Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 52: Diệp gia gấu đứa nhỏ VS Lâm gia ngốc mao



Theo các Hoàng tử trưởng thành bản thân Diệp Khuynh mới khiếp sợ phát hiện, phẫn uất của mình với Lương Bình đế đã tích lũy nhiều như vậy.

Hai người kết tóc se duyên, hắn từng là phu quân nàng một lòng mong đợi, hắn cũng từng chải tóc vẽ mày cho nàng, mà không lâu sau khi đăng cơ đã cưới biểu muội thân phận cao quý vào cửa, địa vị ngang nàng.

Nàng từng chắn đao cho hắn, mà khi gian nan trong đường con cái hắn lại khiến hết nữ tử này đến nữ tử khác sinh lân nhi, còn muốn nàng làm Hoàng hậu hiền lương, tử tế với tất cả các Hoàng tử!

Nam đinh cả nhà nàng vì giang sơn của hắn đã chết gần như chẳng còn ai, được cái danh hiệu Định Quốc công mà trong nhà đã không có nam tử trưởng thành ra vào cung đình.

Nàng quý làm Hoàng hậu, lại muốn dựa vào diệu kế tranh thủ tiếng tăm hiền lương mới duy trì được hậu vị.

Nhớ khi đó còn trẻ, nàng hăng hái cỡ nào! Một thân ngông nghênh gần như bị Lương Bình đế đập nát hết!

Sao nàng có thể không oán, sao có thể không hận!

Chỉ tiếc cả nhà còn mỗi ấu đệ chống đỡ, cũng không thể kéo thế giao Lâm gia vào tư oán của mình, ngày qua ngày, nàng thậm chí đã quen đội mặt nạ hoàn mỹ sống sót.

Ban đầu ý nguyện của Diệp Khuynh là không muốn Tam Hoàng tử lớn lên ngang ngược, làm hại dân chúng, nhưng sau khi các Hoàng tử nhập học, nàng xảo diệu cảm nhận được cơ hội của mình.

Lúc trước từ vài huynh đệ vây đuổi chặn đường, Lương Bình đế đạp huyết nhục huynh đệ thượng vị, không ai rõ ràng hơn Diệp Khuynh, toàn ngai vàng cửu ngũ kia có ma lực lớn cỡ nào!

Chỉ cần hai người thừa kế xuất sắc như nhau là có thể quấy long trời lở đất cái giang sơn Đại Lương Lương Bình đế coi trọng nhất này.

Đến lúc đó, hắn nhất định rất đau.

Ngoài dự kiến Diệp Khuynh, mấy Hoàng tử của Lương Bình đế đều vô cùng ưu tú, một đám hùng tài đại lược, trí dũng song toàn, người thừa kế như vậy, nếu chỉ một thì là phúc cho xã tắc, đáng tiếc lại đầy đủ chín người!

Trang đoạt ngôi vị chém giết thảm thiết mà bi tráng, nàng xem từng Hoàng tử tự tay mình đào tạo ngã xuống trong lòng cũng đau, nhưng nghĩ đến Lương Bình đế lại cảm thấy một tia sảng khoái.

Có đôi khi nàng sẽ nghĩ, có phải mình sinh bệnh rồi không.

Đến khi người cuối cùng Thất Hoàng tử vì ý đồ mưu phản mà bị Lương Bình đế tự tay đưa vào nhà giam, trong một đêm Lương Bình đế già đi rất nhiều, xem hắn suy sụp, Diệp Khuynh thống khoái từ báo thù nói không nên lời.

Hắn còn đau hơn nàng nghĩ.



“Tiểu nhi kia! Gian tế nơi nào đến, còn không mau thúc thủ chịu trói!”

Tiếng quát khẽ khiến Diệp Khuynh bừng tỉnh từ hồi ức, nàng nới tay, thở ra một hơi dài, trước tiên nhìn lòng bàn tay bị móng bấm thành vết hồng, thường ngày thản nhiên như gió thổi mây trôi, chỉ có hồi ức mới ảnh hưởng đến nàng lớn như vậy.

Cũng may, Lương Bình đế đã là chuyện cũ, khiến những gì đã qua trở thành hồi ức theo gió bay đi thôi!

Khóe miệng Diệp Khuynh cong lên thành nụ cười, xoay người nhìn ra sau, thấy tình cảnh trước mắt ngẩn người, vài thiếu niên Lâm gia vây quanh Diệp An phong, cả đám cầm kiếm gỗ trong tay, mũi kiếm hướng về nhiều chỗ yếu hại trên người Diệp An Phong, vẻ mặt khẩn trương lại hưng phấn.

Lâm Đống xa xa nhíu mày, chân dài cất bước đi nhanh tới, đồng thời ra tiếng quát: “Nhị lang, các đệ đang làm gì!”

Mấy người Nhị lang đồng thời quay đầu, đồng thanh hô một câu “Đại mao ca!”

