Đêm hôm đó Hứa Vãn Tinh mất ngủ cả đêm, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt được.
Thành ra cô ngủ nguyên một giấc đến mười giờ sáng nhưng vẫn không đủ giấc.
Khi Hứa Vãn Tinh bị tiếng chuông báo thức lặp lại của điện thoại réo gọi lúc mười giờ thì cô mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Thật là! Về nước lâu rồi mà cô vẫn không thể ngủ ngon được trong căn phòng này.
Phía dưới mắt của Hứa Vãn Tinh hiện lên quầng thâm đen sì vì ngủ không đủ, cô cũng chẳng buồn để tâm.
Hứa Vãn Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời vẫn mọc, ánh nắng vẫn chiếu, nhịp sinh hoạt của thành phố vẫn tiếp diễn, sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt của cô và Phong Lăng Dạ mà dừng lại.
Phong Lăng Dạ có thể quên cô, có thể phụ bạc cô, nhưng dù thế thì Trái Đất này vẫn quay, thế giới vẫn không ngừng vận động, cô cũng không thể cứ buồn mãi, bản thân cô phải biết đứng lên.
Không có Phong Lăng Dạ, Hứa Vãn Tinh vẫn có thể sống tốt được sáu năm, bây giờ như thế, sau này cũng vậy.
Hứa Vãn Tinh rời giường, rửa mặt đánh răng chải tóc qua loa rồi ra khỏi phòng.
Vẻ mặt của Hứa Vãn Tinh không tính là quá tệ, nhưng ai nhìn cũng có thể thấy được là tâm trạng cô không tốt.
Cô lờ đờ đi ra khỏi phòng, chẳng buồn để ý phía dưới tầng một lại có một người đang ngồi trên sofa trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn cô.
“Hứa Vãn Tinh!”
Hứa Vãn Tinh chưa kịp định hình là ai gọi mình, theo phản xạ quay đầu nhìn xuống tầng một, sau đó suýt chút nữa đã bị dọa cho ngã lộn cổ.
Phong Lăng Dạ! Tại sao hắn ta lại đến đây?
Hứa Vãn Tinh không có hơi đâu tìm hắn tán gẫu, bèn kiếm cớ trốn lẹ, “Anh rể đến rồi à? Tiếc quá, hiện tại tôi có việc, đi trước đây.
Chào nhé.”
“Đứng lại.” Giọng nói lạnh nhạt của Phong Lăng Dạ cất lên, Hứa Vãn Tinh cũng dừng bước nhìn xuống, “Tôi hỏi cô, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không? Tôi thấy cô rất quen.”
Đêm hôm qua hắn đã về nhà suy nghĩ cả một đêm, cứ cảm thấy nhất định là mình đã gặp Hứa Vãn Tinh ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ được là gặp lúc nào, gặp ở đâu.
Nhưng hắn tin vào cảm giác chân thực mà hắn đã cảm nhận được, và vì thế, hắn đem vấn đề này đi hỏi trực tiếp Hứa Vãn Tinh.
Hứa Vãn Tinh liếc mắt nhìn hắn, nhưng trong ánh nhìn đã toát ra một tia rét lạnh, “Anh không nhớ gì thật sao? Anh không còn nhớ chuyện của sáu năm trước sao?”
Không nhận được câu trả lời mà còn bị hỏi ngược lại, Phong Lăng Dạ càng thêm chắc chắn hơn về suy nghĩ của hắn, “Vậy là chúng ta đã quen nhau từ trước?”
Hứa Vãn Tinh mấp máy khoé môi, chưa kịp đáp lại thì Hứa Vy Vy đã đi vào phòng khách, trên mặt trang điểm kĩ càng, quần áo mặc cũng cầu kì hơn hẳn, giọng điệu khi gọi Phong Lăng Dạ cũng ngọt xớt, “Anh đợi lâu chưa? Chúng ta đi thôi, Lăng Dạ.”
Phong Lăng Dạ đưa mắt nhìn cô ta, cảm thấy vừa phiền vừa ngứa mắt.
Tầm mắt của Hứa Vy Vy lập tức chuyển đến bóng dáng Hứa Vãn Tinh đang đứng trên tầng hai, đột nhiên sắc mặt cô ta rất khó coi, quát lên với Hứa Vãn Tinh, “Vãn Tinh! Nhà có khách quý mà em mặc cái gì vậy hả? Mau đi thay đồ đi!”
Có trời mới biết cô ta đã điên tiết thế nào khi thấy Hứa Vãn Tinh mặc nguyên bộ đồ ngủ, thản nhiên đi qua đi lại trước mặt Phong Lăng Dạ.
Đúng là làm mất mặt cả nhà họ Hứa!
Nói rồi cô ta nhanh chóng quay sang Phong Lăng Dạ, cười cười giả bộ giải vây cho Hứa Vãn Tinh.
Hứa Vãn Tinh đứng trên tầng hai nhìn xuống, nắm tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, siết đến mức những chiếc móng tay không ngừng bấm sâu vào lòng bàn tay của cô.
