Bố Y Quan Đạo

Chương 772: Điện thoại của bí thư tỉnh ủy



Một ngày công tác cơ bản đã kết thúc, Lưu Bằng tiến vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân để dọn tàn thuốc, sau khi dọn dẹp xong thì bí thư căn bản đã có thể tan tầm về nhà.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Anh đợi một lát nữa rồi hãy vào, mặt khác tối nay anh cũng không cần đưa tôi quay về, dặn lái xe cứ dùng cơm tối trước, hiểu chưa?

- Vâng!

Lưu Bằng nói, chỉ cần nhìn qua là biết bí thư hôm nay muốn tăng ca. Gần đây những chuyện thế này khá thông thường với bí thư Trương, toàn bộ công tác đảng ủy và chính quyền đều dồn lên vai bí thư, trọng trách rất nặng.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Lưu Bằng ra khỏi cửa mà cắn môi, hắn nhìn về phía gạt tàn thuốc, trong gạt tàn là một đám bụi giấy đã bị đốt, nội dung bên trong đã sớm được Trương Thanh Vân ghi tạc trong đầu.

Trương Thanh Vân là một người trường kỳ đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo, hắn nhạy cảm phát hiện ra những tin tức viết trong đơn tố cáo là không tầm thường, hơn nữa người viết đơn đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Hơn nữa những chuyện có liên quan bên trong phong thư lại quá mức trọng đại, chứng cứ ghi lại rất xác thực, thời gian và địa điểm đều chuẩn xác, như vậy chứng tỏ người viết đơn phải cực kỳ minh bạch tình huống.

Người có thể biết nhiều tin tức và chính xác như vậy chỉ có thể là kẻ nằm bên trong sự việc.

Nếu đã là như vậy thì sao đối phương lại phải viết đơn tố cáo? Vì tinh thần trọng nghĩa hay lương tâm cảm thấy bất an? Hay là có mục đích gì khác? Tất cả những thứ này đều không biết, đã không biết mà triển khai và mở rộng công tác thì quá khó khăn, Trương Thanh Vân cũng không phải lần đầu tiên xử lý những phương diện thế này, hắn biết rõ mình đang mang trọng trách lớn, nếu xử ý không tốt thì hoàn toàn là tai họa.

Nhưng có một chuyện Trương Thanh Vân biết rất rõ, đó chính là vấn đề thuộc khối tư pháp ở Hoài Dương không thể ra tay hành động ngày một ngày hai là giải quyết hiệu quả.

Từ khi Trương Thanh Vân đến nhận chức ở Hoài Dương thì luôn chú ý đến những tin tức thế này.

Trương Thanh Vân trước nay vẫn không hành động đã coi trọng khối chiến tuyến tư pháp, mà vấn đề trật tự trị an ở Hoài Dương chẳng qua chỉ là biểu hiện hình thức mà thôi.

Nguyên nhân căn bản chính là hoàn cảnh xã hội Hoài Dương có không gian cho những phần tử phạm tội sinh tồn, thậm chí còn tập hợp một lực lượng tội phạm đại phương.

Người Hoa Đông thường đặc biệt có tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi, mà những thế lực đen mới chính thức thường áp dụng phương pháp kéo bè kết phái, như vậy cũng làm cho tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi phát triển mạnh, cuối cùng là khối u ác tính cho toàn xã hội. Mà thổ nhưỡng và vị trí của Hoài Dương lại rất thuận lợi cho điều này.

Mặt khác Hoài Dương gần biển, đường vẫn chuyển thông thoáng cũng làm Hoài Dương sinh ra cơ hội cho tội phạm buôn lậu.

Hoài Dương thì phần lớn là vùng đồng bằng, nhưng lại có vài huyện vùng núi, đây chính là nơi để đám buôn lậu tập kết hàng, vận chuyển và tiêu thụ.

Chưa nói đến những thứ khác, những năm gần đây cảnh sát thường phá được rất nhiều vụ buôn lậu trên biển, mỗi năm bắt vài chục người.

Mà vấn đề tuần tra ngẫu nhiên ở Hoài Dương cũng tương đối mạnh, cũng không chỉ riêng phạm trù đả kích tội phạm buôn lậu. Những hành động ngẫu nhiên này thường tra ra được rất nhiều vụ án, mà xem xét tư liệu của cục công an và hải quan Hoài Dương trong vài năm gần đây lại thấy hoạt động buôn lậu mỗi năm mỗi giảm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mà số vụ án buôn lậu lớn cũng giảm nhanh chóng.

Điều này trực tiếp chứng minh trật tự trị an xã hội đã xuất hiện vấn đề lớn.

Trương Thanh Vân có cảnh giác cao độ với vấn đề này, hắn rất nhẫn nại nhưng cũng đã đến cực hạn.

Nếu muốn xã hội Hoài Dương thật sự có được bước phát triển đột phá thì nhất định phải làm tốt hoàn cảnh xã hội và hoàn cảnh đầu tư, nói cách khác nhất định phải tạo ra hình tượng một thành phố Hoài Dương an toàn. Nếu không làm được điều này thì vấn đề phát triển xã hội và hợp tác với Hoàng Hải sẽ bị ảnh hưởng, cuối cùng con đường của Hoài Dương sẽ bị ngăn trở, hậu quả như vậy vô cùng nghiêm trọng.

