Khi tổ trọng án đến quê quán của nghi phạm, thì bị sự bần cùng ở đây hù cho khiếp đảm.
Những con đường đất gồ ghề lồi lõm, được bao quanh bởi những ngọn núi, và ngôi làng nằm trong khe những ngọn núi.
Nhìn địa hình chung quanh bọn Chu đội đều tuyệt vọng, nếu nghi phạm trốn ở trên núi, vậy độ khó bắt ông ta là rất lớn!
– Hiện tại, chúng ta trước tiên không nên đánh rắn động cỏ, phỏng chừng nghi phạm còn không biết chúng ta nhanh như vậy đã điều tra ra ông ta.
– Chúng ta trước tiên ở phụ cận nhà ông ta để ôm cây đợi thỏ, mọi người cảm thấy thế nào?
Hứa đại thần đưa ra ý kiến của mình.
Chu đội (mắt trắng, không phải anh bố trí luôn rồi à)
– Ngồi canh gác là một chuyện vô cùng buồn tẻ, như vậy đi, tôi cùng Hứa đại thần một tổ, lão Vương cùng tiểu Triệu một tổ, chúng ta thay phiên nhau túc trực, như vậy thì hiệu suất mới cao hơn.
Là một cảnh sát nhiều năm trong nghề, nên Chu Lệ biết theo dõi là khó khăn nhất.
Muỗi trong núi này đặc biệt nhiều, đặc biệt là vào ban đêm nó vô cùng khủng bố, cắn Chu đội muốn chửi má.
Mà Hứa đại thần chỉ dám nghẹn cười ở trong lòng, không thể chọc con hổ cái này được.
Chúng tôi mai phục qua mấy ngày, cũng không nhìn thấy bóng dáng nghi phạm đâu, mỗi ngày còn phải chịu đựng sự tấn công của muỗi, các thành viên trong tổ trọng án ai nấy đều sắp sụp đổ, mỗi ngày đều ở sát bờ vực sắp sạt lở.
– Ấy ấy, Chu đội, có phát hiện rồi, các người xem người thân nhà ông ta hình như lấy thức ăn, hiện tại đang đi lên núi, có phải là đưa đồ ăn cho ông ta hay không? (Lão Vương vô cùng kích động)
– Hiện tại quan sát trước, quan sát đã, nếu thật sự là nghi phạm, không thể để cho ông ta ngửi thấy bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, bằng không uổng phí hết thảy.
– Chờ tối xuống, hãy lên xem xem đó có phải là nghi phạm hay không, cũng quan sát địa hình xung quanh. - Hứa đại thần bổ sung thêm.
– Thời cơ đến, chúng ta sẽ gọi cảnh sát địa phương đến hợp tác hành động, lần này không thể để ông ta chạy trốn.
Khi màn đêm lặng lẽ đến, không ai biết rằng đêm nay một cuộc chạy trốn ly kỳ đã được dàn dựng ở khe núi nhỏ này.
– Chu đội mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, những cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương cũng đã đến. - Tiểu Triệu nói.
– Các đồng chí, bây giờ tôi sẽ triển khai công tác một chút, chúng tôi đã nắm bắt địa hình ở đây, biết việc bắt giữ sẽ rất khó khăn.
– Nhưng chúng tôi cũng phải làm hết sức mình để bắt giữ kẻ tình nghi về quy án. Hơn nữa đêm nay chúng ta còn phải đối mặt với một tên côn đồ cực kỳ hung ác, tránh cho ông ta chó cùng rứt giậu mọi người phải chú ý tự bảo vệ chính mình.
Mặc dù việc bắt giữ nghi phạm là rất quan trọng, nhưng Chu Lệ vẫn hy vọng mọi người có thể bảo vệ tốt cho bản thân.
Đội ngũ lớn lặng lẽ bao vây sơn động nơi nghi phạm cư trú.
Có thể là nghi phạm cảm giác được điều gì đó, tình huống đột ngột cũng đã xảy ra, làm cho nên mọi người trở tay không kịp.
Nghi phạm đột nhiên chạy ra khỏi vòng vây, tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Vả lại ông ta từ nhỏ lớn lên ở trong núi, rất quen thuộc địa hình ở núi này nên chỉ chốc lát sau đã đột phá vòng vây.
"Mau, đừng để ông ta chạy mất."
Chu đội là người đầu tiên phản ứng lại. Chỉ thấy Chu đội như báo đốm đuổi theo, diễn một cảnh ngươi đuổi theo ta chạy trốn.
Khi chuẩn bị đuổi kịp, họ không biết tên nghi phạm lấy đâu ra một khẩu súng săn, điều này khiến mọi người bất ngờ.
Chỉ thấy ông ta nhanh chóng bóp cò, mọi người liền đồ mồ hôi hột cho Chu đội.
Khi mọi người đều nghĩ rằng Chu đội sẽ bị thương, thì thấy Chu đội phản ứng lại rất nhanh.
Nhanh chóng nằm xuống đất và nhặt một cục đá lớn ở mặt đất.
Chỉ thấy cục đá đánh rất chính xác vào đầu gối của kẻ tình nghi, nghi phạm không chịu nổi đòn tấn công của cục đá mà ngã xuống.
Lúc này mọi người mới thực sự nhận ra, thì ra danh tiếng của Chu đội không phải là nói cho vui! Trong lòng càng thêm bội phục hơn.