Bố Y Quan Đạo

Chương 958: Lời khẳng định của bí thư Trương



Cao Cát Tường đối mặt với tình cảnh Trương Thanh Vân đến nhà mà cảm thấy cực kỳ thận trọng, đặc biệt là Liên Nhược Hàm, vừa rồi nàng liên tục bất bình vì con trai nhưng bây giờ lại chẳng dám ní một câu khó nghe, chi biết nắm tay con đứng bên canh ghế sa lông chủ vị mà Cao Cát Tường đang ngồi. Trương Thanh Vân đang ngồi bên kia cùng trò chuyện về vấn đề của con gái với Cao Cát Tường, đến khi nói đến vấn đề Cao Dương Dương nói dối thi vẻ mặt Liên Nhược Hàm chợt biến đổi, nàng tát một cái lên trán con nhưng cũng không dám lớn tiếng quở trách, chỉ biết trừng mắt nhìn.

Trương Thanh Vân cười nói:

- Đồng chí Tiểu Hàm, chị cũng đừng trách con. Theo ý tôi thì hai đứa này đều rất khó lường, nha đầu nhà tôi thì, ôi, tính tình mạnh mẽ, có phong thái của bé nam. Còn tiểu quỷ nhà chị thì xảo quyệt, rất có thủ đoạn. Vừa rồi mở cửa thì tiểu tử này đã bỏ chạy ngay, người lớn chúng ta cũng khó thể nghĩ ra những trò này.

Liên Nhược Hàm nở nụ cười ngượng ngùng, cậu bé cũng đỏ mặt, Cao Cát Tường lại chen lời:

- Tiểu quỷ này không đủ thành thật, cần phải dạy bảo lại, ngược lại Mạn Mạn nhà anh rất chính nghĩa, là mầm mống tốt.

- Cám ơn chú.

Trương Du Mạn dùng giọng ngọt ngào nói, cô bé nói ngọt lịm như mía lùi, hơn nữa lại có bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, nào có bộ dnagj của một cô bé đã từng ra tay đánh bạn nam?

Cao Dương Dương bị mẹ ép phải chào chú Trương Thanh Vân, Trương Du Mạn lại to gan, nàng chủ động đến gần Cao Dương Dương. Hai đứa bé tranh đấu thì làm gì có quá nhiều ngăn cách? Chỉ cần nói chuyện một lúc thì tốt đẹp hẳn lên.

Cao Cát Tường vội vàng thúc Liên Nhược Hàm:

- Tiểu Hàm, em đi sắp xếp, tối nay mời bí thư Trương ở lại dùng cơm.

Cao Cát Tường nhìn về phía Trương Thanh Vân nói:

- Bí thư Trương, hôm nay anh đặc biệt đến nhà, cũng ngàn vạn lần đừng từ chối, cứ tự nhiên.

Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút, dưới tình huống này rất khó từ chối, vì vậy đành phải gật đầu:

- Vậy thì được, chúng ta uống vài ly...

Không biết vì sao nghe được những lời này của Trương Thanh Vân thì trong lòng Cao Cát Tường có chút hưng phấn, đáng lý ra hắn giữ Trương Thanh Vân ở lại dùng cơm là gượng ép, khi nói lời này hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối.

Bây giờ thấy Trương Thanh Vân đồng ý sảng khoái như vậy thì Cao Cát Tường cảm thấy mình làm việc đúng đắn, những phiền não trước đó đã bị vứt qua đầu, chỉ chú ý đến bữa cơm tối, cảm thấy có chút ủng hộ và thoải mái.

Trương Thanh Vân bây giờ có uy vọng rất cao ở Hoa Đông, nếu nói chút khoa trương thì bây giờ uy vọng của Trương Thanh Vân đủ để Cao Cát Tường ngẩng đầu lên mà không ai dám chụp mũ. Tuy hai người đều là quan lớn cấp phó bộ nhưng chênh lệch là quá lớn.

