Bố Y Quan Đạo

Chương 849: Trò đùa



Rượu đỏ như máu, uống vào miệng cảm thấy rất ấm nóng, hương vị vô cùng.

Nhìn vào nhãn rượu thì biết đó là của nước Pháp, tất nhiên rượu của Quách Tuyết Phương phải là loại cực phẩm, Trương Thanh Vân cảm thấy hương vị rất tuyệt, uống vào một ly vẫn còn chưa thỏa mãn.

Quách Tuyết Phương cười khanh khách nói:

- Được rồi, Thanh Vân, rượu này không thể uống nhiều, vì em mới phát hiện ra một vấn đề...

- Vấn đề gì...

- Đây là loại rượu có lợi cho giấc ngủ, là rượu mà bình thường em hay uống, em cầm nhầm, nhầm rồi.

Quách Tuyết Phương nói.

- Ớ...

Trương Thanh Vân gật đầu, ngay sau đó hắn chợt kinh ngạc, hắn ngẩng đầu lên nói:

- Em nói gì? Em...

Trương Thanh Vân vuốt trán, hắn cảm thấy có chút choáng váng, hắn muốn đứng lên nhưng cảm thấy không vững. Lúc này hắn biết mình bị người phụ nữ trước mặt đùa giỡn, vì vậy nói:

- Em...Em thật sự hồ đồ, em có biết hôm nay anh còn phải đi gặp một vị khách quan trọng? Anh...

Quách Tuyết Phương nhún nhún vai vô tội, nàng nói:

- Cũng không còn biện pháp, nếu không thì em ra ngoài gọi lái xe cho anh nhé? Sau đó anh chuẩn bị tắm nước nóng, tác dụng của rượu rất khó giải, chỉ có thể dùng ngoại lực tác động để thanh tỉnh mà thôi...

- Không cần, anh nằm đây một lúc, em ra ngoài nói cho Tiểu Triệu là hủy bỏ tất cả chương trình...

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, khi hắn nói chuyện thì hai mí mắt đã sụp xuống, hiệu quả của rượu quá lợi hại, hắn thiếp đi rất nhanh.

Phòng vip của khu giải trí Lam Thiên cũng không lớn, những vật dụng bên trong sắp xếp rất nhân tính hóa, bùng ra hương vị nghỉ ngơi.

Quách Tuyết Phương khẽ kéo một chiếc chăn đắp lên người Trương Thanh Vân, trước đó hắn ngồi ngủ trên ghế sa lông và bây giờ đã lên giường, tất cả đều do Quách Tuyết Phương tự mình hành động.

Quách Tuyết Phương nhìn người đàn ông nằm ngủ như một đứa trẻ mà trong lòng cực kỳ phức tạp, mơ hồ có chút hối hận vì trò đùa của mình. Phải biết rằng Trương Thanh Vân bây giờ là quan viên có tương lai nhất nước, chương trình mà hắn coi trọng thì không phải chuyện nhỏ, Quách Tuyết Phương cũng không biết trò đùa của mình mang đến cho đối phương bao nhiêu tổn thất.

Nhưng dù là thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên Quách Tuyết Phương tiếp xúc gần với Trương Thanh Vân. Thời gian hai bên quen biết nhau đã hơn mười năm, thời gian như bóng câu ngoài cửa sổ, mười năm hầu như là toàn bộ thanh xuân của một người phụ nữ, Quách Tuyết Phương tất nhiên không thể trách Trương Thanh Vân đã làm nàng bỏ lỡ tuổi xuân, nhưng thực tế lại là như vậy.

Quách Tuyết Phương cũng từng trải qua tình yêu, cũng từng chết đi sống lại, từng yêu đương oanh liệt. Nhưng trước nay nàng chưa từng có cảm giác chết đi sống lại, có cảm giác tình yêu oanh liệt với Trương Thanh Vân, chẳng qua chỉ là một chút tình cảm, cuối cùng đã lớn mạnh đến mức không ngờ, kết quả là một chấp niệm.

Quách Tuyết Phương đã dùng rất nhiều biện pháp muốn thoát khỏi trói buộc, nàng cố gắng làm việc, cố gắng đưa mình thành hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ. Cuối cùng nàng cũng trở thành một nhân tài nữ tính kiệt xuất nhưng lại không thể thoát khỏi trói buộc.

Hơn nữa Quách Tuyết Phương lại càng bị trói buộc tra tấn, nàng đã thử tìm bạn trai, người như Hầu Quan Quân cũng là nhân tài trẻ tuổi, nhưng đều không thể dùng được. Khi sự việc qua đi thì những gì có tác dụng lại sinh ra tác dụng phụ, Quách Tuyết Phương không thể không thừa nhận, Trương Thanh Vân quả thật là người đàn ông trong lòng mình.

Sức quyến rũ mạnh mẽ nhất của Trương Thanh Vân chính là xuất thân hèn mọn nhưng trước nay chưa từng tự ti, hắn giống như vĩnh viễn luôn tích cực, vĩnh viễn tiến tới, gặp khó khăn không hề lùi bước. Hắn có trí tuệ lớn, có khí phách, có sự rộng lượng, những thứ này không phải đám thiếu gia công tử nhà giàu có được.

