồ gỗ phải vứt đấy sao? Không công để cho tên khốn Đan Kiến Hoa ngồi trên vị trí cục trưởng à?

Điền Gia Mỹ ở bên cạnh khẽ nói.

Chu Tử Hằng trầm ngâm không nói, hắn nhìn về phía Mã Tiểu Nhạc rồi nói:

- Chú Mã, chú nghĩ xem phải làm thế nào?

Mã Tiểu Nhạc vẫn còn trẻ, bộ dạng hòa hoa phong nhã, nhìn qua cũng có chút hấp dẫn. Khi hắn nghe thấy câu hỏi của Chu Tử Hằng thì mỉm cười nói:

- Cho người động tay vào những cánh rừng ở xã Phách Chi Dục và Trường Thê Ải, tốt nhất cũng phải phá chút đồ trong nhà máy, đây là khổ nhục kế.

- Sao? Đâp phá nhà máy? Nghe chị nói này, chú có ý kiến với chị cũng không cần phải đưa ra chủ ý trời ơi này chứ?

Điền Gia Mỹ tức giận nói.

Chu Tử Hằng trợn mắt nhìn Điền Gia Mỹ, Trần Cảnh Vân vội vàng tiến lên nói:

- Chủ tịch cũng không cần phải quá cẩn thận như vậy, tôi thấy chỉ cần tổ chức một toán nhân dân đi vào huyện ủy gây rối, để xem tiểu tử hắn có chống lại được không.

Chu Tử Hằng khoát tay, hắn nở nụ cười lạnh lùng:

- Cứ làm theo ý của chú Mã, chú Trần phụ trách sắp xếp.

Vẻ mặt Điền Gia Mỹ chợt phát lạnh, nàng quát:

- Ai dám? Đứa nào đập bể nhà máy thì bà làm thịt đứa đó.

- Phải không? Cô cũng cứng quá nhỉ, có tin tôi phế cô ngay lúc này không?

Chu Tử Hằng dùng giọng lạnh lùng nói, Điền Gia Mỹ ngẩn ngơ, nước mắt chảy tràn, rõ ràng đã muốn rống lên.

Chu Tử Hằng khẽ híp mắt, hắn dùng ánh mắt cực kỳ lơ lửng nhìn Điền Gia Mỹ, vì vậy nàng lập tức câm miệng. Nàng sống cùng Chu Tử Hằng nhiều năm, mỗi lần ánh mắt hắn như vậy là sắp nổi giận.

Chu mặt sẹo mà nổi giận thì mọi người mới cảm nhận được sự sợ hãi. Ngày đó hắn nổi giận ở Vũ Lăng, ngày hôm sau đối thủ của hắn bị nhóm đàn em xông vào câu lạc bộ chém loạn xạ, hai người chết, bị thương rất nhiều. Chỉ dựa vào sự hung ác này cũng đủ khí thế để đứng vững chân ở Vũ Lăng.

- Được rồi, anh có hơi mệt, các chú về đi! Cảnh Vân, cậu nhớ kỹ, ra tay phải hung ác, tốt nhất là phế đi toàn bộ. Bí thư Trương có hiểu lầm với chúng ta, ra tay lần trước chính là đàn em của Đan Kiến Hoa. Trị an của huyện Tang Chương chúng ta đã rối loạn, cũng cần phải có người trông coi.

Chu Tử Hằng thì thào nói.

Gia Cát thường cẩn thận cả đời, Chu Tử Hằng rất tin vào mình, hắn luôn ra vẻ sơ ý nhưng ánh mắt hoàn toàn khác biệt với kẻ khác. Người khác thấy Trương Thanh Vân đường hoàng nhưng hắn nhìn lại thấy rất ẩn giẩu, hắn tin vào ánh mắt của mình. Trương Thanh Vân không chỉ là như thế, người ta đường hoàng thì sẽ có đạo lý của sự đường hoàng.

Tất nhiên Chu Tử Hằng rất tin vào mình, không ai quen thuộc huyện Tang Chương hơn hắn, từ cấp huyện đến xã đến thôn xóm. Trương Thanh Vân ăn quá nhiều thì sẽ khó tiêu hóa, mình có thể nhịn, người khác không nhất định nhưng nếu muốn động đến Trương Thanh Vân thì phải có kế sách thích hợp.

Tốt nhất là Trương Thanh Vân phải biết khó mà lui, tất cả mọi người đều coi hắn là bồ tát, nếu đứng quá cao thì phải cho đi theo vết xe đổ của Cổ Vân Đông.

Nếu muốn động thì Chu Tử Hằng không cho phép chính mình ra tay, thực tế nguyên tắc này của hắn rất thành công. Mỗi khi có một bí thư huyện ủy ra đi thì uy vọng của hắn lại tăng lên, mỗi lần náo loạn thì chính hắn đứng ra thu xếp đại cục sau đó ngăn chặn sóng dữ, Lãnh đạo thị ủy khá xem trọng hắn, Chu Tử Hằng rất thích cảm giác thế này.