Bố Y Quan Đạo

Chương 518: Linh hồn yên nghỉ



Khi Trương Thanh Vân tiến vào phòng bệnh thì cuối cùng cũng nhìn thấy Triệu Duyên An, Triệu Sơn Đông và Triệu Mai Nam, bọn họ đều đang quỳ mé trái giường bệnh, y tá đang nâng thân thể gầy quắt của Triệu tướng quân. Trương Thanh Vân nhìn qua ông cụ mà tâm tình trầm xuống, vẻ mặt biến đổi, ông cụ đã không còn sức sống.

Triệu Giai Ngọc quỳ ở phía bên phải, bàn tay nàng nắm chặt tay ông nội, khóc thút thít nhưng không lên tiếng. Lúc này Triệu Duyên An đang ghé sát tai vào môi của ông cụ hình như đang muốn lắng nghe điều gì đó.

Trương Thanh Vân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Triệu Giai Ngọc, hắn chậm rãi quỳ xuống, những người khác cũng không chú ý đến hắn, tình cảnh rất yên tĩnh. Trương Thanh Vân có thể nghe được tiếng hít thở yếu ớt của ông cụ, tất nhiên giọng nói khàn khàn hòa vào hơi thở làm người ta khó thể nghe được rõ ràng.

Cứ chốc chốc Triệu Duyên An lại gật đầu, đột nhiên lão nhìn về phía Triệu Giai Ngọc, sau đó lại đảo mắt nhìn qua Trương Thanh Vân. Cơ thịt trên mặt Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn nghe thấy tiếng hít thở của ông cụ trở nên dồn dập.

- Quân kỳ, quân kỳ!

Những chữ này rất khó nghe nhưng Trương Thanh Vân lại hiểu, ánh mắt ông cụ đã không còn thần thái, bộ dạng cũng không giống như trước kia.

Trương Thanh Vân nghe thấy những lời như vậy mà tâm tình kích động dâng tràn. Hắn vội vàng đứng dậy, dúng lúc đó đầu giường vang lên những tiếng "tích, tích, tích!" Tất cả mọi người chợt chấn động, tất cả cùng đứng dậy.

Cuối cùng Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn ông cụ, chỉ thấy trên mặt là nụ cười giống như một đứa trẻ, nụ cười vừa rực rỡ vừa mãn nguyện, điều này làm cho lòng người chua xót, cũng không biết nước mắt chảy xuống từ lúc nào.

- Các vị nhanh chóng lui ra ngoài, chúng tôi lập tức chỉnh lý dung nhân người đã khuất, nếu không thân thể sẽ cứng lại.

Một y tá tiến lên dùng giọng rưng rưng nói, nàng nói điều này để chứng tỏ ông cụ đã qua đời.

Trương Thanh Vân biết rõ khoảng khắc này trong bệnh viện không biết có bao nhiêu cuộc điện thoại cho các lãnh đạo, không bao lâu sau thì ủy ban lo tang lễ sẽ được thành lập, tin tức ông cụ qua đời sẽ truyền khắp nước.

- Oa!

Một tiếng oa vang lên, Triệu Giai Ngọc cuối cùng cũng khóc thành tiếng, đầu vùi trên giường, tay nắm chặt tay ông cụ không buông, khóc đến mức đứt từng khúc ruột gan.

Triệu Giai Ngọc khóc rống lên làm hai y tá bên cạnh sợ luống cuống tay chân, Triệu Mai Nam nói:

- Thanh Vân, còn sững sờ gì nữa? Đưa Ngọc Ngọc ra ngoài!

Trương Thanh Vân tiến lên ôm lấy Triệu Giai Ngọc, hắn đặt miệng bên tai nàng và khẽ an ủi. Hai y tá giúp Trương Thanh Vân kéo tay Triệu Giai Ngọc ra khỏi tay ông cụ, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc tái nhợt, nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi nở nụ cười buồn bã, nàng nói:

- Thanh Vân, ông...Em...

Triệu Giai Ngọc còn chưa nói hết lời thì thân thể đã mềm nhũn trong ngực Trương Thanh Vân, hắn phải ôm nàng ra khỏi phòng bệnh. Lúc này bên ngoài đã rối loạn, khắp nơi đều là y tá và bác sĩ, cửa phong săn sóc đặc biệt cũng mở ra. Đám người Triệu Truyền và Triệu Sơn Đông vội vàng tiến vào bên trong, khi thấy Trương Thanh Vân ôm Triệu Giai Ngọc thì Triệu Truyền tiến lên phía trước nói:

- Thanh Vân, sao vậy? Giai Ngọc đây là?

Trương Thanh Vân lắc đầu ảm đạm, hắn nhìn phòng bệnh phía sau nói:

- Ba chú đều có mặt bên trong, các anh vào thôi. Giai Ngọc không sao, em để bác sĩ chăm sóc cô ấy một chút là được.

