Bố Y Quan Đạo

Chương 506: Dần nắm thế chủ động



- Ăn nào!

Triệu Giai Ngọc khẽ nói, nàng đưa thìa cháo đến trước mặt Trương Thanh Vân, mà chính nàng cũng há miệng ra như dỗ một đứa trẻ. Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn há miệng ăn một ngụm cháo vào miệng rồi nói:

- Đã nói không có việc gì, mọi người không làm gì cả sao? Không công tác à?

Triệu Giai Ngọc im lặng không nói, Doãn Tố Nga ngồi ở bên cạnh lại nói:

- Thanh Vân, con gấp cái gì? Bảo dưỡng tốt cơ thể chính là ý nghĩ của lãnh đạo, hơn nữa sau này cũng đừng quá liều mạng, nghe nói mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, thân thể chịu được sao?

Trương Thanh Vân vội vàng câm mồm, bây giờ hắn sợ nhất là nghe câu nói: "Mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi! ", điều này làm hắn giống như trở thành một kẻ liều mạng. Dù bên ngoài tung tin đồn thế nào thì Trương Thanh Vân biết rõ tình huống của mình, ngày đó vì quá mức mệt nhọc và tinh thần chợt trở nên buông lỏng mà đột nhiên ngất đi. Nói là mệt nhọc quá độ thì vẫn còn miễn cưỡng, nói là bệnh nặng thì đúng là đoán mò.

Nhưng chỉ ngất đi vì mệt đã sinh ra những ảnh hưởng vượt qua những gì hắn dự đoán, lúc đầu nằm trong khu dưỡng bệnh cách ly nên chẳng có cảm giác.

Hai ngày sau thì thân thể khôi phục trở lại, người đến thăm bệnh cũng liên miên không dứt, trong đó có rất nhiều người Trương Thanh Vân căn bản không quá quen thuộc, hơn nữa phần lớn là nhân sĩ nổi danh Giang Nam. Tuy bọn họ hướng về Triệu gia hay phương diện khác nhưng người ta thừa cơ hội này mà đến thì cũng phải chịu, điều này làm cho bệnh viện phải tiếp khách khắp nơi.

Cuối cùng bệnh viện thấy tình huống không đúng thì lại tiếp tục "bảo vệ" Trương Thanh Vân, cũng vì vậy mà hắn mới có cơ hội nghỉ ngơi.

Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân sinh bệnh, hắn nghe nói vài ngày qua bí thư tỉnh ủy Chiêm Giang Huy và chủ tịch Khâu còn gọi điện đến Thanh Giang hỏi thăm tình huống. Điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, mình có đức gì để được như vậy? Để lãnh đạo phải lo lắng, đúng là quá xấu hổ.

Nhưng những sự kiện này cũng chứng minh một vấn đề, mình ở Thanh Giang cũng không phải hạng vô danh, ít nhất cũng có nhận thức với vài vị lãnh đạo tỉnh ủy, bọn họ cũng có ấn tượng về mình. Điều này cũng chứng minh hắn làm phó bí thư thị ủy Thanh Giang cũng có thành tích.

Đến trưa, những tiếng cốc cốc vang lên, có người gõ cửa, Triệu Giai Ngọc đứng dậy ra mở cửa. Cửa mở ra thì Trương Thanh Vân vội vàng dựng khỏi giường, hắn nhìn thấy Hà Mậu Sâm, người đi theo phía sau tất nhiên là Đỗ Thận Khoa.

Trương Thanh Vân biết hai vị lãnh đạo, nhưng Triệu Giai Ngọc lại không quen, vì vậy nàng cau mày theo thói quen nói:

- Các anh là ai?

Hà Mậu Sâm cũng không ngờ có người cản đường của mình, hắn không khỏi ngây ra một lúc, sau khi cẩn thận nhìn Triệu Giai Ngọc mới biết thân phận của đối phương. Bây giờ Triệu Giai Ngọc là danh nhân trong giới thương nhân, ai cũng biết nàng là vợ Trương Thanh Vân, nhưng hai vị lãnh đạo Thanh Giang lại không ngờ nàng đi ra mở cửa, vì vậy mà không có sự chuẩn bị nên chân tay luống cuống.

