Bố Y Quan Đạo

Chương 653: Oan gia kiếp này



Trương Thanh Vân ở lại thủ đô vài ngày, hắn tận dụng thời gian thăm hỏi bạn bè, tiết tấu mỗi ngày đều rất nhanh. Phần lớn thời gian này Triệu Giai Ngọc đều làm bạn ở bên cạnh, câu nói cách biệt lâu ngày thắng tân hôn đã thể hiện rõ tình cảnh vào lúc.

Trương Thanh Vân thích nói giỡn, hắn nhịn không được mà nhắc đến chuyện liên quan đến Quách Tuyết Phương, mà sự cảnh giác của Triệu Giai Ngọc đối với Quách Tuyết Phương hầu như xuất phát từ bản năng. Bây giờ Trương Thanh Vân đề cập đến sự việc, hai người làm vợ chồng nhiều năm và tình cảm trước nay là rất tốt, vì vậy mà Triệu Giai Ngọc có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng vì bị Trương Thanh Vân giễu cợt mà Triệu Giai Ngọc không nhịn được phải nói:

- Anh cũng đừng cười em, ngày đó anh cũng thấy rồi đấy, Hầu Quan Quân người ta còn cảnh giác anh hơn cả em, anh không nhìn thấu còn chủ động hẹn người ta, anh hẹn người ta làm gì?

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn hồi tưởng lại những biểu hiện của mình ngày hôm đó, cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân cứ liên tục nở nụ cười thì cũng không khỏi mỉm cười, vì thế mà hai người cùng cười đùa. nguồn TruyenFull.vn

Trương Thanh Vân lợi dụng cơ hội ôm giai nhân vào lòng, Triệu Giai Ngọc cũng không cự tuyệt, hai người tự nhiên dựa sát vào nhau. Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, trong lòng bùng lên chút đắc chí.

Sau khi Trương Thanh Vân nói chuyện với Triệu Truyền, hắn đã nghĩ chuyện giữa mình và Quách Tuyết Phương phải nói sao với Triệu Giai Ngọc, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy. Trương Thanh Vân đi thẳng vào vấn đề, vì thế mà những hiểu lầm lập tức sáng tỏ.

- Á!

Trương Thanh Vân cảm thấy dưới chân truyền lên cảm giác đau nhức, hắn hít vào một hơi lạnh. Triệu Giai Ngọc nhanh chóng từ trong ngực hắn bắn ra, nàng dùng ánh mắt như cười như không nhìn Trương Thanh Vân nói:

- Đàn ông các anh đúng là thủ đoạn nham hiểm, em lại biết rất rõ, có lẽ bây giờ anh rất đắc chí.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở lên khổ sở, trên chân đau đớn, trong lòng rất uất ức, hắn sẳng giọng nói:

- Em đúng là, em...Em thật sự không biết nói lý sao? Ôi...

Những cảm giác đắc chí trong lòng Trương Thanh Vân chợt tan thành mây khói, chỉ cảm thán mình chủ quan mà đánh mất Kinh Châu*.

(*: Tích Quan Công chủ quan mất Kinh Châu)

Triệu Giai Ngọc là ai? Người ta bây giờ là tỷ phú, nổi tiếng còn cao hơn mình, những người phụ nữ thế này chỉ cần dùng chút thủ đoạn là xong sao?

Khi Trương Thanh Vân còn đau chảy nước mắt thì Triệu Giai Ngọc lại có biến đổi, nàng tiến lên giúp Trương Thanh Vân ngồi xuống, nàng nhấc hai chân Trương Thanh Vân lên đùi mình, nàng cởi dớ cho hắn, chăm chú nhìn vào vết thương của chồng.

Sau khi bận rộn tất cả thì Triệu Giai Ngọc ngẩng đầu dùng ánh mắt có chút ai oán nhìn Trương Thanh Vân, khóe miệng nàng chợt co quắp, thật sự mềm mại vô hạn. Trương Thanh Vân thấy lòng mình mềm nhũn ra, hắn lại tiếp tục động tác ôm vợ vào lòng, hai người dựa sát vào nhau đều sinh ra một loại cảm giác cực kỳ phong phú.

Sau khi Trương Thanh Vân xuống Hoa Đông rèn luyện thì hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trong lòng đều có cảm giác lo lắng cho nhau. Vì yêu sâu nên Triệu Giai Ngọc biết rõ chuyện liên quan đến Quách Tuyết Phương rất có khả năng là sự thật, trong lòng nàng dù sao cũng có vướng mắc.

Giữa hai vợ chồng, người phụ nữ nếu có vướng mắc thì tránh không được phải liếc mắt u oán một phen, nhưng lúc này tất cả u oán và vướng mắc của Triệu Giai Ngọc chợt tan thành mây khói. Nàng dựa người vào lòng chồng, có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương, cảm nhận được độ ấm cơ thể, nàng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, giống như lúc ban đầu hai người yêu nhau, điều này làm nàng cảm thấy mình may mắn.

Trong lòng Trương Thanh Vân cũng hiểu mà cố hết sức giữ không gian yên lặng, hắn là người đàn ông trụ cột, gần đây đến Hoa Đông cũng không dễ dàng, mỗi ngày đều phải gắng hết sức, suy nghĩ, công tác, đều là sự nghiệp. Hắn khó thể có được khoảng thời gian như hôm nay, cùng người phụ nữ mình yêu dựa sát vào nhau hưởng thụ không gian tốt đẹp.

