Trong đám người thì Trương Thanh Vân cũng chỉ biết được Lăng Tuyết Phi và Triệu Hồng Thần, còn những người kia thì chịu thua.
Tất nhiên Trương Thanh Vân không biết đối phương, nhưng điều này không có nghĩa là người ta không biết. Dù là Mã Sơn Lâm, Miêu Thiên Phương hay Yến Thành cũng đều là người ở Hoa Đông, sao có thể không nhận ra Trương Thanh Vân?
Vẻ mặt Mã Sơn Lâm giống như nở ra, tuy tình cảnh xấu hổ nhưng hắn vẫn đứng lên tự giới thiệu, sau đó đến lượt Miêu Thiên Phương và Yến Thành.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Mã Sơn Lâm nói:
- Phó phòng Mã, chỉ là một bữa cơm mà thôi, mọi người không nên quá đa lễ.
Đúng lúc này đã sớm có nhân viên phục vụ chuẩn bị thức ăn cho Trương Thanh Vân, hắn bày ra tư thái muốn dùng cơm.
Vẻ mặt Yến Thành có chút âm trầm, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Trưởng phòng Trương, trước đó không biết anh sẽ tới, hôm nay đúng là quá thất lễ, thật sự rất xấu hổ.
Yến Thành ngưng lại rồi nói tiếp:
- Phân phó xuống, thay bàn mới...
- Không cần.
Trương Thanh Vân cắt ngang lời Yến Thành, hắn nhìn đối phương nói:
- Là tôi đến chậm, không trách anh.
Sau đó Trương Thanh Vân nhìn Triệu Hồng Thần nói:
- Tiểu tử cậu rất gian xảo, nói cái gì là mời cơm, thì ra mượn hoa hiến phật.
Triệu Hồng Thần vẫn biết vâng lời như trước, bộ dạng cúi đầu nhận sai, vẻ mặt hòa hoãn. Hắn biết bây giờ đã có dượng ra tay, mình không cần làm loạn.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì đám người Yến Thành cũng không biết nói gì, lúc này trong ba người thì Mã Sơn Lâm là cấp bậc thấp nhất, trong lòng đã sớm khiếp đảm. Hắn không giống như hai người Yến Thành, hắn thuộc về cán bộ tỉnh ủy, vận mệnh và tương lai nằm trên tay phòng tổ chức tỉnh ủy, nếu đắc tội với trưởng phòng tổ chức thì con đường làm quan sẽ chấm hết.
Trương Thanh Vân cũng không giống như Niên Tuấn Quốc, hắn là người có uy vọng rất cao ở Hoa Đông, dù có trăm lá gan thì Mã Sơn Lâm cũng không dám dùng phương pháp đối phó với Niên Tuấn Quốc để áp dụng với Trương Thanh Vân. Hơn nữa Trương Thanh Vân nổi tiếng thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn, nếu kẻ nào để Trương Thanh Vân ghi hận thì đừng mong sống yên.
Trương Thanh Vân cười cười nói nói nhưng trong lòng đang thầm xem xét đám người Yến Thành, hắn thấy ngoài Mã Sơn Lâm thì hai người còn lại giống như yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, tuy hai người bọn họ cũng sợ lãnh đạo cấp cao, nhưng đây là Hoa Đông, bọn họ có gì phải sợ?
Những năm gần đây Trương Thanh Vân đã gặp nhiều trường hợp như vậy, tất nhiên hắn có thể xử lý thỏa đáng trường hợp hôm nay. Nhưng bây giờ hắn lại tỏ ra thí độ khác thường, chỉ vài câu đã ép Yến Thành và Miêu Thiên Phương vào thế bị động, sau đó hắn lại sử dụng phương pháp của chính hai người này, lấy thịt đè người.
Hai người Yến Thành nào đã từng bị ép như thế? Nhưng từ đầu đến cuối cả hai cũng không dám công khai vạch mặt Trương Thanh Vân. Mãi đến khi Miêu Thiên Phương uống rượu đến mức mặt mũi tái xám thì Trương Thanh Vân mới thu tay.
- Được, giám đốc Miêu và giám đốc Yến quả nhiên đều là hán tử, hôm nay mọi người đã uống rượu tận tâm, tôi cũng thấy hai vị đã ăn uống no nê, thôi thì giải tán.
Trương Thanh Vân dùng giọng như cười như không nói.
Trương Thanh Vân đã lên tiếng thì không ai phản đối, hắn đứng lên, Lăng Tuyết Phi và Triệu Hồng Thần đã sớm đứng dậy, Mã Sơn Lâm cũng đứng lên muốn đưa tiễn. Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Anh không cần tiễn, chúng tôi cũng không muốn làm phiền.
