Thiếu niên trước mắt dáng vẻ ngạo nghễ, khiến người đàn ông có một linh cảm không rõ.
Lâm Uyên lại là bộ dáng bất cần đời, giống như thật sự chỉ là tò mò với chuyện gã vừa nói mà thôi, anh rút dây thừng nhỏ, từng vòng mở ra.
Anh nhìn vào tờ giấy trắng mỏng bên trong.
Trong bóng tối, điện thoại đột nhiên rung lên, Lâm Uyên từ trong túi áo lấy ra, tên người gọi trên màn hình khiến cho anh không khỏi buông lỏng lông mày : "Bảo bối?"
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, Lâm Uyên thu hồi ánh mắt nảy sinh ác độc, một tay sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn, đáy mắt sinh ra vài tia dịu dàng: “Bên ngoài trời đang mưa, em đừng cố đi, chờ anh, anh tới ngay.”
Sau đó anh cũng không thèm nhìn gã đàn ông kia một cái, lập tức nhét túi hồ sơ kia vào trong áo khoác, nhanh chân đi ra ngoài. Nhưng cũng chỉ có khoảng cách trên lầu và dưới lầu mà thôi.
Lâm Uyên cũng không muốn che giấu mình cuối cùng vẫn không nhẫn nại được lén lút theo sau cô ra ngoài, hai người gần như cùng một lúc đi ra từ hai thang máy tầng một.
Cửa thang máy mở ra.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh đã nhìn thấy được Khương Đường đứng ở phía đối diện trong thang máy.
Dáng người nho nhỏ, trên người mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu trắng và váy dài, che chắn chặt chẽ từ trên xuống dưới.
Nghĩ đến những dấu vết trên da thịt mềm mại đầy đặn của cô đều là do đêm qua anh để lại, vừa cảm thấy có chút áy náy, đồng thời... Lại có thêm một loại kɦoáı ƈảʍ bí ẩn sinh sôi ở trong lòng.
Đã tới giờ cơm tối, có rất nhiều người thân của các bệnh nhân đến đây đưa cơm, đoàn người nhất thời hỗn loạn, Khương Đường vốn đã đi ở phía sau, giờ phút này mới vừa đi ra được vài bước lại bị người khác chen vào. Lâm Uyên vừa muốn tách ra khỏi dòng người đi tới chỗ cô lại có một cái tay càng nhanh hơn đặt lên trên bả vai cô, vững vàng hộ tống cô ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, hai mắt nhìn nhau.
Khương Đường ngẩng đầu nhìn anh, há miệng thở dốc, lại chẳng thể nói ra được lời nào.
Cố Vũ buông tay ra mới kêu lên: "Đường Đường."
Xưng hô thân mật cỡ nào.
Lâm Uyên chế giễu mỉa mai mà khẽ cười.
Khương Đường nghiêng đầu qua chỗ khác, nhẹ nhàng nói cảm ơn, vẫn như cũ là khuôn mặt lễ phép lạnh lùng, thái độ mềm mỏng lại khó mà đột phá, Cố Vũ có chút nhụt chí, ngay sau lại thấy khóe mắt cô hơi cong lên, trên môi hơi cười cười.
Mặc dù không có gì nổi bật, nhưng cậu ta vẫn còn có chút mừng rỡ.
Một giây sau, Khương Đường lại rời khỏi chỗ cậu ta, cách đó không xa Lâm Uyên đi tới gần, sợ anh tức giận, cô đặt tay vào lòng bàn tay anh: “Anh tới rồi.” “Anh vẫn luôn ở đây.”
Anh tràn ngập địch ý quét mắt nhìn Cố Vũ một cái, tay ôm lấy bả vai cô, vuốt nhẹ một chút, như là muốn hung hăng xóa đi dấu vết người đàn ông khác để lại ở trên người cô.
Ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Khương Đường hơi sợ, vội nói: "Lâm Uyên, chúng ta trở về đi thôi."
Lâm Uyên cúi đầu nhìn cô, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua trạng thái không tốt lắm, vành mắt ửng đỏ, mắt nai con đáng thương sạch sẽ, ngón tay đặt trong lòng bàn tay của anh nhúc nhích một chút, nhẹ nhàng nói: “Em đói rồi.”
Âm thanh trầm thấp, vuốt ve ngón tay của anh.
Trong lòng anh khẽ run, nửa ngày sau dời ánh mắt đi, nắm tay cô đi ra ngoài.
*
Bữa tối bọn họ ăn trong một quán ăn nhà bếp riêng kiểu Hồng Kông gần bệnh viện.
