Bố Y Quan Đạo

Chương 246: Không bắn rơi được chí hướng của Trương Thanh Vân



Hôm sau một đợt tuyết phủ xuống huyện Tang Chương, sáng sớm Trương Thanh Vân đã xuống thị sát các ban ngành, chỉ thị cho cả huyện tiến vào trạng thái khẩn cấp.

Sau khi dạo một vòng thì Trương Thanh Vân quay về văn phòng, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Vân đang dạo bước lo lắng trước cửa phòng làm việc, khi thấy Trương Thanh Vân thì lập tức tiến lên chào đón.

- Bí thư Trương, thường ủy đều đã đến đông đủ, hội nghị có thể bắt đầu được chư?

Trần Vân nói.

Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn đột nhiên nhớ đến hội nghị thường ủy vào hôm nay rồi ừ một tiếng mà vẻ mặt không chút biểu cảm. Hắn đẩy cửa tiến vào văn phòng, sau đó lại ngồi xuống xem những tài liệu trên bàn.

Trần Vân nheo mắt đi theo Trương Thanh Vân vào cửa, khi thấy bộ dạng của Trương Thanh Vân như vậy thì trong lòng dù nóng ruột nhưng vẻ mặt không dám biểu lộ.

Khoảng thời gian vừa qua Trần Vân cảm thấy bị dày vò, nhiều năm qua trên đầu hắn được viết một chữ "Lưu" rất lớn, người nào cũng biết hắn là tùy tùng của Lưu Tài Đức. Nhưng Lưu Tài Đức đã rớt đài mà hắn lại bình yên vô sự, điều này làm người ta cảm thấy cổ quái.

Trần Vân lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân phê văn kiện với ánh mắt rất chăm chú, hắn cảm thấy sau lưng càng ngày càng lạnh. Rõ ràng không qua đông hạ không biết ấm lạnh, khi thấy Trương Thanh Vân lợi hại thì thái độ của hắn đối với người này từ trạng thái cực đoan này sang trạng thái cực đoan khác.

Trước khi bề ngoài Trần Vân thì cung kính nhưng trong lòng khinh thường, bây giờ là trong lòng kính sợ và e ngại, trên mặt không dám biểu lộ quá mức. Hắn sợ bí thư cho rằng trong lòng mình có quỷ, như vậy chẳng khác nào dùng đá đập vào chân chính mình.

- Đi thôi, chắc chủ tịch Trần bên kia cũng sốt ruột lắm rồi.

Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu nói.

- Không sao, không vội!

Trần Vân đang lúc hốt hoảng mà nói năng khá lộn xộn, Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn thầm nghĩ Trần Vân chắc đang muốn cho thường ủy vào hội nghị nằm ngủ.

Sau này khi có chủ tịch huyện mới thì Trương Thanh Vân dự định sẽ cho chính quyền chiếm khoảng ba bốn suất thường ủy. Chủ tịch huyện, phó chủ tịch thường vụ, còn có một phó chủ tịch quản lý kinh tế và nông thôn, đồng thời cục trưởng công an cũng tiến vào thường ủy, còn có cả bí thư tư pháp, ý đồ dùng thường ủy vây quanh chính mình hoàn toàn có thể được thực hiện.

Lúc này cũng cần phải nên có bố trí, Trần Cảnh Vân rõ ràng không thể động, khoảng thời gian ngắn không nên để lộ ra ngoài, như vậy mới biểu hiện ra tình cảnh mình không thể khống chế chính quyền.

Trần Vân cũng muốn chiếm một phần danh sách thường ủy, nhưng Trương Thanh Vân cũng không động đến Trần Vân. Cũng chẳng phải hắn không thể động, thứ nhất là liên quan quá rộng, thứ hai là suy xét toàn diện thì người này đã là chim sợ cành cong, chỉ cần Trương Thanh Vân hắn ở Tang Chương thêm một ngày thì hắn sẽ không dám đứng vào thế đối lập.

Như vậy trong thường ủy thì Trương Thanh Vân đã bày ra hai thế cờ, một cạn một sâu, Trần Vân là cạn, Trần Cảnh Vân là sâu. Lúc này Trương Thanh Vân cũng cơ bản có thể khống chế huyện ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Mã Tiểu Nhạc trước kia là người của Chu Tử Hằng, nhưng nếu Chu Tử Hằng chưa dặn dò gì thì còn cần phải quan sát.

Trương Thanh Vân cảm thấy Mã Tiểu Nhạc không được tốt cho lắm, trình độ văn hóa của kẻ này không cao nhưng lại ra vẻ trí thức, cả ngày đều đạo mạo làm người ta chán ghét.

Khi đi vào phòng họp thường ủy thì Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn nhìn thấy Chu Tử Hằng, người này từ thị ủy quay về rồi à?