Hoa Đông có biết bao người nhìn Trương Thanh Vân? Có bao người biết Cao Cát Tường? Mà trong quan trường, Trương Thanh Vân là người có uy vọng cao vời, Cao Cát Tường chẳng qua chỉ là một người ngoài chưa đứng vững bàn chân, hơn nữa lại không hợp nhau. Nếu không phải hôm nay có tình huống đặc biệt, sợ rằng Cao Cát Tường muốn mời Trương Thanh Vân dùng cơm cũng khó khăn không nhỏ.

Tâm tình của Cao Cát Tường rất phức tạp, hắn thấy Trương Thanh Vân cau mày, ánh mắt nhìn lên bàn trà. Trong lòng hắn chợt cả kinh, lập tức nghĩ đến bản tạp chí, vì vậy không biết tìm từ thế nào, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:

- Điều này...Đây là bản tạp chí Dưỡng Sinh đường hiện nay rất lưu hành ở Lăng Thủy, cơ quan chúng tôi cũng có vài phần...

- Hừ.

Trương Thanh Vân hừ mũi một tiếng, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, hắn nói:

- Những đạo sĩ này sao có thể nói là xuất thế tu dưỡng? Thậm chí còn tục hơn so với người thế tục, đúng là không xứng danh...

Trương Thanh Vân nói ra những lời này thì Cao Cát Tường vốn không tôt khi lên tiếng lại cảm thấy sung sướng, hắn đã sớm nghi ngờ bức ảnh trên tạp chí, Trương Thanh Vân đường đường là phó bí thư tỉnh ủy, sao có thể cùng phất cờ hò reo với quân bịp bợm? Bây giờ quả nhiên là như vậy.

Cục trưởng Trương cố tình muốn đưa vấn đề tạp chí sang hướng khai phá du lịch ở Lăng Thủy, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Uông Sâm và Trương Thanh Vân mà không tiện mở miệng. Uông Sâm kéo gần quan hệ với Kiều Quốc Thịnh, sao không liên hệ với Trương Thanh Vân?

- Anh cao, gần đây tôi phát hiện anh ở Lăng Thủy có chút không đúng.

Trương Thanh Vân nói, hắn chỉ lên tạp chí:

- Anh nói cán bộ cơ quan cũng có một phần, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Cao Cát Tường dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trương Thanh Vân, cũng không biết đối phương đang khảo nghiệm mình hay có ý gì khác. Nhưng tình huống trước mắt đã không còn đường lui, vi vậy hắn có chút trầm ngâm và nói ra toàn bộ tình cảnh ở Lăng Thủy mà không còn kiêng kỵ.

Trọng điểm của hắn chính là Uông Sâm ngụy trang Trương Thanh Vân để tuyên truyền khai phá du lịch Lăng Thủy, thậm chí còn xào nấu mê tín, ép chính quyền phải liên lụy.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân âm tình bất định, gần đây hắn cũng không quá chú ý tin tức các thành phố tuyến dưới, không ngờ Uông Sâm ở Lăng Thủy lại làm ra những chuyện như vậy.

- Tôi nghe nói tạp chí này đã cho ngừng xuất bản để điều tra, các anh vẫn còn là sao?

Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt rất bình thản.

Cao Cát Tường ngẩn người, rõ ràng đến bây giờ hắn vẫn chưa nghe qua tin tức tạp chí bị ép ngừng xuất bản. Trương Thanh Vân nhướng mày, tâm tình cũng không xong, trong lòng cũng hiểu vì sao Tư Cách kia cầm bản tạp chí đi tìm mình.

Khả năng lớn nhất là Tư Cách có những chuyện khó thể không quan tâm, là một trưởng phòng tuyên truyền, gặp lực cản trong công tác tất nhiên không phải là chuyện tốt. Tư Cách không ép được Uông Sâm, vì vậy mới tố cáo với Trương Thanh Vân. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Anh Cao, anh có ý kiến gì với vấn đề phát triển kinh tế Lăng Thủy?