- Chào bí thư, chào chủ tịch!

Trương Thanh Vân nói, hắn thấy tình hình ở cửa ra vào không đúng nên vội vàng mở lời với Triệu Giai Ngọc:

- Giai Ngọc, đây là bí thư Hà và chủ tịch Đỗ của thành phố Thanh Giang, em...

Lúc này vẻ mặt Triệu Giai Ngọc mới có chút hòa hoãn, nàng lui ra phía sau một bước, sau đó dùng giọng cứng nhắc mời khách đi vào. Trương Thanh Vân cũng đứng dậy và chuẩn bị xỏ chân vào dép, Hà Mậu Sâm thấy vậy thì vộ nói:

- Đừng, Thanh Vân, cậu cứ tiếp tục nghỉ ngơi, tôi và anh Đỗ đến thăm bệnh, cũng không ngờ ảnh hưởng đến cậu.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Không có gì, không có gì, bí thư tới thì tốt, tôi cũng đang muốn phản ánh tình huống với anh. Tôi đây căn bản không bị bệnh, bọn họ khóa tôi ở bệnh viện đúng là thừa thãi, tôi chỉ mong sao ra viện cho sớm.

Hà Mậu Sâm chợt sững sờ, hắn giống như không ngờ Trương Thanh Vân mở miệng lại nói ra một câu như vậy, vì vậy mà trong lòng hắn chợt xuất hiện đủ cảm giác chua cay mặn ngọt.

Trước khi đến đây Hà Mậu Sâm đã nghĩ đến đủ loại tình huống, không ngờ Trương Thanh Vân thẳng thắn nói mình không có bệnh, còn chủ động xuất viện quay về đảm nhiệm công tác. Hà Mậu Sâm cảm thấy một sự châm chọc khủng bố, câu nói đầu tiên của Trương Thanh Vân đã đánh nát tất cả kế hoạch trong bụng của Hà Mậu Sâm.

Sau khi cây cầu Du Mộc ở Thanh Giang gặp phải chuyện không may thì Hà Mậu Sâm vẫn luôn có ý nghĩ lợi dụng cơ hội này để hoàn toàn khống chế thế cục, cũng đồng thời làm bước đệm trong công tác điều chỉnh ban ngành sau này. Nhưng vào đúng lúc quan trọng thì Trương Thanh Vân ngã bệnh, hơn nữa còn ngã bệnh đúng vào giờ nghỉ ngơi trong hội nghị thường ủy.

Trương Thanh Vân đổ bệnh làm Hà Mậu Sâm mất đi mục tiêu, có rất nhiều chuyện mất đi khống chế. Khi tổ điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy xuống Thanh Giang xem xét tình huống thì Trần Lâm và Mao Xuân Huy đều có liên quan, nhưng lời khai của hai người này lại cực kỳ có lợi cho Trương Thanh Vân.

Đặc biệt là lời khai của Trần Lâm, khi hắn gặp mặt nói chuyện với các đồng chí ủy ban kỷ luật thì khóc hết nước mắt, hắn tỏ vẻ sám hối rất sâu về vấn đề mình không nghe theo lời dạy bảo của bí thư Trương, trong đó còn đặc biệt báo cáo nguyên nhân quan hệ giữa mình và bí thư Trương chợt chuyển biến xấu. Những điều này không những kéo Trương Thanh Vân đi ra, hơn nữa còn làm hình tượng Trương Thanh Vân cao hơn hẳn bình thường.

Sau khi ủy ban kỷ luật tỉnh ủy quay về thì Hà Mậu Sâm rõ ràng cảm nhận được hương vị không đúng, đúng lúc này có hàng loạt tin đồn bay đến, nói rằng có rất nhiều lãnh đạo tỉnh ủy tỏ vẻ hoài nghi vì năng lực đoàn kết của ban ngành Thanh Giang. Nếu nói cụ thể, có người nói Hà Mậu Sâm hắn ngang ngược độc đoán trong ban ngành Thanh Giang, hơn nữa cũng có hiềm nghi mượn chuyện của người để nói mình trong sự việc sập cầu Dục Mộc. Khoảnh khắc này vị trí giữa Hà Mậu Sâm và Trương Thanh Vân chợt chuyển đổi cho nhau, Trương Thanh Vân ngất xỉu có được thời cơ vô cùng phù hợp, vì vậy mà Hà Mậu Sâm không khỏi nghi ngờ tính chân thật của sự việc đối phương đổ bệnh.