Khương Đường từ hôm qua đến giờ đều không có gì hứng thú, hiếm khi muốn ăn cái gì, cầm thìa quấy đi quấy lại ở trong bát sứ trắng, mãi mới ăn được một phần ba. Lâm Uyên ngồi ở bên cạnh cô, tay áo xắn lên trên hai tầng, thay cô bóc vỏ tôm, các khớp xương ngón tay rõ ràng, cánh tay dưới da lộ ra gân xanh mơ hồ, có thể thấy được sức mạnh đàn ông, anh cẩn thận bóc vỏ tôm cho cô, thịt tôm no đủ dính một chút nước chấm hải sản, đưa tới bên miệng cô.
Khương Đường cắn một miếng, bình tĩnh nhai nhai, hoàn toàn không nhìn ra chút khác thường lúc ở bệnh viện.
Cô chỉ cắn một nửa bèn lắc lắc đầu, không muốn ăn.
Lâm Uyên nhét nốt nửa còn lại vào trong miệng mình.
Khương Đường nhìn anh, trong đầu lại nhớ tới tối hôm qua điên cuồng một đêm, anh là người như vậy, ngoài miệng nói không ra lời áy náy thì nhưng trên thực tế tất cả đều hiện ra ở hành động.
Anh đứng dậy đi rửa tay, dặn dò cô nhớ ăn thêm một chút cháo, Khương Đường không nói gì, ánh mắt dõi theo đằng sau anh. Kể cả đã quay lưng lại nhưng anh cũng không có cách nào bỏ qua ánh mắt nóng rực kia.
Lâm Uyên từ từ rửa tay, vòi nước ào ào ào vang lên, bị cô nhìn chăm chú như thế, đáng ra vốn nên là mừng rỡ lòng lại mơ hồ sinh ra một chút bất an.
Giống như, trước mặt đang có chuyện gì đó chờ đợi anh.
"Lâm Uyên."
Cuối cùng, cô mở miệng: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
...
Khương Đường ngồi ở trên ghế salon, bởi vì ở nhà nên cô đã cởϊ áσ khoác, lộ ra váy dài bó sát người, vải vóc nhung tơ màu đỏ sậm, để lộ ra độ cong mê người của mình.
Ánh mắt Lâm Uyên tối sầm, hai người đã từng làm nhiều lần như vậy, chỉ mới nhìn thôi mà trong đầu anh đã hiện lên một vài đoạn ngắn hừng hực khí thế.
"... Dạo này em rất bận.” Khương Đường cân nhắc nói: “Có một số việc không có cách nào chú ý được." Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hơi nghiêng người lại gần, chiếc ghế sô pha đơn có chút chật chội, Lâm Uyên nâng chân cô lên, nhẹ nhàng đặt lên đùi anh, vòng qua eo anh để cô nửa nằm nửa ngồi trên người anh.
Tay còn thưởng thức mắt cá chân tinh tế dưới váy dài cô.
"Ừm."
Anh đáp lại nhẹ nhàng, tay nắm vào những ngón chân hơi cong của cô.
Không phải là một tư thế tốt để nói chuyện.
Khương Đường vùng vẫy một hồi, rất nhanh bị anh đè lại.
Cô nằm mê man trong vòng tay anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt lộ rõ
vẻ mệt mỏi ở cự ly gần, do dự một lúc, nhưng vẫn không thu hồi lại.
“Anh cũng nên về rồi nhỉ… Bao giờ anh bay?”
"Muốn anh đi?" Anh nhíu mày, bàn tay chẳng biết từ lúc nào đã sờ lên sau lưng cô, đầu ngón tay áp vào xương bướm của cô : “Nói thẳng đi.”
“Em, có khả năng.” Cô gần như không dám nhìn vào mắt anh: “Không có cách nào sớm qua Mỹ với anh.” "Sau đó?"
“Em không biết… bao giờ có thể qua.”
Lâm Uyên nghiêng đầu, môi anh gần như đặt ở trên mắt cô, lông mi dài thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn rung rinh, rơi vào trên môi anh, có chút ngứa ngáy.
Anh khống chế biểu cảm trên khuôn mặt của mình: “Trước đó em không nói với anh như vậy.”
“Em xin lỗi.”
Bàn tay đặt trên lưng cô móc vào một vật bằng kim loại lạnh lẽo, hơi kéo xuống dưới, khóa kéo một đường đi xuống.
“Em nói không xác định.” Anh hơi nhếch môi: “Sao, em đang muốn chia tay sao?”
"Không phải, nếu như anh đồng ý.” Cô nắm chặt vạt áo anh: “Chỉ là xa nhau một thời gian thôi, chờ chúng ta lớn hơn một chút.”
Anh vẫn còn nhớ, đêm qua cô cũng đã nói như vậy.
Hoá ra, lúc tỉnh táo nghe thấy, âm thanh trong mộng còn đau hơn cả những mảnh thủy tinh cứa vào người kia.