Bố Y Quan Đạo

Chương 706: Học vấn về quà cáp (1)



Lưu Bằng đến nhà Hào Vĩ thì chỉ sợ gặp phải chị vợ là Miêu Hà, vì địa vị của hắn ở nhà rất thấp, dù tự phụ là tài hoa tuyệt đỉnh cũng không thể nào đối đáp lại một bà chị vợ.

Khi làm khó dễ Lưu Bằng trước cửa một lúc lâu, đến khi Lưu Bằng dâng lễ vật lên thì vẻ mặt Miêu Hà mới tốt hơn một chút. Khi vào cửa thì Lưu Bằng mới biết Hào Vĩ còn chưa về nhà, trong nhà chỉ có Miêu Hà và cô bé Hào Ly.

Sau khi ngồi xuống trong chốc lát thì Lưu Bằng cảm thấy khó mở miệng tìm chủ đề, khi đang định bỏ đi thì Miêu Hà đi ra với vẻ mặt hầm hầm, nàng cầm điện thoại nói:

- Nhận điện thoại đi, anh của cậu.

Lưu Bằng có chút sững sốt, hắn nhận điện thoại rồi nói:

- Anh, em là Lưu Bằng, anh đang ở đâu?

- Ha ha, Bằng Tử, điện thoại cho cậu thì rõ ràng là tắt máy, tôi còn tưởng cậu còn chưa đến? Thế này, tôi đang ở khách sạn của phòng nông nghiệp, bây giờ cậu đến ngay, bảo chị gái tìm cho một bộ đàng hoàng vào, nghe rõ chưa?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hào Vĩ.

- Vâng, vâng!

Lưu Bằng gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng rất vui sướng, biết rõ Hào Vĩ đang tiến cử mình cho một người nào đó.

Sau khi cúp điện thoại thì Lưu Bằng nhìn vào trang phục của mình, vì hôm nay có diễn thuyết nên hắn ăn mặc khá chính quy, vì vậy cũng không cần tìm một bộ quần áo đàng hoàng như lời của Hào Vĩ. Hơn nữa vẻ mặt của Miêu Hà cũng làm Lưu Bằng khó thể mở miệng.

- Thế nào, anh cậu bảo cậu ra ngoài sao?

Miêu Hà nói, hai hàng chân mày chợt cau lại:

- Cậu cũng đừng làm mất mặt anh, ra ngoài phải hạ mình một chút, phải cơ trí một chút, đừng xem mình là con nít.

Cơ thịt trên mặt Lưu Bằng chợt co rút, hắn gật đầu rồi chào chị vợ mà rời khỏi nhà, sau đó không dám chậm trễ mà lập tức đi đến khách sạn phòng nông nghiệp. Hào Vĩ đang cười tủm tỉm đứng trước cửa chờ người, hai người gặp mặt nhau mà cũng không nói lời nào, cả hai cùng đi vào. Sau đó Hào Vĩ lại ngồi xuống ghế ở đại sảnh xem báo.

- Tốc độ rất nhanh nhưng chúng ta phải chờ chút, chút nữa còn có khách đến.

Hào Vĩ giương mắt nhìn Lưu Bằng nói:

- Đúng rồi, không phải cậu bảo chiều nay sẽ đến nhà à? Sao lại không đến?

Lưu Bằng nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cười cười nói:

- Đáng lý ra sẽ đến vào buổi chiều nhưng trong trường có tổ chức diễn thuyết, em là một nhân viên có tham dự, không thể phân thân được.

- Ha ha, tốt! Học tập ở trường đảng không được khinh thường, sẽ có những cơ hội tốt.

Hào Vĩ nói.

Hào Vĩ còn chưa dứt lời thì trước cổng khách sạn dừng lại một chiếc xe, nhân viên khách sạn mở cửa xe, có hai người bước xuống. Hào Vĩ vội vàng đứng lên đi ra ngoài nói:

- Trưởng phòng Lưu, bí thư Tề, hoan nghênh, hoan nghênh. Hôm nay hai anh xuống phòng nông nghiệp cũng làm vẻ vang cho tôi, có cơ hội chào đón hai vị khách quý, ha ha...

Hào Vĩ cười lớn nói, Lưu Bằng theo sát phía sau tiến ra cửa. Trước đó Lưu Bằng và thành phố Hoài Dương học tập cũng chú ý nhân sự, hầu như biết rõ tướng mạo các lãnh đạo thị ủy, hắn liếc mắt nhìn vị trưởng phòng Lưu đi đầu, rõ ràng là trưởng phòng tổ chức Lưu Phái.