- Anh lần này đúng là vang danh, Quách Tuyết Phương là người phụ nữ ưu tú của Quách gia, lại xem anh là người tình trong mộng, cô ta...

Một lúc lâu sau Triệu Giai Ngọc mới nói, khi nhắc đến vấn đề này thì một câu khó nói đầy đủ, nói được một nửa thì trong lòng lại ghen tuông, lại khó thể nói tiếp.

Trương Thanh Vân cau mày nói:

- Người phụ nữ Quách Tuyết Phương này, anh thấy tâm lý của cô ấy có vấn đề, người khác chưa ăn bồ đào thì nói bồ đào dở, nhưng cô ta chưa ăn bồ đào lại biết bồ đào ngọt.

- Xì!

Triệu Giai Ngọc bị một câu nói của Trương Thanh Vân làm cười rộ lên, vẻ mặt trở nên dịu dàng và ngọt ngào.

- Anh và Quách Tuyết Phương tiếp xúc tương đối nhiều, anh biết rõ tâm lý của cô ấy. Lúc này cô ấy còn chưa thoát khỏi trạng thái thất tình nhiều năm trước, trong lòng luôn tràn đầy ước mơ với tình yêu, còn những lời nàng nói đều là bậy bạ, Hầu Quan Quân chắc cũng không tin.

- Hơn nữa cô ấy nói đến ai khác thì có thể tin, nhưng lại hãm hại anh, chưa nói đến vấn đề có vang danh hay không, nhưng trong nhà có bình dấm chua...

Trương Thanh Vân nói, hắn vừa nói được một nửa thì Triệu Giai Ngọc đã cắt ngang:

- Ai là bình dấm chua? Hừ hừ!

Trương Thanh Vân nói:

- Bình dấm chua còn chưa trở mình, anh sao biết cảm giác xương cốt giòn tan thế nào? Nhưng không phải ngâm mình trong bình dấm mới dòn người sao?

- Ba hoa!

Triệu Giai Ngọc sẳng giọng nói, vẻ mặt lại không chút giận dữ, hơn nữa lại liếc mắt đưa tình với Trương Thanh Vân, cặp mắt trong vắt nhưng nước sâu, giống như muốn nhìn tận vào trong lòng Trương Thanh Vân.

Thật ra trong lòng Triệu Giai Ngọc cũng cảm thấy cực kỳ phức tạp với sự việc liên quan đến Quách Tuyết Phương, người đàn ông của mình lại là người đàn ông bên miệng kẻ khác. Quách Tuyết Phương công khai nói thích hình tượng đàn ông như Trương Thanh Vân, như vậy chạm vào điều cấm kỵ của Triệu Giai Ngọc.

Tình yêu luôn ích kỷ, người đàn ông của mình nằm trong lòng kẻ khác, cảm giác này rất tệ hại. Triệu Giai Ngọc thường cảm thấy trong lòng bùng lên cảm giác ghen tuông khó hiểu, hận không thể đi tìm Quách Tuyết Phương lý luận một phen, chính thức giết chết ý nghĩ của kẻ kia từ trong trứng nước.

Nhưng nếu xét từ phương diện khác thì trong lòng Triệu Giai Ngọc lại có cảm giác hạnh phúc và hơn người, nàng và Quách Tuyết Phương vốn là bà con, hơn nữa tuổi không kém nhau nhiều lắm, có thể nói là lớn lên cùng độ tuổi từ nhỏ.

Nhưng ngay từ nhỏ thì quan hệ giữa hai người đã là không tốt, hai người phụ nữ xinh đẹp và vĩ đại, lại mạnh mẽ đi cùng một chỗ thì luôn bùng ra mùi thuốc súng. Từ nhỏ đến lớn hai người không ai phục ai, mọi chuyện gì cũng có thói quen so sánh cao thấp.

Sau khi lớn lên thì Quách Tuyết Phương rơi vào rắc rối mà Triệu Giai Ngọc thì đến Giang Nam quản lý kinh doanh của gia tộc, nhưng trùng hợp là hai người đều biết Trương Thanh Vân.

Điều này vốn cũng không có gì, nhưng sau khi Quách Tuyết Phương lầm đường lạc lối thì biểu hiện rất tốt, bây giờ mơ hồ cũng đuổi theo Triệu Giai Ngọc, ân oán cũ của hai người khó thể cháy thành tro tàn.

Tất nhiên trong chuyện này cũng không loại trừ khả năng trong lòng Quách Tuyết Phương có cảm tình với Trương Thanh Vân, Quách Tuyết Phương rất hiểu Trương Thanh Vân, hai người từ địch đến bạn, từ bạn đến địch, hợp tác và giao chiến rất nhiều lần. Quách Tuyết Phương đi lên con đường chính đáng còn có bóng dáng của Trương Thanh Vân, giữa một người đàn ông và một phụ nữ sinh ra nhiều chuyện như vậy, tất nhiên sẽ có nhiều mập mờ, bản thân sự việc vốn đã không tầm thường.

Mà không bình thường cũng có nhân tố của Triệu Giai Ngọc, Trương Thanh Vân đã có vợ, sao có thể cùng dây dưa với Quách Tuyết Phương? Nhưng rõ ràng là Quách Tuyết Phương vẫn canh cánh trong lòng.

Tg: Hôm nay đúng là xấu hổ, trời đông giá rét mà đi ra ngoài, sau đó cố gắng quay về trong đêm, dưới cơn lạnh và đói chỉ viết được bấy nhiêu, quả thật không thể chống đỡ được nữa.