Người trở về Cung cũng đã hơn một tháng. Mọi thứ đều yên ổn cả rồi, nhưng hôm nay ăn xong bữa trưa thì Người liền thấy mệt mỏi. Thế là cho người đi kiểm tra lại đồ ăn, nhưng đồ ăn không
có vấn đề gì cả.
Hoàng thượng nghe vậy liền đến đây. Người càng lúc càng thấy sức yếu dần đi.
_Thái y, Hoàng hậu sao rồi?
_Thưa Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã trúng độc.
_Trúng độc?
_Đúng vậy. Độc này nếu không giải kịp thời thì ê tính mạng......
_Tính mạng sao?
_Tính mạng khó giữ.
_Không biết dùng cách gì, các ngươi phải cứu được Hoàng Hậu. Nếu không Trẫm bắt các ngươi cũng phải bồi táng theo.
Hoàng thượng rất tức giận, kêu người đi điều tra thật kỹ xem rốt cuộc là ai lá gan lại to tới vậy hạ độc Người.
Rồi đi vào phòng của Người.
_Nàng thấy thế nào rồi?
_Ta sắp không xong rồi. Có lẽ là được về nhà thật rồi.
_Nàng nói gì vậy. Nàng sẽ không sao đâu.
_Lúc muốn về lại không được về. Giờ ta có chút không nỡ về.
_Nàng đừng nói gì nữa. Trẫm không cho phép nàng nói linh tinh.
Hoàng thượng cầm tay Người lên nắm thật chặt. Vừa nói nước mắt vừa tuôn ra.
_Hoàng thượng, thần đáng chết.
Hoàng thượng vội lau nước mắt đi, nhìn qua đó.
_Sao lại đáng chết?
_Thần hết cách để cứu Nương nương.
_Sao lại hết cách? Không phải ngươi là Thái y
giỏi nhất trong Cung sao?
_Chỉ cần một cây Bích thảo nữa là xong. Nhưng cây Bích thảo rất hiếm khó mà tìm được.
_Cây Bích thảo? Chẳng nhẽ trên núi cũng không có?
_Trên núi nếu tìm khắp nơi thì may ra cũng tìm được. Nhưng sợ là Nương nương không thể đợi được nữa.
_Vậy còn cách nào khác không?
_Thần cũng hết cách.
Nhìn nét mặt lo lắng đó của Hoàng thượng, Người nhẹ đưa tay kéo kéo áo Hoàng thượng.
_Hoàng thượng, nếu hết cách rồi thì thôi. Dù sao với ta thì chết đi cũng là chuyện tốt mà.
Hoàng thượng cho Thái y lui xuống.
_Tốt gì chứ. Cả đời Trẫm sẽ không được nhìn thấy nàng nữa.
_Không sớm không muộn thì ta vẫn phải về nhà thôi.
Đột nhiên tiểu Vương gia đi vào.
_Hoàng huynh, thần đệ có cây Bích thảo.
_Đâu?
_Đây. Là hồi nhỏ đệ đi chơi được một người bạn tặng cho.
Hoàng thượng sai người mang cây Bích thảo đi cho Thái y. Không lâu thuốc đã đun xong và mang tới cho Người. Vì không còn sức nên Hoàng Thượng tự tay đút cho Người uống. Lúc này bên ngoài có người tới báo.
_Hoàng thượng đã tìm ra hung thủ.
Hoàng thượng vẫn đút thuốc cho Người tới khi hết mới ra ngoài. Tiểu Vương gia cũng đi theo.
_Ngươi vừa nói gì?
_Thưa Hoàng thượng, đã tìm được hung thủ hại Hoàng Hậu nương nương rồi.
_Là ai?
_Là Hoàn tần nương nương.
_Hoàn tần? Các ngươi nghe lệnh Trẫm, cấm túc Hoàn tần trước rồi đợi khi Hoàng Hậu khỏe lại sẽ xử lý sau.
_Vâng.
...............
Năm ngày trôi qua, cuối cùng Người cũng đã khỏe hơn. Nghe Bán Hạ nói là do Hoàn tần hại mình nên Người đi tới chỗ cô ta.
Người bước vào phòng cô ta, cô ta chỉ liếc nhìn một cái không hành lễ gì cả.
_Tới rồi sao.
_Sao cô lại hại Bổn cung?
_Không phải là ta.
_Không phải cô?
_Đúng là ta rất ghét cô, rất hận cô. Muốn cô biến mất đi nhưng ta chưa từng có ý hại chết cô. Ta biết cô cũng ghét ta nên sẽ không tin đâu.
_Bổn cung đúng là cũng rất ghét cô. Bổn cung cũng tin là không phải cô.
_Cô dễ tin vậy sao? Tại sao?
_Bởi vì cô không dám. Cô chỉ muốn làm khó Bổn cung mà thôi.
_Vậy cô sẽ giúp ta và điều tra người thật sự hại cô sao?
_Người hại Bổn cung Bổn cung sẽ tự điều tra, nhưng Bổn cung sẽ không giúp cô.