Phòng tổ chức là một ban ngành quan trọng của thị ủy, toàn bộ vấn đề lên chức và đề bạt đều nằm trong tay ban ngành này, vì vậy mà có thể thấy được địa vị của trưởng phòng tổ chức là như thế nào. Trong lòng Lưu Bằng thầm cảm kích, biết rõ hôm nay anh rể xem mình là người nhà, nếu không sẽ khó xoay được quan hệ tốt như vậy.

Lưu Phái là cán bộ tỉnh ủy xuống tuyến dưới rèn luyện, tất nhiên sẽ có vài phần nho nhã hơn khi so sánh với cán bộ địa phương Hoài Dương. Hôm nay hắn thắt một chiếc dây lưng bản lớn, phối hợp với thân thể cao to, có thể nói là cực kỳ khí thế.

Theo sát sau lưng Lưu Phái chính là bí thư huyện ủy huyện Lâm Viên Tề Hào Cường. Huyện Lâm Viên là vùng xa xôi, là huyện nổi danh nông nghiệp trong thành phố Hoài Dương, mỗi lần hắn vào thành phố đều hẹn Lưu Phái, sau đó còn hẹn cả Hào Vĩ và vài người nữa để nối quan hệ.

Hôm nay không trùng hợp, vừa lúc người đến không đủ, vì vậy mà Hào Vĩ mới gọi Lưu Bằng đến, như vậy sẽ đủ người cùng chơi bài giải trí.

Rõ ràng ba người này không phải lần đầu tiên tụ tập lại với nhau, đôi bên nắm tay nói chuyện rất tùy ý. Hào Vĩ chỉ vào Lưu Bằng nói:

- Trưởng phòng Lưu, bí thư Tề, đây là một anh em đồng hao của tôi, là Lưu Bằng, cũng là người trong thể chế, bây giờ là phó bí thư chi đoàn của huyện ủy Vọng Hải, được xưng là đệ nhất tài tử Vọng Hải.

- Chào trưởng phòng Lưu, chào bí thư Tề!

Lưu Bằng vội vàng cười nói, Lưu Phái gật đầu co chút cẩn trọng khi lên tiếng. Tề Hào Cường thì nhiệt tình hơn, hắn nắm chặt tay Lưu Bằng rồi nói:

- Cậu ở Vọng Hải, còn tôi đến từ huyện Lâm Viên, chúng ta đều là cán bộ các huyện ngoại thành, rõ ràng là nông dân lên thành phố, hôm nay chủ yếu đến ăn nhờ trưởng phòng Hào mà thôi, ha ha...

Tề Hào Cường lớn tiếng nói, có vẻ rất hào sảng. Hào Vĩ nói:

- Được rồi, được rồi, đêm nay đã có sắp xếp, trước tiên dùng cơm, tôi đã chuẩn bị xong.

Hào Vĩ vừa nói vừa đưa tay mời, đám người vây quanh Lưu Phái tiến lên phòng vip trên lầu ba. Hào Vĩ sắp xếp các món ăn truyền thống, mọi người tụ tập lại thì nâng ly. Khi bắt đầu bữa tiệc thì Hào Vĩ vội vàng bắt Lưu Bằng mời rượu lãnh đạo.

Lưu Bằng vội vàng nâng ly mời Lưu Phái, Tề Hào Cường lại vung tay nói:

- Đợi đã, uống rượu phải theo đúng quy củ, cậu là em của trưởng phòng Hào, chúng tôi cũng không muốn làm khó cậu. Thế này đi, đây là lần đầu gặp mặt, cậu uống trước ba ly, như vậy sẽ đến chúng tôi, như vậy không có vấn đề gì chứ?

- Không có vấn đề!

Không đợi Lưu Bằng mở miệng thì Hào Vĩ đã lớn tiếng nói, sau đó lại ra hiệu cho nhân viên rót rượu. Vẻ mặt Lưu Bằng biến đổi vài lượt, trong lòng thầm kêu khổ, tửu lượng của hắn cũng không mạnh, ba ly rượu lớn vào bụng cũng khó khăn.

- Khụ, khụ!

Hào Vĩ chợt ho khan, Lưu Bằng cắn răng mà cảm thấy không có biện pháp, thôi thì quyết định. Hắn nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng hắn chợt nhảy dựng lên, cảm thấy thứ nước vào trong họng không phải rượu mà giống như nước. Khi hắn còn đang nghi ngờ thì Hào Vĩ đã nói:

- Ly thứ hai.

