Bố Y Quan Đạo

Chương 663: Chủ tịch tỉnh xấu hổ



Trong khu nhà khối chính quyền tỉnh, trong phòng làm việc của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Thi Vĩnh Nhạc, trưởng phòng sở xây dựng Ngũ Chính Vụ và chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy Lưu Phái đang ngồi bên trong, hai người cùng nhau đến báo cáo tình hình của tổ công tác cho Thi Vĩnh Nhạc.

Vấn đề xây dựng thành phố mới ở Cảng Thành gần đây chịu đủ mọi tranh luận, mà Ngũ Chính Vụ và Lưu Phái đã bắt đầu ngã bài điều tra ở Cảng Thành, xem xét những vấn đề liên quan như thu lợi phi pháp, cưỡng ép đầu tư, đến bây giờ cũng coi như có khá nhiều thu hoạch. Đã có nhiều vụ án lớn khá rõ ràng, chứng cứ xác thực, hai người Lưu Ngũ tin chỉ cần tung chứng cứ ra thì Trương Thanh Vân sẽ chẳng thể gắng gượng thêm được bao lâu.

Gần đây Ngũ Chính Vụ và Lưu Phái liên tục nén giận, khi tổ công tác tỉnh ủy xuống kiểm tra Cảng Thành thì Trương Thanh Vân lại bỏ mặc tất cả, sau đó còn chỉnh đốn hệ thống xây dựng. Điều này không thể nghi ngờ gì nữa mà đã cho tổ công tác một cái tát vang dội, càng thể hiện chẳng thèm quan tâm đến hai người Lưu Phái và Ngũ Chính Vụ.

Hơn nữa Trương Thanh Vân còn đưa ra những quy củ hạn chế hành động của tổ công tác, nếu tổ công tác muốn điều tra, muốn mở rộng công tác ở Cảng Thành thì tất cả các ban ngành sẽ phối hợp, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, mà bên trong thì bỏ mặc. Ý của người ta chính là muốn điều tra tôi thì cứ tự nhiên nhưng vào quá sâu thì đừng hòng. Hệ thống xây dựng ở Cảng Thành đã có chỗ dựa là Trương Thanh Vân, người ta căn bản không xem tổ công tác của tỉnh ủy ra gì.

Mặt khác Trương Thanh Vân là cán bộ cấp sở, hơn nữa còn là ủy viên tỉnh ủy, chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy Lưu Phái là hạ cấp của đối phương, vì vậy hai người rất khó liên hệ.

Còn Ngũ Chính Vụ thì có cấp bậc tương đồng với Trương Thanh Vân, nhưng bản thân hắn chỉ là người đứng đầu một ban ngành, nói chuyện khó thể thiên vị, vì thế mà tổ công tác tỉnh ủy rơi vào trạng thái công tác đáng xấu hổ.

Nhưng dù là như vậy thì hai người cũng tìm được rất nhiều mặt trái trong hạng mục xây dựng ở Cảng Thành, trong lòng đều uất nghẹn, cũng không tin Trương Thanh Vân có thể hùng mạnh cả đời, để xem khi nào thì khóc.

Thi Vĩnh Nhạc nghe xong báo cáo của hai người thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước giếng sâu, cũng không nói mà có nói cũng khó. Lão châm một điếu thuốc rồi hít mạnh vào một hơi buồn bực, một lúc lâu sau lão mới nói:

- Tổng cộng chỉ có như vậy thôi sao? Còn gì khác nữa không?

Ngũ Chính Vụ và Lưu Phái đưa mắt nhìn nhau mà không hiểu lời nói của lãnh đạo. Lưu Phái trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Có, gần đây ban ngành Cảng Thành khá mâu thuẫn, khi Trương Thanh Vân chỉnh đốn hệ thống xây dựng thì Hoàng Thiệu bí thư quận Ngân Hạnh và bí thư tư pháp Cảng Thành Thái Khánh Phong đều phản đối, bọn họ liên hiệp với tài liệu của một số người, cũng có phần của phòng giám sát chúng tôi.

Thi Vĩnh Nhạc liếc mắt nhìn Lưu Phái, vẻ mặt cũng không có chút vui vẻ như Lưu Phái tưởng tượng, ngược lại còn có một nụ cười lạnh. Lưu Phái cảm thấy tình hình không ổn.

Quả nhiên Thi Vĩnh Nhạc trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Các anh xem những thứ này đi, vắt óc tìm mưu phải lựa đúng bệnh, phải chọn trúng lỗ hổng. Hệ thống xây dựng ở Cảng Thành là rất mới, nhưng mới thì sẽ không được quá hoàn thiện, như vậy còn cần các anh đi tìm sao?

Thi Vĩnh Nhạc dùng tay nâng vài phần văn kiện rồi nói:

- Đây đều là những chuyện nhỏ nhặt, tất cả đều hỗn loạn, các anh muốn dùng những thứ này để hại người sao?