Trương Thanh Vân gật đầu mỉm cười với mọi người rồi chậm rãi đảo mắt qua gương mặt tất cả mọi người, bầu không khí hội trường lập tức có thêm vài phần nghiêm túc.

Hội trường huyện ủy có hình chữ nhật, cờ đảng và cờ tổ quốc nằm ở hai bên góc phóng phía bắc. Trương Thanh Vân ngồi xuống vị trí chính giữa, đây cũng chính là vị trí chủ chốt trong hội nghị thường ủy huyện Tang Chương.

- Hôm nay phải xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, đã hơn một giờ. Tình hình có chút đặc biệt, tuyết đã rơi, sáng sớm tôi phải đi khảo sát vài nơi, vì vậy mới đến muộn.

Trương Thanh Vân chậm rãi nói.

- Ha ha, Bí thư Trương, anh cũng vì công tác, thật ra chúng tôi cũng đợi không lâu. Anh chưa đến thì chúng tôi cũng biết là vì bận rộn công tác, cũng không trì hoãn quá nhiều.

Dư Hán Anh nói, lời nói rất thật, xem ra sau khi trải qua tình cảnh phong ba vừa rồi thì Trương Thanh Vân đã đứng trên đỉnh núi cao chót vót, cái nhìn của nàng đối với hắn cũng hoàn toàn thay đổi. Rõ ràng lãnh đạo sẽ phái đến người có năng lực, dù bí thư Trương còn trẻ nhưng là đại nhân vật.

Dư Hán Anh vừa nói thì những người khác cũng vội vàng phụ họa, hội trường có thêm một phần sôi nổi. Trương Thanh Vân mỉm cười nhưng trong lòng thầm cảm thán, trước đây khi mở hội nghị thường ủy thì làm gì có chuyện như thế này, làm gì có ai thèm để ý? Lúc này tuy hắn không nắm bắt hoàn toàn tâm tư của mọi người nhưng ánh mắt kính sợ của bọn họ đã nói rõ vấn đề, thế cục ở huyện Tang Chương đã ổn định.

Hôm nay thường ủy chủ yếu thỏa luận về chức vụ phó bí thư, bí thư tư pháp, cục trưởng công an. Nếu bên trên đã có người nhìn chằm chằm vào mình thì trước tiên phải nắm chắc nhân sự ở huyện Tang Chương, Trương Thanh Vân quyết định ra tay trước.

Lợi dụng cơ hội lúc Trương Thanh Vân hắn còn khống chế hội nghị thường ủy để đề bạt và báo cáo lên trên, khuấy đục cục diện. Những người nhìn chằm chằm vào mình đều xem xét vị trí chủ tịch huyện, mình cũng không biết trong đó có người của Cao gia và Triệu gia hay không, nhưng chỉ cần xem xét lời nói của lãnh đạo sẽ biết có vài vị cán bộ trẻ, là cán bộ được lãnh đạo chú trọng bồi dưỡng. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trương Thanh Vân chuẩn bị đẩy những người này lên sân khấu rồi báo cáo lên trên. Phải biết rằng những kẻ được đưa xuống nhận chức đều có đủ loại quan hệ, khi phòng tổ chức huyện ủy báo cáo lên thì chúng chắc chắn sẽ hành động ngay lập tức, tạo dựng quan hệ và bận rộn tối tăm mặt mũi. Đến khi đó sẽ có vấn đề khó khăn cho thị ủy, đám người bên trên rõ ràng đã vô lễ trước, khảo sát cán bộ huyện Tang Chương nhưng không chào hỏi bí thư huyện ủy, Trương Thanh Vân cũng phải làm chút chuyện để bọn họ cảm thấy đau đầu.

Dưới sự chủ trì của Trương Thanh Vân thì những chức danh đang thiếu sót đã ra lò, nhân tuyển cho chức vụ bí thư phụ trách công tác đoàn thể chính là phó chủ tịch Đường Cảnh Huy đang được phân công quản lý nông nghiệp, nhân tuyển cho bí thư tư pháp chính là viện trưởng viện kiểm sát Vương Văn Bân. Còn vấn đề cục trưởng công an, mọi người không thể tìm ra người nào thích hợp, điều này cũng nằm trong sự tính toán của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cảm thấy vừa ý nhất với chức vị cục trưởng công an chính là Trần Mại. Chính trị thật ra là một phen thỏa hiệp, hắn tin chỉ ngay sau đó phòng tổ chức thị ủy sẽ phải trưng cầu ý kiến của mình. Dù cục diện lúc đó là thế nào thì quân cờ phải bố trí cho tốt, như vậy mới tiến lui hiệu quả, dù anh biết hóa thế nào thì đại cục của huyện Tang Chương cũng nằm trong tay tôi.