Quách Tuyết Phương có thể cảm nhận sức sống bừng bừng trên người Trương Thanh Vân, trước đó khi mới quen biết thì đối phương chỉ là một con tép nhỏ, nhưng khi đó hắn cũng không thèm quan tâm Quách Tuyết Phương. Lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau mà hắn dám cưỡng ép đại tiểu thư Quách gia.

Sau đó Trương Thanh Vân cả gan làm loạn, xông qua ải hồng nhan, trực tiếp cướp hòn ngọc quý của Triệu gia đến Giang Nam.

Nhưng như vậy cũng không đáng gì, Trương Thanh Vân càng tỏa sáng ở phương diện trí tuệ cao. Ban đầu khi hắn còn ở Giang Nam thì không biết có bao nhiêu người muốn chụp tóc, không biết có bao nhiêu người muốn dồn hắn vào chỗ chết, nhưng hắn vẫn rất ương ngạnh, thậm chí còn rất tiêu sái.

Trương Thanh Vân thuộc về loại người mà khó thể nào che giấu hào quang, hắn đi lên phía trước giống như luôn có quý nhân tương trợ. Thực tế thì chính nghĩa luôn được ủng hộ, cường giả luôn tiến lên, đây là pháp tắc khó thể thay đổi.

Năm xưa bí thư Hoàng ở Giang Nam tán thưởng Trương Thanh Vân, nếu không có bí thư Hoàng thì cũng có bí thư Mã, bí thư Lưu. Nhìn thì thấy đó là vận may ngẫu nhiên, thật ra bên trong có tính tất yếu, những thứ này đều được Quách Tuyết Phương phân tích rất triệt để.

Quách Tuyết Phương cực kỳ tự tin, thậm chí nàng còn hiểu Trương Thanh Vân hơn cả Triệu Giai Ngọc, vì hiểu rõ nên hai người mới có thể tạo ra được những hạng mục lớn.

Nhưng...

Quách Tuyết Phương cảm thấy trái tim mình bị thứ gì đó đâm vào, rất đau, khoảnh khắc này nàng bị bao bọc trong một cảm giác đau thương khó hiểu, tự dưng lại rơi nước mắt...

Trương Thanh Vân có một giấc mộng, hắn mơ thấy Nghê Thu Nguyệt, mơ thấy Cảnh Sương. Trong giấc mộng hắn ân ái triền miên, sau đó hắn lại nhìn thấy con trai của mình và Nghê Thu Nguyệt, trong con ngươi của đứa bé là một khoảng trời trong xanh không gợn mây, là một bờ cát trãi dài...

Trương Thanh Vân cùng con trai chơi đùa trên bờ cát, Cảnh Sương ở bên cạnh cười khanh khách, giống như tất cả cực kỳ hài hòa. Nhưng mây gió chợt biến đổi, trên bầu trời phủ đầy mây đen, thiên địa biến sắc.

Trương Thanh Vân quá sợ hãi, hắn cố gắng chạy ra gọi Nghê Thu Nguyệt đang bơi ngoài biển, nhưng hắn chỉ thấy một cánh tay đang giơ lên kêu cứu, sau đó là một con sóng lớn phủ lên, bao phủ tất cả...

- A...

Trương Thanh Vân quát to một tiếng, hắn đột nhiên bừng tỉnh, sau đó dựng thẳng người trên giường, hắn nhìn chung quanh, cảm thấy đầu rất đau.

Trương Thanh Vân cố gắng lắc đầu để nhanh chóng thanh tỉnh, một lúc lâu sau hắn mới mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra, trong lòng có chút tức tối. Hắn vén chăn lên và cảm thấy bên dưới mát lạnh, lúc này hắn phát hiện ra mình đang trần như nhộng.

Trương Thanh Vân quá sợ hãi, hắn lập tức bật đèn ở đầu giường, gian phòng thoáng đãng, chỉ có một mình hắn nhưng mơ hồ có mùi thơm. Trương Thanh Vân không thể xác định có chuyện gì đã xảy ra.

Trương Thanh Vân nhanh chóng mặc quần áo, hắn đưa tay nhìn giờ, đã là một giờ khuya, hắn thầm mắng một câu: "Chó chết! ", sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi khu giải trí Lam Thiên. Lúc này ở bãi đậu xe dành cho khách vip, Tiểu Triệu vẫn đang giữ vững cương vị, giống như không có bất kỳ điều gì bất thường xảy ra.

Nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy sự việc không bình thường, vì vậy mà khoảnh khắc này tinh thần có chút mất tập trung. Hắn lấy điện thoại ra định hỏi Quách Tuyết Phương xem rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng hắn do dự một lúc rồi bỏ qua ý nghĩ này, mà đúng lúc này lại có điện thoại.

Trương Thanh Vân nhìn vào dãy số, hắn nhấn nút nghe:

- Bằng Tử à? Sao điện thoại muộn thế này?