Trong lòng Lưu Bằng chợt chấn động, hắn lại uống một ly. Sau hai ly mà mặt không thay đổi thì hắn đã biết Hào Vĩ có tâm tư, trong lòng không khỏi thầm cảm kích. Khi đến ly thứ ba thì hắn cũng uống một hơi cạn sạch.

Nhưng Lưu Bằng không ngờ khi ly rượu thứ ba trút vào trong miệng thì sinh ra cảm giác nóng hừng hực, dạ dày bắt đầu co bóp, cực kỳ khó chịu, hắn thiếu chút nữa đã phun ra. Ly thứ ba rõ ràng là rượu thật nên làm hắn không có chuẩn bị, khi uống cạn sạch thì chợt ho khan, vẻ mặt đỏ bừng.

- Ha ha!

Tề Hào Cường cười ha hả, bộ dạng có vẻ rất vui. Lưu Phái híp mắt nhìn Lưu Bằng rồi nói: nguồn TruyenFull.vn

- Anh Hào, nhìn em của anh có vẻ hào hoa phong nhã nhưng lại rất nghiêm túc trên bàn rượu, đúng là một hảo hán, thời đại ngày nay cũng thiếu những người như vậy.

Lưu Bằng cảm thấy dạ dày co bóp dữ dội, hắn cực kỳ khó chịu. Hắn thầm nghĩ muốn tìm một chỗ nào đó nôn tất cả những gì trong bụng ra mới thoải mái, nhưng khi nghe thấy Lưu Phái nói như vậy thì cảm thấy có chút phấn chấn, những luồng khí nóng bùng lên vòm họng bị hắn ép xuống, cố gắng bảo trì trạng thái bình thường.

- Trưởng phòng Lưu, anh cũng đừng nói vậy, em trai của tôi thật sự là tài hoa. Hiện nay cậu ấy đang học tập ở trường đảng, hôm nay trong buổi diễn thuyết của trường đảng, cậu ấy lên phát biểu và bí thư Trương cũng có mặt, nghe nói bí thư Trương còn bày tỏ khen ngợi.

Hào Vĩ nói.

Lưu Phái chợt sững sờ, vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Hắn là trưởng phòng tổ chức, nhưng Trương Thanh Vân đến thị sát trường đảng mà hắn không hay biết, điều này cũng làm hắn mất hết mặt mũi. Hào Vĩ cũng không nói thêm điều gì, hắn bắt đầu mời hai lãnh đạo uống rượu.

Trước đó vì Lưu Bằng đã uống trước nên cũng không bị ép, tuy là thế nhưng sau khi cơm nước no nê hắn chạy thẳng đến phòng vệ sinh. Khi đang cố gắng móc họng thì độ nhiên thấy có người nào đó vỗ lên vai, sau khi quay lại thì thấy Hào Vĩ. Lưu Bằng định mở miệng thì Hào Vĩ đã vung tay rút từ trong túi áo ra một xấp tiền mặt, hắn nói:

- Như thế này cũng đủ cho cậu chơi đùa, cố gắng chăm chú biểu hiện bản lĩnh thật sự của mình.

Lưu Bằng sững sờ nhận tiền, khi đang định mở lời thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, vì vậy hắn đành phải giấu tiền đi và ra vẻ như không có gì. Người tiến vào là Lưu Phái, hắn vừa đi vừa cười ha hả nói:

- Thế nào? Uống chút rượu đã say rồi sao?

Lưu Bằng còn chưa trả lời thì Hào Vĩ đã nói:

- Trưởng phòng Lưu, tối nay chúng ta vẫn theo quy cách cũ, anh thấy thế nào? Lưu Bằng dù chỉ là một hậu bối nhưng cũng coi như miễn cưỡng phù hợp, chúng ta cùng nhau chơi đùa.

Lưu Phái cười ha hả, hắn không lên tiếng chẳng khác nào đã chấp nhận. Hào Vĩ móc từ trong túi ra một phong thư đưa cho Lưu Phái rất tự nhiên, hắn nói:

- Tối nay chúng ta tiếp tục giữ vững tinh thần, cần phải bày ra bản lĩnh thật mới năng nổ được.

Lưu Phái nhíu mày nhưng cũng không kháng cự, hắn tiếp nhận phong thư rồi vân vê, cảm thấy bên trong có thể là hai chục ngàn. Sau đó hắn cũng không nói gì, hắn khoát tay nói:

- Vậy thì bắt đầu thôi, những thứ khác có thể bỏ qua, đều là đàn ông mà chú ý nhiều thứ như vậy làm gì?