Trương Thanh Vân nói xong thì đứng lên đi ngay, từ đầu đến cuối hắn không nói một câu liên quan đến Lăng Tuyết Phi và Triệu Hồng Thần, coi như không biết gì về sự việc lần này. Hắn cũng nhắc gì đến vấn đề liên quan đến sở văn hóa, giống như chỉ đến ăn bữa cơm mà thôi.
Nhưng nào có ai tin hắn chỉ đến dùng cơm?
Sau khi kết thúc bữa tiệc thì Yến Thành phải vào nhà vệ sinh nôn mửa, sau đó uống vào một chén canh giải rượu, cuối cùng thì đầu óc mới có chút thanh tỉnh. Hắn lợi dụng lúc còn chút hơi men mà phẫn nộ nói:
- Trương Thanh Vân tưởng mình là đại nhân vậ sao? Đúng là khinh người quá đáng, hắn tưởng rằng mình có thể làm được mọi chuyện sao? Muốn xen vào chuyện của chúng ta à?
Miêu Thiên Phương cũng say khướt nhưng lại cẩn thận hơn, hắn nói:
- Yến Thành, tôi và anh không sợ Trương Thanh Vân, nhưng sự việc của chúng ta hôm nay...
Yến Thành nhướng mày, tất nhiên hắn hiểu Miêu Thiên Phương đang nói gì, hai người muốn chơi ngôi sao mà còn thẹn quá hóa giận, đây là những thứ khó thể nói ra. Trương Thanh Vân chụp lấy vấn đề này thì hai người cũng khó thể ăn nói đàng hoàng chỉ thể biết tự nhận không may, nếu thật sự tích cực thì sợ rằng sẽ rất bất lợi.
Hai người đều rơi vào trầm mặc, mà Mã Sơn Lâm thì uể oải ngồi trên ghế giống như một khối bùn nhão.
Yến Thành thấy vậy thì chợt không thoải mái:
- Anh Mã, đừng như vậy, không phải chỉ đắc tội với một tên Trương Thanh Vân sao? Sợ gì? Tôi cũng không tin đối phương có thể ép anh, hắn cũng sẽ không sống được bao lâu ở Hoa Đông, không có gì phải lo.
Mã Sơn Lâm thở dài một hơi, hắn lắc đầu nói:
- Giám đốc Yến, giám đốc Miêu, tôi biết hai vị có gốc rễ sâu nhưng sự việc hôm nay quá ác liệt, với tính cách của Trương Thanh Vân thì sợ rằng sẽ không buông tay, hai anh nên chuẩn bị tâm lý. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Còn tôi, vì một con hát mà phải ra rìa cũng không sao, cùng lắm thì điều chỉnh công tác, cũng không quá đau khổ...
Yến Thành nhìn Miêu Thiên Phương, Miêu Thiên Phương nói:
- Anh ta có thể làm được gì? Chúng ta chỉ ăn bữa cơm mà thôi, đây là chuyện bình thường, anh ta có thể chụp mũ được sao?
Mã Sơn Lâm nhìn hai người Yến Thành vài lượt, trong lòng có chút hối hận, lúc này hắn mới biết hai người mình quen biết chỉ là hai con heo. Lực lượng của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông là thế nào? Hắn muốn đánh người thì cần phải chụp mũ sao?
Trương Thanh Vân chỉ cần tùy tiện dùng tài nguyên có sẵn trên tay, Yến Thành và Miêu Thiên Phương là hai kẻ lau mông sạch sao? Chỉ cần có chút vấn đề, đối với một đại nhân vật như Trương Thanh Vân thì chỉ cần vận dụng lực lượng kiểm tra hai giám đốc xí nghiệp nhà nước là quá dễ.
Chỉ cần điều tra ra vấn đề thì dù Yến Thành và Miêu Thiên Phương có bối cảnh cứng nhắc cũng khó thể dùng. Dù sao bối cảnh cứng cũng chỉ có thể liên hệ trong tối, nếu có việc thì đã lộ ra ngoài sáng, lén liên hệ còn có tác dụng sao?
Sau khi ba người Trương Thanh Vân đi ra ngoài, Lăng Tuyết Phi theo sau lưng Trương Thanh Vân mà trái tim đập lên điên cuồng, trong lòng nàng kích động không yên. Trương Thanh Vân nói được làm được, hắn đã giúp nàng giải quyết vấn đề khó khăn, điều này làm nàng rất vui.
Nhưng thân phận bây giờ của Trương Thanh Vân đã quá khác trước đó, hắn còn có thể tùy tiện với Lăng Tuyết Phi nàng được sao?