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, vẻ mặt đã khôi phục lại như thường, giống như những gì Cao Cát Tường vừa báo cáo chỉ là bình thường.

Cao Cát Tường nhạy cảm phát hiện cơ hội đang đến, hắn vội vàng giữ vững tinh thần rồi nói:

- Tôi cho rằng Lăng Thủy không nên bắt chước theo con đường của Hoài Dương. Lăng Thủy là một thành phố nổi tiếng lịch sử văn hóa, chúng ta phải bảo vệ văn hóa, không phải đóng gói văn hóa và cải tạo không ra gì...

Trước tiên Cao Cát Tường nói ra ý kiến đối với vấn đề khai phá du lịch ở thành phố Lăng Thủy. Hắn nói rất uyển chuyển nhưng lập trường rất rõ ràng, đó chính là phản đối hoàn toàn ý kiến của Uông Sâm. Sau đó hắn nói ra những ý ngĩ sống động của mình về kinh tế Lăng Thủy.

Cao Cát Tường cho rằng Lăng Thủy thích hợp là một thành phố an cư, nơi dây có điều kiện khí hậu, đảng ủy chính quyền Lăng Thủy hoàn toàn có thể giương cao lá cờ an cư lạc nghiệp, cải tạo tốt các phương diện trong thành phố, hấp dẫn nhà đầu tư để tăng cạnh tranh.

Khi Lăng Thủy đã ó nhãn hiệu thì những ngành dịch vụ như ăn uống, phục vụ sẽ nước lên thuyền lên, cuối cùng thành phố mới có cơ hội phát triển kinh tế.

Trong lúc nói chuyện Cao Cát Tường còn nhắc đến một ý kiến, đó chính là vấn đề về mục đích phát triển kinh tế, không phải kinh tế phát triển làm cho cuộc sống nhân dân ngày càng khá giả sao? Nếu đã như vậy thì Lăng Thủy có thể trực tiếp bắt tay vào từ vấn đề nhân sinh, vứt bỏ mục tiêu trói buộc là tăng trưởng kinh tế, không cần quan tâm đến số liệu, rõ ràng phát triển mạnh dân sinh cũng là một thành tích rất cao...

Trương Thanh Vân nghe được những ý kiến của Cao Cát Tường mà trong mắt lóe lên cái nhìn khuyến khích nhưng cũng không hơn. Từ đầu đến cuối hắn lựa chọn cái nhìn bình thản, hắn đặt một tay trên tay vịn ghế sa lông, ngón tay khẽ gõ rất có tiết tấu, ánh mắt như nhịp gõ tay, giống như chăm chú nghe những lời nói của Cao Cát Tường, cũng giống như đang có suy nghĩ.

Cao Cát Tường sau khi làm xong báo cáo dài dẵng thì tâm tình cũng có chút không yên, không biết Trương Thanh Vân rốt cuộc có cùng ý kiến hay không. Điều này làm hắn thật sự căng thẳng, là một chủ tịch thành phố Lăng Thủy, tất nhiên hắn có suy xét rất sâu với tương lai của Lăng Thủy.

Những ý nghĩ phát triển Lăng Thủy cũng không phải được Cao Cát Tường hoàn thành trong một sớm một chiều, tất cả đều đã trải qua nghiên cứu, suy xét, châm chước và điều chỉnh rất nhiều lần, cuối cùng mới tạo ra một khái niệm cơ sở như vậy.

Mà khái niệm cơ sở này chính là kết tinh tâm huyết của Cao Cát Tường, nhưng kết tinh này đã bị chú định khó thể nói ra, nếu hôm nay không phải Trương Thanh Vân chủ động hỏi vấn đề, Cao Cát Tường cũng căn bản không có cơ hội trình bày với người ngoài.