- Bí thư, anh nghỉ ngơi chưa? Tôi...Tôi vừa mới tan tầm, nếu không thì để ngày mai nói chuyện cũng được...

Lưu Bằng ở bên kia nói.

- Có chuyện gì cứ nói, tôi còn chưa ngủ, anh gọi diện muộn thế này chắc chắn có chuyện quan trọng...

Trương Thanh Vân trầm giọng nói.

- Là thế này, là vấn đề của khu giải trí Hoa Sơn, tôi cho rằng vấn đề này là không nhỏ...

Lúc này Lưu Bằng đem tất cả những tình huống hủy bỏ đấu giá khu giải trí Hoa Sơn nói ra với Trương Thanh Vân, hắn cho rằng người Hoàng Hải lòng dạ khó lường, khu giải trí Hoa Sơn chỉ là chuyện nhỏ, hắn lo đến chuyện đại sự ở Hoài Dương.

Trương Thanh Vân cẩn thận nghe những lời phân tích của Lưu Bằng, hắn trầm ngâm không nói nhưng trong lòng thầm cảnh giác. Lưu Bằng báo cáo vấn đề rất rõ ràng, đó chính là các trục quyền lực ở Hoa Đông bắt đầu nghiêng, sự việc giống như dự đoán của Trương Thanh Vân, lúc này đám người kia bắt đầu động tay vào khu kinh tế Hoàng Hải.

- Bằng Tử, ngày mai anh lên thị ủy để báo cáo rõ ràng những vấn đề này với chủ tịch Mã, để anh ấy toàn quyền xử lý. Anh nói tôi hoàn toàn giúp đỡ cho công tác của anh ấy, để anh ấy không có gì cần lo lắng...

Trương Thanh Vân nói.

- Bí thư, điều này...

Lưu Bằng vội la lớn, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc.

- Cứ xử lý theo tôi, không nên lề mề.

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, sau đó hắn cúp điện thoại. Sau khi cắt điện thoại thì hắn hít vào một hơi thật sâu, hắn đảo mắt nhìn ra cửa sổ xe, đêm đến thủ đô sáng rực ánh đèn, bầu không khí thái bình và hiền hòa.

Mà lúc này Hoa Đông ở ngoài ngàn dặm bắt đầu kéo ra tấm màn của vở kịch hay, mà kịch này đã chú định Trương Thanh Vân không được phép tham gia, chỉ khi hắn rời khỏi Hoa Đông thì kịch hay mới bắt đầu. Bây giờ hắn đã không còn hiện diện ở Hoa Đông, hơn nữa khả năng trở về là rất nhỏ, có thể buông tay sự việc ở Hoa Đông.

Dù Trương Thanh Vân lo lắng cho Hoài Dương nhưng vẫn phải giao tất cả quyền lực cho Mã Vị Nhiên. Lúc này công tác đảng và chính quyền ở Hoài Dương đang rất thuận lợi, muốn để cho quan trường Hoài Dương thích ứng với sự vắng mặt của Trương Thanh Vân là không dễ dàng.

Trương Thanh Vân chỉ có thể cố gắng giúp đỡ Mã Vị Nhiên, mà Mã Vị Nhiên có thể thông qua tư nguyên trên tay để giải quyết vấn đề và tạo dựng ra uy tín của mình hay không, điều đó phải xem vào bản lĩnh của đối phương.

- Bí thư, đồng chí Chiêm Hồng Quế nghe nói anh không thể tham gia chương trình, vì vậy hẹn anh ăn cơm vào ngày mai...

Tiểu Triệu nói, lần này Trương Thanh Vân về thủ đô không mang theo thư ký, đôi khi Tiểu Triệu lại phải đóng cả vai thư ký.

- Sao? Ngày mai à?

Trương Thanh Vân hỏi lại một câu mà cảm thấy khó tin, cảm thấy rất bất ngờ. Bí thư tỉnh Tấn Đông là chư hầu một phương, mời hắn dùng cơm cũng có thể dời ngày, chẳng lẽ Chiêm Hồng Quế có năng lượng vậy sao? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nhưng như vậy cũng rất tốt, trong lòng Trương Thanh Vân tiếc nuối nhất chính là bỏ lỡ cơ hội gặp mặt bí thư Ngô, không ngờ bây giờ còn có cơ hội khác.

Trương Thanh Vân nghĩ về Quách Tuyết Phương, hắn nhớ tới ly rượu đỏ như máu, trong lòng thầm lắc đầu. Trương Thanh Vân không ngốc, tất nhiên hắn biết rõ tâm tư của đối phương, nhưng điều đó là tuyệt đối không thể. Đại tiểu thư Quách gia không phải nhân vật tầm thường, chọc vào một người như vậy thì cả đời không được bình an.

Trương Thanh Vân rất hiểu Quách Tuyết Phương, tất nhiên cũng không có ý trách cứ những hành động bất thường của nàng vào đêm hôm nay. Nhưng người phụ nữ này quá lợi hại, còn sắp xếp người tắm rửa cho hắn, mỗi lần hắn nghĩ đến vấn đề này thì trong lòng có chút mất tự nhiên, cảm thấy có gì đó không đúng