Triệu Truyền khẽ gật đầu, đám người nhanh chóng bước qua Trương Thanh Vân. Sau khi Trương Thanh Vân sắp xếp tốt cho Triệu Giai Ngọc thì cửa phòng bệnh mở ra, một y tá dẫn theo một người đàn ông nho nhã tiến vào cửa.

Trương Thanh Vân không mở miệng, y tá lại chỉ vào hắn nói:

- Đây là Trương tiên sinh.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn vươn tay, người đàn ông nho nhã nói:

- Cục trưởng Trương, tôi là người của ủy ban tang lễ sắp xếp cho Triệu tướng quân, chủ nhiệm mời hội nghị khẩn cấp, bây giờ anh phải đi với tôi.

Trương Thanh Vân gật đầu vô thức, hắn quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc, y tá nói:

- Trương tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Triệu tiểu thư.

Trương Thanh Vân đi theo người đàn ông nho nhã xuống lầu một, khi đi ra khỏi thang máy thì thấy người náo loạn ầm ĩ. Người đến đây không phải chỉ có bác sĩ, có rất nhiều người mặc tây phục, cà vạt đen, xem ra công tác tang lễ của Triệu tướng quân đã được khởi động.

Trương Thanh Vân đến phòng họp lầu một, nơi đây không lớn, người cũng không nhiều. Chỉ có Triệu Duyên An đang đưa tai trao đổi với một vị trưởng giả phúc hậu nào đó, Triệu Duyên An hình như đang báo cáo, vị trưởng giả này gật gật đầu.

- Ngồi đi, phó cục trưởng Trương.

Người nói chuyện chính là Đào Khiêm, hắn chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Trương Thanh Vân đang định ngồi xuống nhưng liếc mắt lại thấy Triệu Truyền và Triệu Văn Phong ngồi ở đối diện, hắn thấy không thích hợp. Khi hắn đang định mở miệng thì Triệu Văn Phong nói:

- Ngồi xuống đi, sẽ họp ngay lập tức, họp xong thay quần áo, sau đó đến trường đảng xin nghỉ, hiểu chưa?

- Vâng, hiểu!

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn vững vàng ngồi xuống thì nghe thấy hai tiếng ho khan. Hắn nhìn về phía trước, Triệu Duyên An và vị trưởng giả kia đã trao đổi xong, mà lúc này người đàn ông nho nhã kia lại bắt đầu phân phát vài tài liệu, thì ra người này là thư ký.

Trương Thanh Vân cầm lấy tài liệu vào trong tay mới biết đây là danh sách lo việc tang ma, người đứng đầu chính là chủ nhiệm Vị của văn phòng chính phủ. Trương Thanh Vân vội vàng nhìn về phía vị trưởng giả đang ngồi ở ghế chủ tịch, chủ nhiệm đây sao?

Suy đoán của Trương Thanh Vân lập tức được chứng thực, chủ nhiệm Vị lập tức nói chuyện, không có lời khách sáo, chỉ phân bố công tác và chức trách. Trương Thanh Vân cũng có mặt trong ủy ban tang lễ, thuộc dánh sách gia quyến.

Di thể của Triệu tướng quân sẽ được đưa đến hội đường của quốc hội để hưởng nghi thức cáo biệt vào ngày mai, dựa theo cấp bậc cao nhất của ông cụ khi còn sống thì ngày mai tất cả lãnh đạo thường ủy cục chính trị trung ương, lãnh đạo quân ủy trung ương cũng phải đến đông đủ.

Chủ nhiệm Vị nói rất cẩn thận nhưng Trương Thanh Vân không nghe thấy nhiệm vụ của mình, vì vậy hắn biết mình chỉ có nhiệm vụ lo lắng cho cảm xúc của vợ, là một người thuộc gia quyến để tiếp nhận những câu hỏi của lãnh đạo...

Trong hội đường của quốc hội cực kỳ nghiêm túc, di ảnh của ông cụ được treo lên rất cao, chính giữa là quan tài thủy tinh. Ông cụ nằm bên trong, chung quanh là các màu sắc rực rỡ, mỗi người đến cáo biệt đều cung kính trước di thể ông cụ, sau đó đi nửa vòng quanh quan tài của ông cụ, vẻ mặt cáo biệt.

Nghi thức cáo biệt được bắt đầu vào lúc chín giờ sáng, Trương Thanh Vân cũng lần đầu tiên được bắt tay các vị lãnh đạo cao cấp của đảng và trung ương, tâm tình kích động nói không nên lời.

Thời gian rất ngắn, sau khi bắt tay thì Trương Thanh Vân mới cảm thấy trong lòng vắng lặng, lúc này hắn mới phát hiện ông cụ đã đi xa. Đây là một cảm giác rất kỳ quái, tuy Trương Thanh Vân cũng cảm thấy đau đớn vì cái chết của ông cụ nhưng không bị thất lạc.