Vì vậy Trương Thanh Vân đã quyết định, nhất định phải ra tay điều chỉnh khối tư pháp, chỉnh đốn trật tự trị an, đả kích tội phạm buôn lậu, đả kích thế lực đen.

Trương Thanh Vân đã quyết định thì nhất định phải làm.

Những gì ngày hôm nay chẳng qua chỉ là bước đệm kế tiếp mà thôi.

Trương Thanh Vân biết rõ, muốn thực hiện được ý tưởng thì trước tiên phải tuyệt đối tin cậy lãnh đạo hạch tâm.

Trương Thanh Vân có thể nhận được tờ đơn tố cáo này thì đã chứng tỏ Hoài Dương từ trên xuống dưới, bất luận kẻ nào có quan hệ với thế lực buôn lậu, thế lực đen cũng không phải chuyện kỳ lạ.

Còn đối với Trương Thanh Vân thì điều đầu tiên hắn phải xác nhận chính là Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa có phải người đáng tin cậy hay không.

Chung Gia Hoa là người có quyền uy tuyệt đối ở khối chính quyền, công tác hải quan người này tự mình phụ trách, cục trưởng cục công an Chương Lập Cường là thuộc hạ cấp dưới, nghe nói quan hệ của hai người cũng không tệ.

Những thứ quan hệ và quyền lực này cũng có thể làm cho Chung Gia Hoa phải hồ đồ, nếu có vấn đề thì Trương Thanh Vân cũng không quá tin tưởng. Mà Tiêu Hàn thì quan trọng hơn, trong quá trình Trương Thanh Vân chỉnh đốn khối tư pháp thì Tiêu Hàn là chủ soái.

Bây giờ nếu chủ soái trong quá trình chỉnh đốn khối tư pháp và đả kích tội phạm buôn lâu mà không đáng tin thì rõ ràng chỉ là một truyện cười.

Vì vậy Trương Thanh Vân phải dùng đủ mọi cách để cho hai người kia biết được tin tức về đơn tố cáo.

Hơn nữa phân tích tính mẫn cảm của sự việc mà dặn dò hai người phải tuyệt đối giữ bí mật.

Tình huống tốt nhất là hai người đều có thể giữ bí mật, như vậy có thể quan sát được một khoảng thời gian ngắn, có thể dựa theo bố trí để xử lý.

Chỉ cần một người không giữ được bí mật thì sẽ làm cho mọi người lập tức cảnh giác, sẽ phức tạp hơn rất nhiều.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng đã sớm bố trí, một khi tạo thành thế cuộc căng thẳng thì hắn sẽ lập tức khen ngợi những thành quả quan trọng mà cục công an đã đạt được trước đó, sau đó sẽ nắm chặt kinh tế, sẽ tiếp tục công tác trên phương diện khu kinh tế Hoàng Hải.

Trương Thanh Vân có cơ hội biểu hiện giả dối, hắn tin tất cả những căng thẳng sẽ không duy trì quá lâu, nhất định sẽ chậm rãi được hóa giải.

Đến khi đó Trương Thanh Vân đã có hiểu biết sơ bộ về tư tưởng của hai người Tiêu, Chung, ít nhất cũng có thể xác nhận được tính tin cậy của hai người.

Cứ như vậy mà chậm rãi phát triển, Trương Thanh Vân có lòng tin sẽ giải quyết được vấn đề.

Trương Thanh Vân đưa ra phương pháp thử nghiệm như vậy, hắn tin Chung Gia Hoa và Tiêu Hàn đều có thể biết được, vì thế mà Trương Thanh Vân tình nguyện tin tưởng cả hai.

Nếu không Trương Thanh Vân sẽ chẳng tình nguyện bùng lên nguy hiểm quá lớn như vậy, tiết lộ hết tất cả ý nghĩ của mình cho bọn họ.

Trương Thanh Vân đưa ra ý nghĩ của mình để thử dò xét một lần, nhưng đây là một loại tín nhiệm.

Trong lúc thử có sự tín nhiệm, nếu không có vấn đề thì tất nhiên sẽ là tín nhiệm, trong thời điểm quan trọng thì không được nghi ngờ những người trên địa vị chủ chốt, Trương Thanh Vân có ý nghĩ như vậy cũng đã nhìn đại cục.

- Cục trưởng cục công an sao?

Trương Thanh Vân thì thào nói, hắn nghĩ đến đơn vị này mà nhớ đến Vi Cường và Trần Mại đang ở Giang Nam xa xôi, nếu có một trong số hai người kia ở Hoài Dương thì quá tốt.

Bây giờ uy tín của Trương Thanh Vân đã bùng lên rất mạnh ở Hoài Dương, nhưng buồn cười chính là hắn vẫn chưa thể dính vào khối công tác tư pháp, điều này không những khó tưởng, hơn nữa còn khó thể chịu đựng được.