Ít nhất thì Hà Mậu Sâm cũng nghi ngờ điều này, với tâm tính như vậy hắn đến thăm bệnh, nhưng câu nói đầu tiên của Trương Thanh Vân đã nói mình căn bản không bị bệnh, còn nói Hà Mậu Sâm ra mặt giúp hắn xuất viện, như vậy tâm tình của Hà Mậu Sâm sẽ là thế nào đây?

Đỗ Thận Khoa đứng phía sau Hà Mậu Sâm cũng híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn nói:

- Thanh Vân, có bệnh hay không thì cậu cũng phải ở bệnh viện phục tùng mệnh lệnh, thân thể là tiền vốn của cách mạng, trên phương diện nà phải xem xét thỏa đáng, không để xảy ra vấn đề, cậu hiểu chứ?

Đỗ Thận Khoa nói như vậy làm Trương Thanh Vân khó nói được điều gì khác, mà Doãn Tố Nga cũng tiến lên dâng trà cho hai vị lãnh đạo. Sau đó Triệu Giai Ngọc và Doãn Tố Nga rời khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Ba người chạm trán dưới tình cảnh này làm Trương Thanh Vân cảm thấy cực kỳ quái dị, Hà Mậu Sâm dù sao cũng là người gây sự trước. Trước đó hắn vội vàng mở hội nghị thường ủy, vội vàng chụp mũ mình và bày ra tính cách quá nôn nóng dữ dội. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đỗ Thận Khoa thì khác biệt với Hà Mậu Sâm, hắn rất chậm rãi, nhưng cũng không phải vì thế mà không sống chung với nhau. Tổ điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy phản ứng quá nhanh, tất cả tin đồn ở Thanh Giang cũng bị thổi sạch khi kết luận điều tra của ủy ban kỷ luật được đưa lên, tất nhiên người đứng đằng sau thúc đẩy khá mạnh chính là Đỗ Thận Khoa.

Đỗ Thận Khoa bàn tính rất chi li, khi tổ điều tra đến và sự việc được rõ ràng thì thấy rõ Trương Thanh Vân không liên quan, tất nhiên Hà Mậu Sâm mượn chuyện người để nói mình sẽ không có thanh danh tốt, đây là điển hình của chiêu thức mượn đao giết người.

Nhưng dù là Hà Mậu Sâm hay là Đỗ Thận Khoa, hai người cũng không ngờ Trương Thanh Vân quả thật không biết tin tức về vụ sập cầu lần này, càng không ngờ Mao Xuân Huy và Trần Lâm sẽ nói ra những lời như vậy. Chưa nói đến vấn đề Trương Thanh Vân trở thành một người cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa còn được tâng bốc, giống như hai người kia trượt chân là không nghe lời Trương Thanh Vân dạy bảo. Như vậy Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa đối mặt với kết quả như thế không xấu hổ sao? Đồng thời còn đúng lúc Trương Thanh Vân lao lực quá độ mà nhập bệnh viện, tổng hợp tất cả lại thì kết quả là Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa liên hợp cùng ép Trương Thanh Vân, hơn nữa còn giúp đối phương may áo cưới, giúp đối phương tiến lên một độ cao danh vọng mới.

Bây giờ tất cả truyền thông Giang Nam đều có tuyên truyền về sự chính diện của Trương Thanh Vân, mà ngay cả cán bộ quần chúng đối với Trương Thanh Vân cũng có biểu hiện rất ủng hộ. Nếu cẩn thận suy xét thì người này đến Thanh Giang chưa được hai năm, nhưng số phiếu trên người hắn lại rất nhiều, chỉ cần khu công nghệ Thanh Giang cũng tăng lên cho hắn khá nhiều lá phiếu ủng hộ. Sau khi quy nạp thành tích cộng với sự miêu tả của truyền thông, hình tượng cán bộ trẻ năng động đã quá nổi bật, uy vọng của hắn tất nhiên sẽ như diều gặp gió.