Sau khi qua đợt tuyết rơi ít đi thì Trương Thanh Vân hào hứng bảo Cảnh Chiến lái xe lên đỉnh núi Hoàng Lĩnh. Hắn cũng không quan tâm đến vấn đề không có đường đi lên đến đỉnh, hắn đi bộ một lúc lâu thì cũng đứng nơi vị trí cao nhất.

Những tiếng rắc rắc ầm ầm vang lên, trong khe núi bên dưới có một cây cổ thụ bị gãy đổ, những bông tuyết nhỏ mà có uy lực lớn như vậy, Trương Thanh Vân không khỏi ngẩn ngơ.

- Bưu Tử, thấy không, chỉ là những hạt tuyết nho nhỏ mà có hiệu ứng như vậy, uy lực kinh người, chúng ta sao có thể coi nhẹ chính mình?

Trương Thanh Vân mỉm cười nói.

Cảnh Chiến cười hì hì:

- Em cũng đâu có coi nhẹ mình.

Trương Thanh Vân quay đầu, hắn thấy vẻ mặt Cảnh Chiến rất thành thật mà nhịn không được phải cười lớn. Thảo luận với một người quê mùa về triết lý nhân sinh không phải đang tự tìm phiền phức cho mình sao?

- Cho cậu một nhiệm vụ, cậu gọi điện thoại cho chị, chị em gặp mặt nhau ở Thành Đô, đã lâu rồi hai chị em chưa gặp mặt nhau!

Trương Thanh Vân nói, hắn ngồi xuống một gốc cây, trong tay vẫn nắm một khối tuyết.

- Anh nói em gọi điện sao? Nhưng sao lại phải đến Thành Đô? Đến Vũ Đức không tốt hơn sao?

Cảnh Chiến dùng giọng vui vẻ nói.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, sao lại phải đến Thành Đô? Vấn đề này hắn cảm thấy khó trả lời, vì vậy nghiêm mặt nói:

- Đã nói đến Thành Đô là đến Thành Đô, cậu nhiều lời như vậy làm gì, lập tức chấp hành mệnh lệnh.

- Vâng!

Cảnh Chiến nói, sau đó hắn đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân:

- Này, anh có đi không?

- Gọi điện thoại đi, anh không muốn nói nhiều!

Trương Thanh Vân trừng mắt nói:

- À, còn nữa, đừng nói em và anh ở cùng một chỗ, hiểu chưa?

Cảnh Chiến lập tức bĩu môi không nói thêm điều gì, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, hắn cũng biết anh rể trọng tình sẽ không phụ lòng chị gái, lúc này quả nhiên cũng là như thế. Nhưng anh ấy không gọi điện mà bắt chính mình bỏ sức, còn Triệu tiểu thư thì vứt đi đâu?

Cảnh Chiến không khỏi nhíu mày giống như gặp phải vấn đề khó khăn, sau đó bắt đầu gọi điện.

Trương Thanh Vân thì dùng tay vuốt ve quả cầu tuyết trong tay, nháy mắt đã gần đến tết âm lịch, năm nay là năm không tầm thường của Trương Thanh Vân, hắn làm quan vài năm rốt cuộc cũng có lúc nắm quyền một phương. Hắn quyết liệt với thế lực nhà họ Triệu và hoàn toàn hiểu rõ đạo lý "Cơm phải tự mình ăn, đường phải tự mình đi!"

Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn lại thì thấy tầm mắt của mình đã vô cùng rộng rãi và thông thoáng, Giang Nam rất tốt, phong cảnh hữu tình, tuy vào mùa đông hiu quạnh nhưng Trương Thanh Vân vẫn có thể tìm được ý cảnh động tình. huyện Tang Chương rơi vào trong tay hắn thì tuyệt đối có được bước phát triển mới, có sức sống mới, nhất định vùng chiến khu xưa của cách mạng sẽ biến đổi kinh người.

Trương Thanh Vân ở Tang Chương có thể nói là cá gặp nước, nếu hoàn toàn phát triển Tang Chương thì đảo mắt khắp Giang Nam, thậm chí là cả nước, sẽ không còn địa phương nào hắn không thể đến.

Trương Thanh Vân thầm thề đến mùa tuyết rơi năm sau hắn sẽ tiếp tục đến Hoàng Lĩnh, sẽ là người mạnh mẽ đứng trên đỉnh cao huyện Tang Chương, có thể đảo mắt nhìn khắp chúng sinh.

Dù anh có bối cảnh thâm sâu thế nào, dù anh vinh hoa phú quý, anh có thể dùng bút vẽ giang sơn được sao? Trương Thanh Vân ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, âm thanh vang vọng trong khe núi và truyền đi rất xa. Lúc này âm thanh vang vọng trong vùng núi nghèo huyện Tang Chương, nhưng chắc chắn sau này sẽ vang vọng khắp đất trời Giang Nam, thậm chí là xa hơn.