Mà lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy ông cụ thật sự ra đi, một trưởng giả đáng kính, một trưởng giả ảnh hưởng đến cả đời hắn cứ như vậy mà ra đi, đúng là chấn động, đau thương.

Khoảng thời gian này Triệu Giai Ngọc không nói một lời nào, Trương Thanh Vân không dám rời khỏi nàng nửa bước. Khi đến nghi thức cáo biệt thì hai người mới có cơ hội cộng minh, hai người tay nắm tay, bốn mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy vẻ đau thương và thất lạc.

Có thể nói ông cụ là người ảnh hưởng rất lớn trong cuộc sống Triệu Giai Ngọc, điều này Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được, mà Triệu Giai Ngọc cũng cảm nhận được tâm cảnh của Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một đứa con của gia đình bình thường, tuy đã gặp ông cụ nhiều lần, nhưng những hành động bảo vệ, thưởng thức, che chở, thúc dục của ông cụ cũng khó thể dùng lời để hình dung.

Trương Thanh Vân cũng vì vậy mà dần trở nên tự tin, vì vậy mà tầm mắt mới rộng rãi. Hắn có thể đi đến ngày hôm nay thì hình bóng của Triệu tướng quân cũng khó thể xóa trên con đường phát triển.

Có rất nhiều lãnh đạo tham gia nghi thức cáo biệt, ngoài những lãnh đạo quan trọng thì phía sau còn có vài chục người, phần lớn đều là bạn cũ của ông cụ, cũng có cả vãn bối.

Trương Thanh Vân phần lớn không nhận ra những người này nhưng Triệu Giai Ngọc thì ngược lại, nàng nhận biết được rất nhiều người, cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân được mở rộng tầm mắt. Rõ ràng câu chuyện tình yêu truyền kì của Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc làm ra những chấn động rất lớn, rất nhiều trưởng giả biết được thân phận Trương Thanh Vân thì thường hăng hái nói vài câu với hắn, làm vài động tác thân mật, vỗ tay và vỗ vai rất nhiều, mà câu nói Trương Thanh Vân nghe được nhiều nhất là: "Tiểu tử rất tốt!"

Đồng thời trong đám người cũng có vài lãnh đạo Trương Thanh Vân quen mặt, ví dụ như phó thủ tướng Liên. Phó thủ tướng Liên bắt tay Trương Thanh Vân, lão nhìn sang Triệu Giai Ngọc rồi nói:

- Nha đầu đúng là số khổ, nó có cảm tình rất sâu sắc với Triệu tướng quân. Bây giờ ông cụ đã đi, cậu cần phải khuyên nhủ cô ấy cho tốt, giúp cô ấy bình tỉnh trở lại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, cũng tỏ vẻ cảm tạ. Phó thủ tướng Liên cười cười rồi gật đầu nói:

- Điều cậu về thủ đô là ý của tôi, vốn nghĩ rằng ông cụ sẽ còn có thêm vài lần tỉnh táo, hai người sẽ có thể nói về quân kỳ, nhưng phản ứng của tôi là quá chậm.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, ngay sau đó gương mặt đỏ bừng. Hắn không ngờ phó thủ tướng Liên lại biết nhiều như vậy, thậm chí cả chuyện quân kỳ cũng biết rõ như lòng bàn tay, xem ra quan hệ giữa người này và ông cụ cũng khá sâu sắc. Nhưng câu nói phản ứng chậm của lão cũng làm người ta phải đỏ mặt, công tác quá bận rộn, thời gian Trương Thanh Vân dành cho ông cụ cũng quá ít.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì Trương Thanh Vân tiến vào thủ đô sớm vài năm sẽ đáng giá hơn, không phải vì điều gì khác, chỉ là có thêm thời gian ở bên cạnh ông cụ, nói thêm vài lời cho trọn đạo hiếu, cũng có ích mà vô hại với tương lai chính trị của mình.

- Cám ơn thủ tướng quan tâm, nhưng lần này tiến về thủ đô cũng có cơ hội gặp mặt ông cụ, trong lòng cũng bớt tiếc nuối.

Trương Thanh Vân nói, nói đến đây thì trong lòng cũng có chút đau đớn, nước mắt ứa ra, đầu cúi xuống thấp.

Phó thủ tướng Liên không nói thêm điều gì, lão dùng sức nắm tay Trương Thanh Vân, hình như cũng có chút kích động rồi quay người bỏ đi. Đằng sau Trương Thanh Vân đã không còn người, vì vậy phó thủ tướng Liên vung tay vào khoảng không. Đúng lúc này có nhân viên tiến lên đưa lão ra ngoài, trong lòng Trương Thanh Vân cũng khẽ run rẩy.