Lần này ba vị trí lãnh đạo Thanh Giang đã đánh cờ, Trương Thanh Vân là người đi sau vượt trước, chiếm thế chủ động toàn diện. Nếu dựa theo tình thế trước mắt, Trương Thanh Vân có được sự ủng hộ của Chiêm Giang Huy, một khi ban ngành điều chỉnh thì khả năng hắn tiến thêm một bước là rất lớn.

Hà Mậu Sâm rất quan tâm đến sự khôi phục của thân thể và cuộc sống của Trương Thanh Vân, sau khi ngồi nói chuyện trong chốc lát thì hắn gọi bác sĩ đến hỏi kỹ tình huống thân thể của Trương Thanh Vân. Khi nghe thấy bác sĩ nói tình hình của Trương Thanh Vân bây giờ rất tốt, không còn bất kỳ vấn đề nào khác, điều này làm hắn cực kỳ cao hứng.

Sau khi gọi bác sĩ đến thì Hà Mậu Sâm lại sắp xếp cho Trương Thanh Vân nghỉ ngơi vài ngày sau khi xuất viện, tất cả đều có vẻ rất cẩn thận. Điều này cũng làm cho Trương Thanh Vân được nhìn thấy một mặt của nhân vật chính trị, Hà Mậu Sâm rõ ràng có những hiểu biết rất sâu. Là người đứng đầu ban ngành Thanh Giang, biểu hiên của hắn lúc này rất có phong thái của lãnh đạo cấp cao, chuyển biến nhanh như vậy cũng rất đáng quý.

Sau khi Trương Thanh Vân xuất viện thì ở lại Thành Đô vài ngày, lúc này đã là tháng giêng, đại hội đại biểu quốc hội đã được khai mạc, mỗi ngày Trương Thanh Vân đều chú ý tin tức của đại hội, thời gian trôi qua cũng coi như có ý vị.

Tháng giêng năm nay Trương Thanh Vân cảm thấy thời gian dài dằng dẵng, trong một tháng xảy ra quá nhiều chuyện, đây cũng biểu hiện năm này là một năm quan trọng.

Trương Thanh Vân bây giờ có tâm tư mãnh liệt đối với sự cầu tiến, đặc biệt là hắn cực kỳ hướng tới khả năng có thể tiến thêm một bước. Hắn đã công tác ở Thanh Giang được hơn một năm, đã sinh ra cảm tình với thành phố này.

Trương Thanh Vân tổng kết lại công tác của mình, hắn cảm thấy khá hài lòng, nhưng vẫn còn chưa đủ. Bây giờ ánh mắt của hắn đã rơi vào chính trị, kinh tế, văn hóa trong Thanh Giang, trong đầu hắn thì Thanh Giang có đường dài để đi, hắn có năng lực và lòng tin để nắm bánh lái con tàu Thanh Giang, để đưa nhân dân Thanh Giang đến một tương lai hoàn toàn mới.

Trương Thanh Vân có những suy nghĩ như vậy, hắn rất muốn nói ra những điều này với bí thư Chiêm, đáng tiếc là tháng giêng này cũng không đúng lúc, Chiêm Giang Huy hình như cũng rất bề bộn. Trương Thanh Vân vài lần muốn đến thăm hỏi thì đối phương đều không có nhà, vì vậy ý nghĩ này của hắn cũng chỉ biết chôn sâu trong đáy lòng.

Trước đó Trương Thanh Vân không gặp được Chiêm Giang Huy vào dịp tết, sau này công trình lại gặp sự cố, cuối cùng cũng nhờ nguyên nhân ma xui quỷ khiến mà Trương Thanh Vân chiếm được thế chủ động tuyệt đối trong bàn cờ Thanh Giang.

Nhưng cũng vì điều này mà Trương Thanh Vân bắt đầu cảm thấy không yên, bí thư thị ủy Thanh Giang có độ nặng tuyệt đối, nếu vị trí này rơi xuống đầu mình thì sao? Trương Thanh Vân biết rõ nắp chai thế nào cũng được mở ra, dù là kẻ nào cũng không thể chắc chắn, nếu không cẩn thận thì sẽ rơi vào vực sâu, sẽ như giẫm đuôi cọp, Trương Thanh Vân cảm giác được tâm tính kính sợ này rất nhanh.