Cũng vì vậy mà bây giờ Cao Cát Tường rất hối hận, hắn cảm thấy mình nên xem xét để đề nghị của mình trưởng thành hơn, phải làm ý nghĩ rõ ràng hơn. Bây giờ ngẫu hứng phát huy vấn đề, có rất nhiều điểm chưa rõ ràng, có nhiều chỗ tư duy còn hỗn loạn, nào có trạng thái của một vị chủ tịch?

Nhưng dù là vậy thì trong lòng Cao Cát Tường vẫn có chờ mong, hắn hiểu Trương Thanh Vân, hắn tin đối phương sẽ có cái nhìn, sẽ phát hiện giá trị trong ý kiến của mình.

Cao Cát Tường đến bây giờ vẫn không ngờ sẽ có một ngày trình bày ý kiến với một người trước đây là đối thủ, hắn đã cùng đường và chán nản, lần này vô tình ôm được cọc cứu mạng.

- Hừ.

Trương Thanh Vân phát ra một tiếng hừ lạnh từ mũi, lúc này trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Cao Cát Tường cũng không dám thở mạnh. Đúng lúc này Liên Nhược Hàm đến nói:

- Anh Cao, có thể dùng cơm. Bí thư Trương, đây chỉ là bữa cơm thường ngày trong nhà, có thể không bằng nhà anh...

Liên Nhược Hàm vừa nói được một nửa thì cảm nhận được bầu không khí khác thương ở phòng khách, vì vậy mà vội vàng câm miệng. Trong lòng Cao Cát Tường rất phiền não, đúng lúc mấu chốt mà bị cắt đứt. Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm hắn phiền não, Liên Nhược Hàm không nói nhưng hắn lập tức đứng lên:

- Bí thư Trương, mời, anh là người rộng lượng, hôm nay chúng ta không say không về.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Uống một chút là được, thích rượu nhưng không quá ham mê mới khỏe mạnh.

Trương Thanh Vân vừa nói vừa đứng lên theo hai vợ chồng Cao Cát Tường đến nhà ăn, mà hai cô cậu nhóc đã ngồi ngay ngắn trên ghế.

Cả hai cũng không nhìn thấy Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường, cả hai vẫn bàn luận những lời nói trẻ thơ. Hai người Trương Thanh Vân nghe Mạn Mạn nói:

- Cao Tiểu Dương, ba mình là quan lớn, lớn hơn cha cậu. Cậu thấy rồi đấy, vừa rồi người đưa tay trước là cha cậu, hơn nữa cha cậu cũng chỉ ngồi bên cạnh ghế sa lông.

Cao Dương Dương nghe thấy vậy thì vùi đầu không lên tiếng, hắn thầm nói:

- Cũng không sao, cùng lắm thì sau này mình sẽ nghe lời, chỉ cần không đánh thì tôi sẽ coi bạn là đại ca.

- Ai muốn làm đại ca? Sao cậu không biết soi gương, mình đã sơm không muốn làm đại ca, nếu khong đi ra sẽ bị sét đánh.

Trương Du Mạn rung đùi đắc ý nói, nào còn bộ dạng ngoan ngoãn như vừa rồi? Rõ ràng là một nha đầu mạnh mẽ.

Cao Cát Tường nghe đoạn đầu còn có chút xấu hổ, nhưng hắn cũng không thể nhịn cười. Trương Thanh Vân cũng nở nụ cười và gõ cửa nhà ăn nói:

- Hai đứa bé này, nói gì vậy?

Trương Thanh Vân vừa nói dứt lời thì hai đứa bé đã nhảy xuống ghế chạy đến. Trương Thanh Vân ra vẻ hung hăng, tiểu nha đầu lạp tức trở nên yểu điệu và ngoan ngoãn, khí thế vừa rồi biến mất sạch.

Mà Cao Dương Dương thì lại biểu hiện một bộ mặt nhu nhược, nó đến núp sau lưng Liên Nhược Hàm.

