Tiểu Triệu đi theo Chu đội trở về quê hương của Vương Đông, nó nằm ở thị trấn Thanh Hải.
Mà quê hương của ông ta là một làng chài nhỏ nằm ở vùng sâu vùng xa thuộc thị trấn Thanh Hải, những năm gần đây, làng chài nhỏ này cũng ngày càng phát triển hơn trước, thoát khỏi hình dạng lạc hậu, nghèo đói trước đây.
Khi đến thị trấn Thanh Hải, sở trưởng của thị trấn nồng nhiệt tiếp đón họ. Nhắc đến Vương Đông, lại tỏ ra vô cùng đau lòng, thương tiếc!
- Sau khi Vương Đông phất lên, ông ấy có trở về giúp thị trấn giúp chúng tôi phát triển. Ông ấy xây đường dựng cầu, cũng giúp chúng tôi xây dựng thương hiệu riêng, còn giúp xuất khẩu ra nước ngoài.
- Điều này giúp cho nhiều người không cần phải rời quê hương của họ để ra ngoài làm việc nữa, vì có thể kiếm tiền ngay trước cửa nhà của họ.
- Và ông ta cũng đã trợ cấp cho nhiều trẻ em từ các gia đình nghèo để giúp họ giải quyết một phần khó khăn. Ông trời bất công quá, một người tốt như vậy, tại sao lại bị người ta giết?
Sở trưởng buồn bã nói (trong lòng chua xót)
Sau đó, sở trưởng đưa chúng tôi đến làng chài nhỏ và tìm gặp trưởng thôn của làng chài nhỏ ấy.
Trưởng thôn nhớ lại Vương Đông, trong lòng cũng không vui!
- Cha mẹ của Vương Đông mất từ khi cậu ta còn nhỏ, cậu ra ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, cậu ta đã bỏ học và đi làm thêm bên ngoài khi chưa học xong trung học cơ sở.
- Đứa nhỏ này ở bên ngoài cũng chịu rất nhiều cực khổ! Sau này dần dần giàu có, nhưng cũng không quên trở về trả ơn cho dân làng! Ai ngờ!
- Vậy, trưởng thôn, có biết Vương Đông ở trong thôn này có quan hệ tốt nhất với ai không, ban đầu ông ta làm việc ở đâu? (Một chút háo hức)
- À, thân nhất ở trong thôn thì có lẽ là với thằng Vương Húc, khi còn bé hai người bọn họ đã có quan hệ bền như sắt thép, mỗi ngày đều như hình với bóng, năm đó, bọn họ cùng nhau ra ngoài làm công.
- Vậy bây giờ, Vương Húc có ở nhà không? Có thể dẫn chúng tôi sang đó một hồi, được không? (Lúc đầu có một chút nghi ngờ)
Khi đi vào nhà của Vương Húc, nhà này xây cũng giống như một tòa nhà nhỏ, trông vô cùng đẹp mắt. Khi ông ta biết ý đồ mà chúng ta đến đây, ông ta vô cùng khiếp sợ, cùng rất khổ sở, mà loại biểu cảm đó không thể ngụy trang được. (Loại bỏ sự nghi ngờ, không phù hợp với mô tả)
Thông qua lời kể lại của Vương Húc, chúng tôi cũng nắm rõ, ông ta và Vương Đông đúng thật là từng cùng nhau đi ra ngoài làm công, nhưng sau này kinh tế không ổn định, nên ông ta liền trở về quê nhà để phát triển.
- Nhưng Vương Đông muốn ở bên ngoài phát triển sự nghiệp, ông ta nói bên ngoài có nhiều cơ hội hơn, cũng không có ngờ ông ta thực sự xông pha dựng nên sự nghiệp, mấy năm nay chúng tôi vẫn giữ liên lạc, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế. (Lúc này ông ta đã rơi lệ đầy mặt)
- Vậy, ông có biết ai có thù với ông ấy không, mấy năm nay có đắc tội với người nào không?
Chu Lệ hỏi Vương Húc.
- Không có, ông ấy làm người rất hiền lành, cũng không nghe được có kết thù với ai.
Vương Húc nghiêm túc suy nghĩ một chút.
- Vậy ông ấy có từng nói với ông về một người nào đó hay điều gì đặc biệt không? (Tiếp tục truy hỏi)
- Để tôi từ từ nghĩ kỹ đã, người đặc biệt, à! Nhớ rồi, tôi nhớ mấy tháng trước trong cuộc nói chuyện qua điện thoại, ông ấy nói với tôi ông ấy đã gặp lại mấy đồng nghiệp làm chung với ông ta trước kia, nhưng cũng không có gì đặc biệt!
- Đồng nghiệp trước kia, vậy ông ấy có nói là ai không? (Khẩn cấp)
- Không có. (hối tiếc)
- Tuy nhiên.
Ông vừa đảo lời.
- Ông ta nói có mời người từng làm chung ở công trường xây dựng địa ốc Thanh Hải đến làm khách vào dịp Tết.
- Còn gì nữa không? - Chu đội hỏi.
- Không còn, chưa nghĩ ra được gì thêm.
- Được rồi, vậy cứ tới đây trước, cám ơn ông đã phối hợp, sau này nếu còn nhớ ra gì nữa thì liên lạc với chúng tôi. (Chu đội khách sáo)
Lúc này, vụ án lại xuất hiện nghi phạm mới, người này sẽ là bước ngoặt của toàn bộ vụ án sao?