Đại hội đại biểu quốc hội có chương trình nghị sự trong chín ngày, Trương Thanh Vân theo dõi được ba ngày thì đã thấy phấn chấn. Cuối cùng quốc hội cũng hô lên khẩu hiệu "Trung Nguyên quật khởi". Trương Thanh Vân còn nhớ rõ ngày xưa mình đề xuất một quan điểm trên đại hội, bây giờ quốc gia cuối cùng cũng nhận thức đến bốn chữ "Trung Nguyên quật khởi!" Nhà nước bắt đầu xếp cờ xuống Trung Nguyên, là một cán bộ thuộc Trung Nguyên, sao Trương Thanh Vân không kích động cho được?

Trung ương đã đưa ra khẩu hiệu "Trung Nguyên quật khởi", kế tiếp nhất định sẽ có chính sách đưa xuống. Trương Thanh Vân sinh ra một loại cảm giác theo bản năng, khu công nghệ Thanh Giang trong Trung Nguyên nhất định sẽ nhận được sự giúp đỡ to lớn từ trung ương. Nếu quả thật là như vậy thì khu công nghệ Thanh Giang sẽ đi đầu trong Trung Nguyên, đây chính là một lời ngợi khen tốt nhất cho thành tích công tác của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân mang theo tâm tình kích động mà ngày đầu tiên đi làm đã thị sát ủy ban quản lý khu công nghệ, đi qua các đơn vị thuộc phòng thương mại. Đồng thời hắn vừa nói chyện vừa cùng mọi người nghiên cứu và học tập về tài liệu của thủ tướng chính phủ, tất cả đều phải thảo luận về những kỳ ngộ và khiêu chiến của Thanh Giang khi chính sách "Trung Nguyên quật khởi" được phổ biến xuống.

Vì Hà Mậu Sâm đang tham dự đại hội ở thủ đô, Đỗ Thận Khoa là người phụ trách công tác hằng ngày ở thị ủy Thanh Giang. Trương Thanh Vân đến đề nghị với chủ tịch xem có nên tạo nên chút không khí để phòng tuyên truyền nhanh chóng phổ biến tin tức về Trung Nguyên quật khởi trong xã hội hay không?

Cứ như vậy mà các cấp chính quyền thành phố Thanh Giang đã sớm tiến vào trạng thái, Trương Thanh Vân tự mình tổ chức nhiều làn tổ chức học tập, đưa ra khẩu hiệu "Trung Nguyên quật khởi" và khẩu hiệu Thanh Giang vĩnh viễn đi trước. Khẩu hiện này rất nhanh đã được truyền thông trích dẫn, sau đó nhanh chóng rơi vào trong tay truyền thông Giang Nam và Trung Nguyên.

Đợi cho đến khi đại hội đại biểu quốc hội kết thúc thì khẩu hiệu "Trung Nguyên quật khởi" và "Thanh Giang vĩnh viễn đi trước một bước" đã được hô hào rất vang dội. Thanh Giang tiếp thu tinh thần đại hội nhanh đến mức làm tất cả mọi người kinh ngạc, chỉ xét từ điểm này thì Thanh Giang là thành phố được quan tâm đầu tiên ở Trung Nguyên, trở thành một mảnh đất màu mở.

Hà Mậu Sâm nghe thấy những khẩu hiệu kia khi trên đường từ thủ đô về Thành Đô, lúc đó hắn ở trên phi cơ ngồi nói chuyện với những người khác. Người ta mở miệng đã nói về hiệu suất của Thanh Giang, nói rằng bí thư còn chưa trở về thì ở nhà đã quán triệt và tổ chức học tập tinh thần hội nghị rồi.

Hà Mậu Sâm lúc đó căn bản không có ý tứ gì, đợi đến khi bị lãnh đạo nhắc nhở thì hắn mới trở nên náo loạn, vẻ mặt đỏ thẫm, cảm tạ người khác với vẻ mặt cực kỳ xấu hổ. Nhưng lúc này trong lòng Hà Mậu Sâm sinh ra một ý nghĩ khác, cũng chẳng biết có phải là ảo giác hay không, khoảnh khắc này hắn cảm thấy Thanh Giang có chút lạ lẫm.