Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 27: Mấy vụ dưỡng sủng vật



Diệp Khuynh hứng trí bừng bừng đùa nghịch Lâm Đống một lát, đột nhiên cảm giác như mình đang đùa nghịch cún trắng nàng nuôi trước kia, do phiên bang tiến cống, gọi là phu nhân khuyển gì đó, cả người tuyết trắng, lông xù rất đáng yêu.

Vừa tiến cung đã bị Nguyên phi nhìn trúng, ai cũng không cướp được, Nguyên phi trực tiếp coi như tâm can bảo bối ôm đi.

Việc nuôi sủng vật trong cung là sở thích nguy hiểm.

Mỹ nhân trong cung nhiều như vậy, lại từng người chiều chuộng vô cùng, con mèo con chó lao tới, va chạm một cái, biến thành đại họa.

Cho nên phi tần chức vị thấp không nuôi sủng vật, chỉ có người bối cảnh thâm sâu hoặc được Lương Bình đế yêu thích mới dám nuôi.

Diệp Khuynh còn nhớ hai vụ trong cung vì nuôi sủng vật mà dẫn phát chuyện không hay ho.

Một vụ là một mỹ nhân mới vào cung, tươi đẹp động lòng người, lại đánh đàn rất hay, được Lương Bình đế yêu thích, Lương Bình đế chọn thẻ bài của nàng bảy ngày liên tục, sau đó trực tiếp phong làm Phương nghi, một trong chín Tần, còn cố ý ban danh hào Cầm, đây là chuyện lần đầu xuất hiện, Phương nghi mặc dù ở cuối trong chín Tần nhưng sau khi có phong hào thì Cầm Phương nghi có thể diện hơn cả Chiêu nghi.

Cầm Phương nghi được sủng mà kiêu, trong cung không có nhiều người tốt bụng để nói với mỹ nhân lấy cằm nhìn người như nàng rằng Nhu phi bị bệnh, Nguyên phi về nhà thăm viếng, Lệ phi có thai, nhà mẹ đẻ Thục phi vừa được đề bạt đang phải nội liễm, cho nên mới đến phiên nàng nhảy vào chỗ trống.

Đương nhiên, nếu Cầm Phương nghi có thể nội liễm một chút, không biết chừng sẽ trở thành một Lệ phi nữa.

Cầm Phương nghi làm nũng với Lương Bình đế, nói mình từ nhỏ nuôi cún yêu, trước giờ chưa từng rời xa, hiện tại tiến cung, thật nhiều ngày không được gặp, không biết cún yêu có ăn ngon ngủ yên không.

Lương Bình đế nghe xong, được lắm, mỹ nhân nũng nịu như vậy mà nuôi một con chó săn, lập tức hứng thú.

Gọi người mang con chó săn cao nửa người vào cung, quả nhiên thần thái phi phàm, một thân lông đen lấp lánh, huấn luyện vô cùng tốt.

Kỳ diệu nhất là Cầm Phương nghi có thể dùng tiếng đàn khống chế chó săn.

Nàng đánh một tiếng Cung, chó săn ngoan ngoãn ngồi xuống, một tiếng Giác, chó săn đứng thẳng chỉ đi bằng hai chân sau, lại một tiếng Huy, chó săn nằm xuống đất lăn một vòng, vô cùng thông minh. (Cung, Giác, Huy là các âm cổ)

Hôm đó, Phẩm Hương uyển chỗ của Cầm Phương nghi tiếng cười không ngừng, nửa Hoàng cung đều chạy tới xem náo nhiệt, Lương Bình đế mặt rồng đại duyệt, tự mình hứa hẹn đến tháng tám sẽ mang Cầm Phương nghi cùng con chó săn thông minh này đi săn.

Phải biết rằng, ngự giá đi tuần không thể so với trong cung, mỗi lần nhiều nhất mang theo ba bốn phi tử, số người hữu hạn, tứ đại cung phi lần nào cũng chiếm hai chỗ, chỉ còn lại hai ba chỗ, các đại tiểu mỹ nhân tranh đấu gay gắt, không biết phải dùng bao nhiêu thủ đoạn mới cướp đến tay.

Lương Bình đế đi săn bắn chủ yếu có hai mục đích, thứ nhất luyện binh, thuận tiện lung lạc các đại thần hoàng thân quốc thích, còn một nguyên nhân nữa, chính là thị uy với chư bộ thảo nguyên phương bắc, mỗi lần phải tầm hai tháng.

Nói cách khác, đến lúc đó, mỹ nhân ở lại trong cung tròn hai tháng không thấy được Lương Bình đế, mà các mỹ nhân đi theo ngự giá săn bắn có một hai tháng ân ái mặn nồng với Lương Bình đế.

Bốn năm mỹ nhân phân chia, mỗi người mỗi tháng cũng được phân đến dăm ba ngày, thời gian thị tẩm nhiều, vậy thì tỷ lệ mang thai sinh đứa nhỏ cũng tăng lên gấp vài lần.

Đã từng có hai tiểu mỹ nhân may mắn, tùy giá theo Lương Bình đế đi săn, trở về lập tức mang thai.