Yêu cầu của công tác đảng chính là ổn định áp đảo tất cả, là đạo lý ổn định cứng nhắc.

Trương Thanh Vân bây giờ không thể khống chế được nhân tố giúp ổn định thế cục, là một bí thư thị ủy, hắn sao có thể ngủ yên cho được?

"Nếu Chương Lập Cường có vấn đề thì nên làm gì?"

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt bùng lên ý nghĩ này.

Trương Thanh Vân đột nhiên đứng thẳng người, hắn sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên.

Trương Thanh Vân đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, hắn thiếu hậu thuẫn. Nếu giao thủ với thế lực ngầm, giao thủ với đám tội phạm buôn lậu mà không có lực lượng vũ trang, không có các cơ quan chủ lực của quốc gia là hậu thuẫn thì cực kỳ nguy hiểm.

Chương Lập Cường bây giờ là cục trưởng cục công an Hoài Dương, hơn nữa còn kiêm nhiệm chức chính ủy đội ngũ bộ đội biên phòng, trên tay khống chế quá nhiều lực lượng. Nếu người này thật sự cung cấp ô dù cho tội phạm thì tình hình Hoài Dương quá mức bất ổn, đây là một điều khó thể tưởng được.

Bây giờ Trương Thanh Vân phải có sự chuẩn bị tương ứng, ý nghĩ đầu tiên của hắn là vấn đề bộ đội, nhưng dễ dàng nhất chính là tìm sự trợ giúp từ phía công an tỉnh.

Yêu cầu công an tỉnh xuống Hoài Dương chỉnh đốn tình hình, ở đất khách quê người mà dùng cảnh sát tỉnh là một biện pháp tốt.

Nhưng làm như vậy vẫn rất nguy hiểm, hệ thống công an quá yếu kém trong công tác giữ bí mật, Trương Thanh Vân không dám tín nhiệm.

Lúc này ở Hoài Dương cũng có một phân khu quân đội, Trương Thanh Vân rất tín nhiệm bọn họ, quan trọng là hắn có lòng tin tuyệt đối với sự phối hợp hành động của bộ đội phân khu.

- Tút, tút!

Điện thoại trên bàn chợt vang lên, Trương Thanh Vân nhấc lên, đầu dây bên kia vang lên âm thanh của thư ký Chu Hướng:

- Bí thư Trương thành phố Hoài Dương phải không? Bí thư Tần muốn nói chuyện điện thoại với anh, anh chờ chút.

Trương Thanh Vân vội vàng cho Chu Hướng một câu trả lời thuyết phục, đầu dây bên kia yên tĩnh khoảng một phút đồng hồ, sau đó mới vang lên giọng nói của Tần Vệ Quốc:

- Thanh Vân à? Nghe nói bây giờ vẫn còn công tác sao? Tinh thần rất đáng ngợi khen.

- Bí thư nói vậy cũng làm tôi cảm thấy có chút lâng lâng!

Trương Thanh Vân cười nói:

- Bây giờ dân chúng Hoài Dương rất hào hứng, là một bí thư tôi cũng không thể đi sau mọi người.

- Ha ha!

Tần Vệ Quốc cười sảng khoái nói:

- Anh có ý thức như vậy đúng là đáng ngợi khen, chủ tịch Chử sắp đến sẽ thị sát Hoài Dương, hy vọng anh có thể tranh thủ thời gian đẩy mạnh hợp tác với Hoàng Hải, bây giờ ai cũng đang nhìn chằm chằm vào Hoài Dương.

- Vâng, tôi đã bắt đầu bố trí!

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, đây không phải cuộc nói chuyện thông thường, bí thư tỉnh ủy gọi điện thoại xuống cũng không phải chỉ để chào hỏi vài câu đơn giản như vậy, tất nhiên phải có chuyện.

Quả nhiên Tần Vệ Quốc bên kia bắt đầu thu nạp nụ cười:

- Là thế này, sáng mai có một cuộc họp hội ý, anh nên sang tỉnh ủy một chuyến.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hội ý sao? Bí thư tỉnh ủy tự mình gọi điện thoại thông báo cho mình về sự kiện này. Trương Thanh Vân định hỏi nội dung nhưng lời nói đến miệng lại phải nuốt xuống.

Tần Vệ Quốc không nói nội dung, nhưng chỉ cần xét tình cảnh và giọng điệu, đối phương có thể gọi điện thoại đến phòng làm việc của mình, điều này đã nói lên sự liên quan đến chính Trương Thanh Vân.

Nhưng rốt cuộc là hội nghị gì? Trong lòng Trương Thanh Vân có hàng loạt câu hỏi, nhưng thời điểm này cũng không phải lú do dự, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Không có vấn đề, hội nghị ngày mai lúc mấy giờ?

- Mười giờ!

Trương Thanh Vân vô thức nhìn đồng hồ, chạy xe từ Hoài Dương đến Lăng Thủy mất hai tiếng, như vậy muốn họp lúc mười giờ thì phải đi từ sáng sớm...