“À…” Hắn như đang tự hỏi thật lâu sau đó mới mở miệng: “Mọi người hình như đều muốn biết cách dùng thẻ Thần.”
Đây đúng là điều mọi người cần, vậy nên chả ai dị nghị.
[Mong người chơi tự tìm hiểu.]
Câu trả lời cực kỳ qua loa.
Ôn Khinh cố gắng nghĩ theo hướng tốt, có lẽ chỉ cần tìm ra cách dùng thẻ Thần là có thể rời khỏi đây.
Bởi vì hệ thống không thể giải thích cho nên chắc chắn đó là manh mối quan trọng.
Đúng vậy…
“Chúng ta chỉ còn lại một cơ hội.” Chu Châu lên tiếng nhắc nhở.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tư Không.
“Hay chúng ta thảo luận qua…” Lý Tư Văn còn chưa nói xong, Tư Không đã cất giọng: “Hệ thống, thẻ Thần có phải là một loại thân phận không?”
“Sao anh lại hỏi thế! Chúng ta chỉ còn lại cơ hội lần này thôi đấy!” Lý Tư Văn đột nhiên đứng dậy, gương mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo.
“Trước đây anh không phối hợp với mọi người thì thôi đi, anh muốn bọn tôi chết hết có phải…”
[Không phải.]
Câu trả lời từ hệ thống đập tan cơn tức giận của Lý Tư Văn, cô ngã xuống ghế, tầm mắt chậm rãi dán chặt vào người Ôn Khinh.
Cô nhớ lời Cung Vân Vân từng nói.
[Ba lần đặt câu hỏi kết thúc, chúc người chơi có trải nghiệm vui vẻ.]
Đợi hệ thống biến mất, Lý Tư Văn thấp giọng: “Chiều nay Vân Vân từng nói, người dẫn đường có khả năng là sở trường đặc biệt của người nào đó.”
Cả đám chỉ còn Ôn Khinh và Tư Không chưa thông báo vấn đề này.
Một Thần tộc, một nhân loại, ai đáng nghi hơn không nói cũng rõ.
Ôn Khinh không nghe thấy câu hỏi, cậu đang mải cúi đầu suy nghĩ.
Thẻ thân phận hệ thống cung cấp gồm có tên họ, thân phận, tuổi và sở trường đặc biệt.
Nếu người dẫn đường không phải một loại thân phận, càng không phải tuổi tác, thì chả nhẽ là tên họ hoặc sở trường đặc biệt hay sao?
Có ai tên “người dẫn đường” à?
Hay người dẫn đường…là quỷ ám trong căn biệt thự này?
Chả hiểu sao Ôn Khinh luôn nghĩ tới ma quỷ, càng nghĩ cậu càng sợ, mím chặt môi, vô thức nắm chặt tay.
Mà phản ứng này vào trong mắt mọi người lại giống như đang chột dạ.
Lý Tư Văn không nhịn được nâng cao âm lượng: “Ôn Khinh, cậu không có gì muốn nói à?”
Ôn Khinh tỉnh lại, mờ mịt hỏi: “Nói gì cơ?”
“Sở trường đặc biệt của cậu!” Lý Tư Văn nghiến răng nghiến lợi: “Của tôi với Y Y lần lượt là cờ vây với ca hát, cậu đâu? Cậu dám nói ra trước mặt mọi người không?”
Ôn Khinh há miệng thở dốc, ấp úng bảo: “Thì, thì sở trường của tôi là, là…”
“Là cái gì?!” Lý Tư Văn hét lên.
Thấy gương mặt cô ta dữ tợn, Ôn Khinh càng xấu hổ hơn, mấy chữ nói như ruồi muỗi rặn từ trong kẽ răng: “Nhát…nhát gan.”
Giọng Ôn Khinh rất nhẹ, nhưng mấy người ngồi cạnh đều nghe rõ ràng rành mạch.
Úc Hình phản ứng mạnh nhất, hắn cười thành tiếng sau đó vươn tay đập bồm bộp lên cái bàn, mà trên mặt Quý Dư và Tư Không cũng man mác vui vẻ.
Mất mặt chết mất thôi!
Đầu Ôn Khinh ong ong, hơi nóng từ mặt bốc lên não, cả người không ổn.
Lý Tư Văn nhìn cậu chằm chằm, lẩm bẩm: “Không thể nào, nhát gan sao có thể là sở trường đặc biệt chứ?!”
“Cậu nói dối, cậu nói dối!”
Lỗ tai Ôn Khinh đỏ như gan heo, gian nan phản bác: “Tôi không nói dối.”
Cậu cũng hy vọng mình đang nói dối…
Chu Châu đột nhiên lên tiếng: “Tôi tin cậu ấy.”
“Tối hôm đầu tiên chúng ta đến đây cậu ấy đã tiết lộ cho tôi.”
Nói xong, Chu Châu chuyển hướng sang Úc Hình: “So với người có sở trường đặc biệt là dẫn đường, tôi càng hoài nghi đó là một loại nickname.”
“Anh tên gì?”
Úc Hình qua loa đáp: “Úc Hình chứ còn gì.”
Cảnh tượng này như đã từng quen, lưng Ôn Khinh lạnh toát, không rét mà run.
Lại nữa..
Anh nghi ngờ tôi, tôi nghi ngờ anh.
Quý Dư gõ gõ mặt bàn, cao giọng: “Mọi người bình tĩnh.”
“Đừng hoài nghi nhau như thế, ai nấy tự ổn định cảm xúc lại, đầu óc thanh tỉnh thì logic mới thông.”
“Đi ngủ đi, sáng mai chúng ta thảo luận tiếp có được không?”
Ôn Khinh dùng sức gật đầu.
Thấy thế, Chu Châu đứng dậy bảo cậu: “Ôn Khinh, hai chúng ta về phòng.”
Ôn Khinh ngửa đầu đối diện với con mắt âm u, lo lắng nuốt nước bọt: “Không, không…”
Chu Châu khác hắn với ánh mặt trời Ôn Khinh từng gặp, cậu ta bây giờ cực kỳ đáng sợ.
Cậu ta nhẹ giọng hỏi: “Không cái gì?”
“Không về…” Ôn Khinh lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi muốn đi vệ sinh.”
Với suy nghĩ kéo dài được bao lâu thì kéo, cậu lại bổ sung thêm hai chữ: “Đi nặng.”