Lưu Phái và Ngũ Chính Vụ đưa mắt nhìn nhau, không biết vì sao Thi Vĩnh Nhạc lại dùng lời nghiêm khắc như vậy. Phản đối hạng mục xây dựng ở Cảng Thành là chủ trương đầu tiên của Thi Vĩnh Nhạc, vì sao bây giờ những tài liệu đã được hai người bọn họ khổ sở làm ra lại bị Thi Vĩnh Nhạc phê bình nặng như vậy?

Thi Vĩnh Nhạc đứng dậy, lão dùng ánh mắt thất vọng nhìn Lưu Phái và Ngũ Chính Vụ vài lần, sau đó lão mới nói:

- Căn cơ của Cảng Thành nằm ở đâu? Các anh không biết nhưng Trương Thanh Vân lại rõ ràng. Các anh vơ vét những thứ này và gọi là vấn đề, nói rằng chứng cứ cực kỳ xác thực, nhưng nếu mặt đối mặt với Trương Thanh Vân thì một câu nói đầu tiên của anh ta sẽ san bằng tất cả.

Thi Vĩnh Nhạc vừa nói vừa cầm một phần tài liệu trên bàn đưa cho hai người Lưu Phái và Ngũ Chính Vụ.

Lưu Phái và Ngũ Chính Vụ cẩn thận đọc qua tài liệu, trong tài liệu phần lớn nhắc đến vấn đề điều chỉnh phân công các phó chủ tịch, hai người có sự thống nhất cao độ về phần tài liệu này.

Hai người đọc lại tài liệu từ đầu đến chân, vẻ mặt biến đổi. Nếu Cảng Thành mà điều chỉnh phân công phó chủ tịch thì sau đó Trương Thanh Vân không những chỉ nắm hệ thống xây dựng, hơn nữa còn nắm cả quy hoạch kinh tế, thực tế chính là được phân công quản lý kinh tế.

Bình thường được phân công quản lý kinh tế đều là phó chủ tịch chuyên môn, ví dụ như ở Cảng Thành là phó chủ tịch Hàn Khắc Cùng phụ trách. Bây giờ Trương Thanh Vân là phó chủ tịch thường vụ nhúng tay vào công tác này, đây chẳng phải trực tiếp uy hiếp địa vị của Hàn Khắc Cùng sao?

Mà quan trọng của đợt điều chỉnh lần này nằm ở ý vị sâu xa, lúc này trong khối chính quyền điều chỉnh phân công phó chủ tịch, hơn nữa Trương Thanh Vân lại tiến một bước, như vậy đã cho thấy thái độ của Nhuận Uyên và Xa Vĩ. Hai người Lưu Phái và Ngũ Chính Vụ cho rằng bên trong ban ngành Cảng Thành có vấn đề, mâu thuẫn nặng nề, nhưng bây giờ lại bị một bạt tai không nhẹ. Bây giờ hai vị lãnh đạo chủ chốt của Cảng Thành đoàn kết một lòng, ai dám nói ban ngành Cảng Thành mâu thuẫn? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Thi Vĩnh Nhạc ho khan, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:

- Các anh phải hiểu rõ, công tác phải bắt tay vào từ hai phương diện này, một là sự thừa nhận của lãnh đạo, hai là sự thừa nhận của quần chúng.

- Các anh nhìn tình hình bây giờ xem, Trương Thanh Vân làm bí thư hay làm chủ tịch ở Cảng Thành thì đều rất tốt, mặt khác uy vọng của anh ấy ngày càng tăng ở trong dân, dân ý rõ ràng khuynh hướng của anh ấy, các anh tài tiệu này thì được gì?

- Còn những nhân sĩ nổi danh của các xí nghiệp gây loạn có dùng được sao? Vì vậy phương hướng công tác từ đầu của các anh đã sai lầm, đi đến bước này lại hoàn toàn sai, tất cả tài liệu đều là giấy lộn. Nếu các anh làm công tác tình báo thì đã lập công, nhưng các anh đại biểu cho khối chính quyền tỉnh ủy xuống điều tra, bây giờ lại không tìm được gì, có thể làm gì được đây?

Thi Vĩnh Nhạc liên tục răn dạy, tuy giọng điệu không quá nặng nề nhưng cũng làm cho Ngũ Chính Vụ và Lưu Phái phải đỏ mặt tía tai. Hai người bọn họ đều là cán bộ cao cấp nhưng bị lãnh đạo nghiêm khắc phê bình, hôm nay lãnh đạo cũng không nể mặt, bọn họ cảm thấy quá xấu hổ mà không dám ngẩng đầu lên.

Bình thường Thi Vĩnh Nhạc cũng rất ít khi mở lời dạy bảo kẻ khác, hôm nay thấy hai người Lưu Phái và Ngũ Chính Vụ khách khí như vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Gần đây lão phản đối hạng mục xây dựng ở Cảng Thành vì cho rằng những gì Trương Thanh Vân đang làm không phù hợp với chủ trương phát triển thành phố của chính quyền tỉnh, ưu thế của thành phố so với nông thôn là tập trung tài nguyên, Trương Thanh Vân lại chủ trương phân tán, đây rõ ràng là mâu thuẫn.