Cầm Phương nghi nhờ một con chó đã dễ dàng lấy được tư cách đi theo, người khác sao không đỏ mắt.

Cầm Phương nghi càng thêm tỉ mỉ chăm sóc chó yêu, cứ rảnh rỗi là phái cung nữ đến Ngự Thiện phòng đòi hỏi gan lợn thái sẵn, còn phải nấu nửa sống nửa chín, bỏ thêm cà rốt thái nhỏ và dầu vừng, cùng chút muối và bột hoa tiêu, ăn tinh tế hơn cả người!

Cầm Phương nghi làm vậy đương nhiên đắc tội không ít người, không biết ai ra tay, dù sao không bao lâu sau, chó săn của nàng ta đột nhiên chạy ra, chạy ra thì thôi đi, Cầm Phương nghi đang được sủng, chó săn nàng chẳng khác nào tổ tông chó, tiểu phi tần tầm thường không đắc tội nổi.

Mà cố tình ra chuyện ở chỗ này, chó săn chạy nơi nào không chạy mà chạy tới chỗ Lệ phi đang hóng mát ở hoa viên, vọt thẳng qua làm Lệ phi sợ tới mức ngã đổ, hay rồi, vừa lúc làm bào thai bốn tháng vừa mới ổn định sảy luôn.

Sau đó điều tra ra không biết ai vẩy vụn gan lợn cực nhỏ ở bốn phía đình nghỉ chân chỗ Lệ phi ngồi, chó săn ăn quen thứ này đương nhiên chạy thẳng tới.

Hay cho độc kế một mũi tên bắn hai con chim.

Nhu phi bị bệnh, Nguyên phi không ở trong cung, Thục phi lại thành thật đóng cửa không ra, trường hợp này nhất thời trở thành vụ án rắc rối phức tạp.

Lệ phi cũng là người tàn độc, đang nằm trên giường dưỡng bệnh đã rưng rưng kể với Lương Bình đế, ngày ngày thấy tiểu nhi tử khóc, nói rằng bị chó dữ đuổi theo, dứt lời  lại kêu Hoàng nhi số khổ của thiếp, khóc không thành tiếng như hoa lê trong mưa.

Lệ phi thường ngày luôn tỏa sáng vô ngần, chưa từng yếu đuối như vậy, lúc đó Lương Bình đế đau lòng hứa hẹn, trực tiếp lôi chó săn ra làm thịt.

Đêm đó, trên bàn cơm Cầm Phương nghi xuất hiện món thịt chó, đương nhiên trước khi ăn nàng không biết gì cả.

Cầm Phương nghi chậm rãi bị thất sủng, ai bảo tư sắc nàng không động lòng người như Lệ phi, đánh đàn cũng kém một bậc, dưới sự cố ý của Lệ phi, Cầm Phương nghi dần ảm đạm trong lòng Lương Bình đế.

Người trong cung luôn nâng cao đạp thấp, cuộc sống Cầm Phương nghi rất nhanh trở nên khó khăn, có đoạn thời gian, bảy tám ngày liên tục bữa ăn Ngự Thiện phòng đưa tới đều là gan heo xào nửa vời, trộn với cà rốt thái nhỏ và dầu vừng.

Sau này vẫn là Diệp Khuynh nghe nói, gọi tổng quản Ngự Thiện phòng đến, gõ một phen, đồ ăn Cầm Phương nghi mới khá hơn chút.

Không bao lâu sau vì một chuyện nhỏ mà Cầm Phương nghi bị nhốt vào Lãnh cung, lại qua vài năm, nghe nói thiếu ăn thiếu mặc cùng với ác mộng hằng đêm, mơ thấy chó dữ đòi mạng, cuối cùng phát điên, miệng chỉ nhắc đi nhắc lại một câu: “Tranh Tranh ngươi lại chạy loạn rồi, nhanh trở về, tỷ tỷ làm gan heo ngươi thích nhất này!”

Nghe nói, bởi vì cún yêu nghe hiểu tiếng đàn, cho nên đặt tên là Tranh Tranh.

Đây là vụ thứ nhất, từ sau chuyện của Cầm Phương nghi, mỹ nhân chức vị dưới phi không ai dám nuôi sủng vật!

Lại qua vài năm, đại khái là sau khi Cầm Phương nghi phát điên, có tiểu mỹ nhân vừa mới tiến cung một năm, dù sao chưa tự mình trải qua vụ việc, chưa thấy sự biến hóa từ thịnh sủng đến nghèo túng của Cầm Phương nghi, không cảm thụ được sự kinh hồn táng đảm đó.

Hơn nữa vào cung một năm, Lương Bình đế chỉ triệu hồi nàng thị tẩm một lần lúc ban đầu, chê nàng chất phác, không quan tâm nữa, tiểu mỹ nhân cô đơn nên mới nuôi hai con rùa, rùa thứ này rất tốt, không kiêng ăn, không chạy loạn, cho ánh mặt trời là có thể sống hơn nửa năm.

Có điều nuôi không bao lâu vẫn để xảy ra chuyện.