Hứa Vãn Tinh muốn dùng cách này để ép bản thân cô phải tỉnh táo lại, cô tự nhắc nhở chính mình: “Đúng rồi, sao mình lại quên được chứ.
Tất cả đã là quá khứ rồi, bây giờ anh ấy là chồng sắp cưới của Hứa Vy Vy.”
Lời này cô nói chỉ có mình cô nghe thấy, vì vậy Hứa Vy Vy vẫn đang vừa nịnh nọt Phong Lăng Dạ, vừa liếc mắt ra hiệu cho Hứa Vãn Tinh.
Cơn đau ở da thịt lòng bàn tay đúng là có tác dụng tỉnh táo rất tốt, Hứa Vãn Tinh cũng không kiêng nể, cười nói: “Chị nói chuyện kì quá, em vừa mới ngủ dậy, không mặc đồ ngủ thì mặc gì? Không lẽ chị đi ngủ thì không mặc gì sao? À, hơn nữa, trước đây chị còn bảo anh rể không phải người ngoài, sao bây giờ đã biến thành khách rồi?”
Hứa Vy Vy tự mình vả mình, cô ta thẹn quá hoá giận, bèn mắng to, “Mày đừng có mà cãi! Bảo mày đi thay thì cứ đi thay đi!” Dường như đứng trước mặt Phong Lăng Dạ, Hứa Vy Vy liền muốn thể hiện quyền lực của chị cả trước mặt người khác ngay, Hứa Vãn Tinh có thể cảm thấy điều đó.
Hứa Vãn Tinh mặc dù không bận bịu gì vào lúc này, nhưng vẫn cố ý muốn chọc tức Hứa Vy Vy, bèn nói: “Tiếc quá, giờ em lại có việc phải làm, không đi thay được.
Mà, chị không cần lo em làm xấu mặt mình, em cũng đâu có giống chị, không trát dày cộm phấn lên mặt thì không dám ra đường gặp ai.”
“Hả? Mày nói ai đó? Đứng lại, Hứa Vãn Tinh!” Hứa Vy Vy tức giận gào lên, nhưng Hứa Vãn Tinh chẳng buồn quay đầu lại.
Phong Lăng Dạ đột nhiên gọi, “Hứa Vãn Tinh.
Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Tận mắt chứng kiến Hứa Vãn Tinh và Hứa Vy Vy lời qua tiếng lại nạt nhau mà vẫn có tâm tư đi hỏi câu này ngay trước mặt Hứa Vy Vy được, Hứa Vãn Tinh cũng cảm thấy thán phục Phong Lăng Dạ.
Nhưng cô không định tốn thêm thời gian ở đây đôi co với đôi nam nữ này nữa, bèn đáp lại: “Anh rể, chị Vy Vy sẽ không vui với mấy lời này của anh đâu.
Có vấn đề thì để lần sau đi.”
Nói rồi Hứa Vãn Tinh đi thẳng ra cửa, không hề quay đầu lại.
“Đợi đã!”
“Rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ nặng nề thay Hứa Vãn Tinh đáp lại Phong Lăng Dạ.
“Dạ...!Mặc kệ nó đi.” Hứa Vy Vy can ngăn.
Cô ta cho rằng Phong Lăng Dạ muốn hỏi lại chuyện Hứa Vãn Tinh vô duyên vô cớ đánh hắn hôm qua, bèn đóng vai một người chị yêu thương em, giải thích thay cô, “Chuyện tối qua...!Vãn Tinh không cố ý đâu.
Nó muốn được anh chú ý đến, nhưng tiếc là lại dùng sai cách...”
Hiếm thấy Phong Lăng Dạ than ngắn thở dài, thế nhưng hiện tại hắn lại chẳng nhịn được mà thở hắt ra một hơi, nói: “Em gái cô thông minh hơn cô nhiều.”
“Gì...!Gì cơ...” Hứa Vy Vy không thể tin được rằng Phong Lăng Dạ đang bênh vực Hứa Vãn Tinh mà chê bai cô ta.
“Đi thôi.” Không muốn nói nhiều với Hứa Vy Vy, Phong Lăng Dạ dứt khoát làm chuyện khác.
“...Vâng.” Lời của Phong Lăng Dạ là vàng là bạc, Hứa Vãn Tinh buộc phải nghe theo vô điều kiện.
Ra đến cổng, Hứa Vy Vy vô tình nhìn qua song sắt của khu vườn, liếc mắt đã nhìn thấy Hứa Vãn Tinh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ đang lục lọi thùng rác ở góc khu vườn.
“Ế? Hứa Vãn Tinh làm gì cạnh thùng rác vậy nhỉ? Lẽ nào...”
Nhớ đến chiếc vòng cẩm thạch tối hôm qua mình nhặt được, Hứa Vy Vy chợt nở một nụ cười xảo quyệt, “Ha ha, Hứa Vãn Tinh, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Mày không thể ngờ được nó đang ở trong tay tao đâu, cứ thoải mái mà bới thùng rác như một con ăn xin đi.
Mà, tao cũng phải cảnh cáo mày mới được.”
Hứa Vy Vy liền rút điện thoại ra, bấm số gọi cho một người, “Alo, tôi muốn hẹn...”.