Hơn nữa quy mô xây dựng thành phố mới là rất lớn, phải hy sinh nhiều thứ ngắn hạn, có rất nhiều thứ liên quan trực tiép đến mục tiêu phát triển kinh tế. Nếu hạng mục xây dựng thất bại thì kinh tế Cảng Thành sẽ rước nhục, không chỉ là Cảng Thành mà hình tượng của Hoa Đông cũng ảnh hưởng nghiêm trọng.

Trước nay Thi Vĩnh Nhạc đều cực kỳ coi trọng Cảng Thành, hắn là người luôn chủ trương xây dựng Cảng Thành làm trụ cột kinh tế của cả Hoa Đông, phải tạo ra danh tiếng cho Hoa Đông. Có thể nói lão là người có tư tưởng, hơn nữa phản đối Trương Thanh Vân cũng có lý.

Nhưng sự việc phát triển đến mức này cũng làm Thi Vĩnh Nhạc rất bất ngờ. Trong lòng Thi Vĩnh Nhạc thì Trương Thanh Vân căn bản chỉ là một phó chủ tịch thành phố, dù có chút bối cảnh nhưng căn bản không đáng nhắc đến.

Vì vậy trước nay Thi Vĩnh Nhạc không có ý nghĩ tìm cách liên hệ với Trương Thanh Vân, lão cảm thấy xây dựng thành phố mới là chẳng tốt, vì vậy mà quyết định điều tra, lập tức quyết đoán.

Lần trước tổ chức hội nghị xây dựng toàn tỉnh chính là lúc mà Thi Vĩnh Nhạc muốn tạo ra bậc thang cho Trương Thanh Vân đi xuống, nhưng lão không ngờ đối phương chẳng những không đi xuống, ngược lại còn căn bản không thèm qua tâm đến bậc thang của Thi Vĩnh Nhạc.

Lúc đó Thi Vĩnh Nhạc phái tổ công tác xuống để sưu tập những tài liệu bất lợi trong hạng mục của Cảng Thành, nhưng Trương Thanh Vân lại dứt khoát gióng chống khua chiêng chỉnh đốn hệ thống. Thi Vĩnh Nhạc bất ngờ vì Trương Thanh Vân đã cột chặt hai vị lãnh đạo của Cảng Thành lên cùng một con thuyền, Nhuận Uyên và Xa Vĩ đều bày tỏ bộ dạng tuyệt đối giúp đỡ Trương Thanh Vân.

Còn Trương Thanh Vân lại ngày càng có uy vọng rất cao trong quần chúng nhân dân Cảng Thành, trong tỉnh thành có nhiều người tố cáo Trương Thanh Vân, mà cũng có rất nhiều người nói tư tưởng của Trương Thanh Vân là hữu ích. Tuy hai bên chưa ai thắng nhưng Thi Vĩnh Nhạc là lão quan trường, cuối cùng lão cũng từ trong lợi ích tìm ra mánh khóe, lão có thể thấy được uy vọng của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành.

Không có phán đoán nào làm cho Thi Vĩnh Nhạc đả kích như vậy, chẳng lẽ tư tưởng toàn tâm toàn ý giúp Cảng Thành phát triển kinh tế và không chủ trương theo con đường mạo hiểm của lão đã sai rồi sao? Điều này làm cho lão rất khó tiếp nhận, đáng tiếc là không có cơ hội nghiệm chứng, Thi Vĩnh Nhạc thật sự không tin mình chống không lại một tiểu tử chưa đủ lông cánh như Trương Thanh Vân, vì vậy lão ra tay cản trở Trương Thanh Vân là đương nhiên.

Nhưng Thi Vĩnh Nhạc cũng cực kỳ thất vọng vì năng lực của hai người Lưu Phái và Ngũ Chính Vụ, khi nhìn thấy tài liệu của bọn họ thì Thi Vĩnh Nhạc dở khóc dở cười. Hạng mục xây dựng ở Cảng Thành là cực kỳ mới mẻ, phải xem xét lãnh đạo tỉnh ủy có thừa nhận hay không, phải xem nhân dân có giúp đỡ hay không.

Nếu nói sâu sắc hơn thì phải xem lý niệm của Trương Thanh Vân rốt cuộc có được không. Bây giờ nếu xét theo phương diện đầu thì Thi Vĩnh Nhạc đã bại, Trương Thanh Vân được lãnh đạo tín nhiệm, được nhân dân ủng hộ.

Cũng còn lại vấn đề lý niệm, gần đây Thi Vĩnh Nhạc đặc biệt làm báo cáo về phương diện kinh tế Cảng Thành, sợ rằng dưới tình cảnh hiện nay thì ổn định là trách nhiệm đầu tiên nhưng quan trọng là phải phát triển.

Bây giờ thì tốt, kinh tế không tăng, Thi Vĩnh Nhạc không đẩy Cảng Thành lên kéo danh tiếng cho Hoa Đông. Nếu cứ tiếp tục thì sang năm vầng hào quang về kinh tế của Cảng Thành sẽ lụi tàn, Cảng Thành sẽ không còn là thành phố phát triển kinh tế hàng đầu, vì vậy mà không ai trong nước thèm nhắc đến nó, đây mới là sự thật đau đầu.