Triệu Hồng Thần thì xem xét nguyên nhân Trương Thanh Vân đột nhiên xuất hiện, lần trước hắn tìm Trương Thanh Vân hỗ trợ, trước tiên sai Âu Đan điện thoại cho Trương Thanh Vân, vì hắn hoài nghi mối quan hệ giữa Lăng Tuyết Phi và Trương Thanh Vân.
Sau đó Trương Thanh Vân phản ứng lãnh đạm thì nghi ngờ trong lòng cũng quét sạch.
Nhưng hôm nay thấy Trương Thanh Vân thì nghi ngờ lại bùng lên, nhưng dù là thế nào thì Triệu Hồng Thần không dám tìm nguyên nhân.
Triệu Hồng Thần thuộc về loại người không có chí lớn, trước kia hắn chỉ là một cậu ấm rong chơi, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Trương Thanh Vân. Hoa Đông khác biệt với thủ đô, Triệu Hồng Thần căn bản không có chỗ dựa gì ở đây, bây giờ có Trương Thanh Vân ra mặt lần thứ nhất, sau này các mặt công tác ở Hoa Đông sẽ thuận tiện hơn.
Đây là điều mà Triệu Hồng Thần coi trọng nhất, hơn nữa đối với hắn thì sẽ tình nguyện liên hệ với "dượng" này. Dù sao hai bên không thua kém nhau bao nhiêu tuổi, Trương Thanh Vân cũng có thể hiểu được tư tưởng của hắn. Người này không giống như Triệu Văn Phong, cả ngày chặt chẽ vì những vấn đề như hạt đậu xanh, hơn nữa còn cổ lổ, liên tục vung tay múa chân trong công việc của Triệu Hồng Thần, mà hở chút là la mắng, điều này làm cho Triệu Hồng Thần luôn cảm thấy mình bị quét rác trên mặt.
- Dượng...Điều này...Ha ha, cháu còn có chuyện, cháu đi trước...
Triệu Hồng Thần tiến lên nghiêm mặt nói, hắn lại nhìn sang Lăng Tuyết Phi:
- Lăng tiểu thư, tôi đã hiểu, chị cũng thấy rồi đấy, đây đều là công lao của dượng, ha ha...
Triệu Hồng Thần không tiếp tục nói thêm, hắn bước đi nhanh hơn giống như bàn chân có bôi dầu. Trương Thanh Vân nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì Triệu Hồng Thần đã đi vào khúc rẽ, đã biết mất không còn bóng dáng.
Triệu Hồng Thần đi thì chỉ còn lại hai người, đây là khu khách quý, người qua lại cũng không nhiều, nhưng dù là vậy cũng không thích hợp. Trương Thanh Vân quay đầu nhìn lăng tuyết phi:
- Nhân viên công tác bên cạnh em...
Lăng Tuyết Phi ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Các chị ấy đều đợi ở bên dưới, em...Em...Chúng ta uống cà phê nhé? À, không, uống trà, uống trà nhé?
Lăng Tuyết Phi đề nghị uống cà phê, sau đó lại ý thức được Trương Thanh Vân không thích cà phê, vì vậy vội chữa lại là trà. Trương Thanh Vân nhìn bộ dạng căng thẳng của Lăng Tuyết Phi mà cười một tiếng nói:
- Thế nào? Khi nào thì Lăng tiểu thư thận trọng như vậy rồi? Chẳng lẽ vài năm không gặp mà xa lạ thế sao?
Hai người lại tiến vào một gian phòng, nhân viên phục vụ dâng trà thơm, cả hai cùng nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sở, những bất hòa giữa hai bên dần phai nhạt.
Thật ra hai người nói chuyện rất ít, khoảng cách cũng gần hơn vì ăn ý, Trương Thanh Vân nói cho Lăng Tuyết Phi tất cả mọi việc, hỏi về những chương trình của nàng.
Lăng Tuyết Phi không trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Thanh Vân, nàng chỉ nói mình gặp được hắn ở Lăng Thủy thì rất vui, thực tế có thể cùng ngồi uống trà với nhau đã rất vui, còn nói mình sẽ vẫn đi phát triển ở HongKong.
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Lăng Tuyết Phi một lúc lâu, hắn nói:
- Ở bên ngoài không quên thì nên thường xuyên quay về, mọi việc đều thuận theo tự nhiên, không nên quá nghiêm khắc với chính mình.
Lăng Tuyết Phi ngẩng đầu dùng ánh mắt đưa tình nhìn Trương Thanh Vân, nàng khẽ gật đầu, nước mắt cũng tự nhiên chảy ra. Trương Thanh Vân tiến lên nắm lấy bàn tay nàng, lúc này nàng cũng không nhịn được nữa, nàng ôm eo hắn, đầu dựa vào khuỷu tay rồi khóc ồ lên