Mặt Lâm Đống nháy mắt đen kịt, Diệp Khuynh phì cười, nhỏ giọng kêu: “A Ngốc!”

Ánh mắt lợi hại của Lâm Đống lập tức chuyển về phía nàng, thấp giọng quát: “Nàng gọi ai?! Xem nàng ăn mặc trang điểm, còn ra thể thống gì!”

Diệp Khuynh bĩu môi, người này vẫn là uống say đáng yêu hơn,  nàng quay đầu không quan tâm đến Lâm Đống, chỉ vào Diệp An Phong bị mấy huynh đệ Lâm gia vây quanh: “Bảo đệ đệ ngươi thả đệ đệ ta ra!”

Không đợi Lâm Đống mở miệng, Nhị lang đã dẫn đầu kêu lên: “Không được, hắn là tù binh của chúng ta, không thể cứ thế thả đi!”

Mấy người khác ào ào hưởng ứng, bọn họ ngày ngày ở nhà thao luyện không có nửa đối thủ, sớm chán sắp chết, hôm nay rốt cuộc tự tay bắt được tù binh, sao có thể dễ dàng thả mất, tất nhiên phải trói lại diễu hành khắp đầu đường cuối ngõ, chợ náo nhiệt mới thể hiện uy phong của mấy người.

Tam lang tính tình trầm ổn, hắn tiến lên một bước, chắp tay trước ngực thi lễ trong quân, mở miệng: “Đại ca, tuy Đại ca làm Tướng quân, mà chúng đệ hiện tại là tiểu đội thám báo ngoài phiên trực, vì cam đoan Đại đội được an toàn, chúng đệ có quyền xử lý tù binh này!”

Lâm Đống khoanh tay trước ngực, nghe vậy nhíu mày, cười như có như không nhìn Diệp Khuynh, đều là phiền toái nữ nhân này làm ra, trước kia năm tiểu binh gộp lại, hắn nói gì được nấy, giờ hay rồi, thành thổ phỉ có tổ chức, hoàn toàn không chịu quản giáo!

Hắn muốn xem, Diệp Đại cô nương giỏi mồm mép sẽ kết thúc như thế nào!

Diệp Khuynh còn chưa cất lời, Diệp An Phong bị mấy thiếu niên vây quanh đã kêu trước: “Đây là đạo đãi khách Lâm phủ các ngươi sao! Mau thu lại kiếm!”

Diệp Khuynh nhướng mày, trả lại vẻ mặt cười như có như không cho Lâm Đống, nàng cũng muốn xem gấu đứa nhỏ Diệp gia cùng một bang ngốc mao Lâm gia, bên nào lợi hại hơn.

Tứ lang tuổi nhỏ nhịn không được phản bác: “Khách nhân? Làm gì có đạo lý khách nhân ẩn thân dưới xe ngựa, ngươi rõ ràng mưu đồ gây rối!”

Diệp An Phong không nhanh không chậm sửa sang lại cổ áo, hắn khuôn mặt tuấn tú, làm ra động tác bắt chước người lớn mà cũng giống có văn có vẻ, hắn chậm rì rì mở miệng: “Lâm gia các ngươi là võ tướng thế gia, Diệp gia chúng ta không phải chắc? Ta dưới gầm xe là vì luyện võ, tôi luyện ý chí! Gia huynh cố ý tài bồi, ta tất nhiên sẽ không cô phụ kỳ vọng gia huynh.”

Ban đầu còn nói học đòi văn vẻ, về sau nhắc tới hai chữ gia huynh thì bắt đầu liếc mắt đưa ghèn với Diệp Khuynh, khiến Diệp Khuynh dở khóc dở cười.

Đám ngốc mao Lâm gia đưa mắt nhìn nhau, bị hắn nói há hốc mồm, Lâm Đống đứng bên thẳng thở dài, trong quân đội nắm tay lớn nhất, nói đạo lý làm gì, năm người cùng xông lên là tráng hán cũng bị đánh ngã.

Mấy đệ đệ nhà hắn đúng là khờ chết.

Huynh đệ Lâm gia bị Diệp An Phong chặn lời, mà không muốn cứ thế thả hắn đi, mấy người giằng co bất động, Diệp An Phong đảo mắt, mở miệng: “Chi bằng thế này, hai người lớn tuổi nhất trong các ngươi đánh với ta một trận, nếu ta thắng ta là khách nhân Lâm phủ các ngươi, thế nào?”

Nhị lang lập tức hỏi ngược lại: “Nếu thua thì sao?”

Diệp An Phong nhoẻn miệng cười: “Tất nhiên không phải khách nhân Lâm phủ!”

Mấy người Nhị lang đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, nếu hai người lớn tuổi nhất trong bọn họ đều đánh không lại họ Diệp thì đúng là không còn gì để nói.

Diệp An Phong lại nghĩ thầm trong đầu, nếu không phải khách nhân Lâm phủ, ta nhanh chân rời đi là được, đám ngốc tử này còn dễ lừa hơn cả Diệp An Trác.