- Không nên làm khách, mời bí thư Trương!

Tâm tình của Cao Cát Tường được điều chỉnh khá tốt, hắn mời Trương Thanh Vân ngồi xuống. Mà Trương Thanh Vân cũng không nói nhiều, vì có tình cảnh náo loạn của hai đứa trẻ mà hắn cũng không thể chối từ, vì vậy trực tiếp ngồi vào vị trí chủ vị.

Có thể thấy bình thường Cao Cát Tường và Liên Nhược Hàm đều là những người rất cẩn thận, dù là chuyện thường ngày nhưng hương vị nấu nướng không giống bình thường, một bữa cơm xem như khách và chủ đều vui vẻ.

Sau khi dùng cơm xong thì Trương Thanh Vân cũng không ở lại lâu, hắn mang theo Mạn Mạn rời khỏi. Cục trưởng Trương muốn tiễn xuống lầu, Trương Thanh Vân cản lại nhưng cung không thể ngăn được nhiệt tình của mọi người, vì vậy hai vợ chồng tiễn Trương Thanh Vân đến khi lên xe.

Xe khởi động, Trương Thanh Vân hạ cửa xe, hắn nhìn lướt qua Cao Cát Tường rồi nói:

- Anh Cao, những gì anh vừa nói là không sai nhưng cần phải hoàn thiện, Lăng Thủy sẽ phát triển theo ý nghĩ của anh.

Sau đó xe chậm rãi chạy đi, Cao Cát Tường mấp máy môi, hắn muốn nói gì đó nhưng xe đã chạy xa. Một cảm giác hưng phấn bùng lên, hắn cảm thấy mình được ủng hộ quá lớn, thân thể và vẻ mặt đều biến đổi.

Liên Nhược Hàm không hiểu rõ, nàng chỉ nhìn xe hơi biến mất trong tầm mắt, tâm tình trở nên phức tạp. Trong lòng nàng biết rõ năm xưa Trương Thanh Vân cũng đơn thương độc mã đến Hoa Đông, tính ra cũng mới vài năm, khi đó Hoa Đông còn là thiên hạ của phái Hoa Đông, muốn sinh tồn được là rất khó. Nàng cũng không dám tưởng tượng vì sao Trương Thanh Vân có thể đứng vững và phát triển được.

Mặt khác khi Trương Thanh Vân xuống Hoa Đông thì vẫn chỉ là một cán bộ cấp sở, một cán bộ cấp sở không có gì nương tựa, muốn sống sót là không dễ. Nhưng bây giờ hắn đã phát triển lên độ cao mới, đúng là người ta không cảm thán không được.

Liên Nhược Hàm có kinh nghiệm của mình mới biết ở Hoa Đông là gian nan, cũng vì có kinh nghiệm mà nàng mới hiểu được những khổ tâm trong lời căn dặn của cha. Trương Thanh Vân quả thật là một tấm gương cho cán bộ trẻ, trước nay Liên Nhược Hàm không nghĩ rằng sẽ có ngày hai vợ chồng mình sẽ khách khí với Trương Thanh Vân như thế, sẽ kính sợ đối phương như thế.

Nhưng bây giờ sự thật là như vậy, giống như tất cả đều rất tự nhiên, trong lòng Liên Nhược Hàm cũng không có cảm giác mất mặt. Mà nàng cũng thấy, chồng nàng cũng thấy, hai người hiểu rõ sự chênh lệch với Trương Thanh Vân.

Trên quan trường thường nói về thực lực, dù trước đó Cao Cát Tường từng là đối thủ không đội trời chung với Trương Thanh Vân, nhưng giờ khắc này trong lòng hắn đang kích động vì một lời ban thưởng của Trương Thanh Vân. Vì Trương Thanh Vân ở Hoa Đông là một đỉnh núi quyền lực mà Cao Cát Tường chỉ biết kính ngưỡng.