Tối hôm ấy, Phó Thư Di vừa bắt máy là Chu Phi Phi đã hét ngay vào điện thoại. Cô bé dường như đang rất phấn khích. Phó Thư Di xoa xoa cái lỗ tai mới bị tra tấn của mình rồi đáp:
- Vụ gì?
"Anh Đức Hạo được đi thi đấu bóng rổ rồi!"
- Ua? That a?
"Ừ, nhưng mà bù lại thì tui không được thi nữa..."
Phó Thư Di ngạc nhiên:
- Ê ê! Đừng nói là bà rút lui để ổng thế chỗ nha?
"Không có không có! Trên tỉnh mới báo lại là cuộc thi này chỉ dành cho nam thôi! Thế là thầy phải bốc thêm 1 người nữa để thế chỗ tui! Vừa hay thành tích anh ấy đợt vừa rồi được cải thiện rất tốt!"
- À... Nhưng bà không được đi chung, không thấy buồn hay sao?
"Tui xin thầy rồi! Thầy cho tui đi theo xem để học hỏi kinh nghiệm á!"
Sang buổi chiều ngày hôm sau, cuối cùng Chu Phi Phi cũng có cơ hội gặp Tề Đức Hạo. Anh ra sân bóng rổ tập luyện với mọi người sau bao buổi vắng mặt.
Chu Phi Phi liếc nhẹ lên khán đài, Phó Thư Di ngồi đó nắm bàn tay lại ra hiệu kêu nhỏ bạn "cố lên!". Cô bé không ngần ngại chạy lại chỗ Tề Đức Hạo đang đứng chọn bóng:
- Chào anh, lâu rồi mình không nói chuyện...
Thế nhưng ánh mắt anh chỉ chăm chú vào chiếc thùng lớn với hơn chục quả bóng rổ bên trong. Tay anh lựa tới lựa lui vài quả bóng, miệng lạnh nhạt đáp:
- Ừm, lo tập đi.
Biết là lần trước sau cái vụ tỏ tình rồi từ chối gì đấy, cả hai có hơi khó xử. Chu Phi Phi không bỏ cuộc, cô tiếp tục câu chuyện:
- Cũng may là lần này anh được đi thi đấu. Em sẽ cổ vũ anh hết mình!
Lúc này Tề Đức Hạo đã chọn được quả bóng căng cứng, cầm chắc tay. Anh quay lưng đi:
- Đi mà cổ vũ Tuấn Kiệt ấy.
Chu Phi Phi đứng đó một mình với vô vàn câu hỏi. Tuấn Kiệt thì liên quan gì đến chuyện 2 đứa?
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Tuấn Kiệt thấy Chu Phi Phi đứng ngơ ngác thì chạy tới:
- Sao thế? Vào sân chia đội đi kìa!
Chu Phi Phi xị mặt ra:
- Em muốn chung đội với anh Đức Hạo. Mà chưa kịp nói ảnh đã bỏ đi rồi.
Tuấn Kiệt im lặng vài giây. Anh hơi cúi người để vừa tầm mắt với Phi Phi, hỏi:
- Bộ... em thích thằng Hạo hả?
Con bé còn chưa nhận ra bản thân lộ liểu đến mức nào. Hai tai lập tức chuyển sang màu đỏ, miệng lắp bắp:
- S- Sao anh biết!?
Tuấn Kiệt đứng thẳng dậy, cười một nụ cười không mấy vui vẻ:
- Rõ ràng quá mà! Ha ha...
Chu Phi Phi xấu hố nói:
- E- Em muốn theo đuổi anh ấy... mà đang không biết làm thế nào...
Những lời này không khác gì một lực ép đang đè lên lồng ngực của Tuấn Kiệt. Chuyện này anh đã để ý từ lâu. Cái hôm Tế Đức Hạo bị sốt cũng vậy, dâu biết là Chu Phi Phi lo cho người ta nên mới hỏi địa chỉ. Thế mà anh vân đưa.
Rồi khi cô muốn nói chuyện riêng với Tề Đức Hạo, Tuấn Kiệt cũng là người kéo Chu Minh Triết ra khỏi phòng. Đã đến nước này rồi thì thêm một, hai câu nói đau lòng cũng có thay đổi được gì đâu?
- Tính thằng Hạo lạnh lùng với cộc cằn như vậy, liệu em có chịu được nó không?
Ánh mắt Chu Phi Phi nhìn về hướng Tề Đức Hạo ở phía xa. Hình bóng của anh tràn vào trong nhãn cầu. Cô bé vừa mỉm cười vừa nói:
- Em cảm nhận được sự dịu dàng mà anh ấy dành cho em, giống như bên trong còn thứ gì đó vô cùng ấm áp mà em chưa khám phá hết!... Anh Tuấn Kiệt à, anh sẽ giúp em chứ?
Tuấn Kiệt đơ ra:
Giúp em cái gì?Thì... "đẩy thuyền" cho em với Tề Đức Hạo...
Đôi mắt chàng trai như thể vừa mất đi nửa phần hồn. Anh chưa kịp lên tiếng thì Chu Minh Triết đứng giữa sân đã gọi trước:
- Hai cái đứa kia! Vào đây chia đội tập nhanh lên!
----
"Mình đoán đâu có sai... Chu Phi Phi thích Tề Đức Hạo thật rồi. Haizz, tìm cách tách họ ra thì em ấy đau, còn giúp em ấy thì mình đau... Phải làm sao đây?