Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 49



Vô luận như thế nào, du lịch luôn là một chuyện giúp người ta rộng mở lòng dạ, tạm thời quên đi chuyện phiền muộn.

Trên máy bay Lạc Vĩ Vĩ còn như một con chim sợ cành cong, có chút gì đó gió thổi cỏ lay liền sợ hãi không thôi, đợi đến lúc đáp xuống lập tức đầy máu sống lại.
Mà hướng dẫn viên du lịch dẫn bọn họ đến khách sạn, thời điểm phân phòng, Lạc Vĩ Vĩ muốn ở cùng phòng với Tùy Tâm. Bởi vì cô cùng Tùy Tâm là bạn cùng phòng bốn năm, Tùy Tâm có thói hư tật xấu gì cô cũng đã quen. Cô dùng lý do này để khuyên chính mình, nhưng lại nghĩ đến mình và Lục Thi Duy từ sơ trung đến cao trung ở cùng nhau sáu năm, lý do này quá gượng ép.
Cuối cùng cô không phải không thừa nhận thật ra chính cô cũng có nhiều thói hư tật xấu, Tùy Tâm có thể chịu đựng cô, mà Lục Thi Duy không thể nhẫn nhịn. Nhưng đã quá muộn. Tùy Tâm đã kéo hành lý đến phòng đại mỹ nữ ở cách vách.
Lạc Vĩ Vĩ lập tức trà trộn vào phòng của những nhóm khác, một đại tỷ trong đó nói: " Vĩ Vĩ, sao em không ở cùng phòng với Tiểu Lục phòng em?"
Lạc Vĩ Vĩ cười nói: "Lưu tỷ, em muốn ở với chị."
Lưu tỷ nghe xong rất khó xử, nhíu mày nói: "Ôi chao em đến chậm rồi, chị vừa mới nói ở cùng lão Vương rồi."
"Như vậy ạ... Thật là đáng tiếc, vậy lần sau đi." Lạc Vĩ Vĩ vẫn đang cười nói.
Cô tiếp tục đi khắp hành lang, muốn đi tiếp xem còn phòng nào trống hay không, chỉ nghe thấy Lục Thi Duy tại phía sau gọi cô: "Lạc Vĩ Vĩ!"
Cô sẽ không để ý.
Lục Thi Duy lại gọi: "Bên kia đều là đàn ông rồi!"
Lạc Vĩ Vĩ mãnh liệt dừng bước lại. Trong đầu còn quanh quẩn giọng nói của Lục Thi Duy, Lục Thi Duy nói: "Lạc Vĩ Vĩ cậu đừng đi nữa, bên kia là phòng của đàn ông."
Lạc Vĩ Vĩ cuống quít xoay người, nơi xa Lục Thi Duy vẫy tay với cô, ánh mặt trời rơi xuống người Lục Thi Duy, cả người dường như phát sáng, gió nhẹ lay động tóc dài cùng làn váy trắng của Lục Thi Duy ... Không không không, đây không phải là Lục Thi Duy. Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, hết thảy lại khôi phục nguyên trạng.
Lục Thi Duy đứng trong hành lang nhìn Lạc Vĩ Vĩ ở đằng xa, nhìn cô đứng ngẩn ngơ tại chỗ, đồng nghiệp nam xung quanh nhao nhao nhìn cô muốn nói lại thôi. Lục Thi Duy đành phải cất bước đi đến chỗ Lạc Vĩ Vĩ, không nói hai lời mà nắm tay cô, lôi kéo cô trở về.
"Cậu cứ không muốn cùng một phòng với tôi à?" Lục Thi Duy hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ còn muốn dối trá mà giải thích một phen, Lục Thi Duy còn nói: "Tôi cũng không muốn."
"..."
Vậy bây giờ cậu đang làm gì đó? Lạc Vĩ Vĩ một bên không tình nguyện bị Lục Thi Duy kéo đi, một bên quay đầu liếc mắt.
"Cậu trợn mắt cũng phải phong tao như vậy à? Cẩn thận bị người khác hiểu lầm đó."
Lạc Vĩ Vĩ lúc này mới chú ý tới bên kia hành lang có một chàng trai xa lạ, đối diện các cô cười không có ý tốt. Cô vốn còn muốn giãy giụa một chút, hiện tại hoàn toàn không có ý nghĩ kia nữa, cô nắm chặt tay Lục Thi Duy, bước nhanh về phòng sau đó đóng cửa cẩn thận.
Kết quả vẫn là thỏa hiệp. Lạc Vĩ Vĩ thở dài một hơi, cùng nhà cùng đơn vị với Lục Thi Duy mỗi ngày chưa tính, ra ngoài cũng phải như hình với bóng, thật là muốn mạng người.
"Cậu ngủ bên trong hay bên ngoài?" Lục Thi Duy hỏi cô nằm giường nào.
Lạc Vĩ Vĩ theo bản năng mà đáp lại: "Giường quá chật, ghép lại đi."
Nói xong hai người đều sửng sốt một chút.
Lục Thi Duy cố gắng che giấu bối rối trong mắt, cúi đầu dùng mắt liếc trộm vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ, chỉ thấy vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ rõ ràng đang ĐM mình tâm thần phân liệt hay sao lại nói mấy lời này chứ.
"Ô... Ý tôi là tùy ý." Lạc Vĩ Vĩ vô cùng ghét bỏ bản thân mình bây giờ, như thế nào không cãi nhau cùng không nói chuyện cẩn thận đây.
"Ghép lại đi."
Ầm —— Lạc Vĩ Vĩ bị chính cái túi mình vứt xuống đất làm vấp ngã.
xxxx
Ở khách sạn ăn cơm tối xong, một đoàn người được dẫn đến tháp Seoul, chỗ đó ngoại trừ có thể nhìn thấy cảnh đêm ra, nổi danh nhất vẫn là rào khóa tình yêu. Các cặp tình nhân từ các nơi trên thế giới, lúc này viết tên nhau hoặc lời tỏ tình lên khóa, sau đó lại ném chìa khóa đi, ngụ ý khóa lại tình yêu vĩnh hằng.
Người trong nước phần lớn có một bệnh chung, thời điểm du lịch theo đoàn, xuống xe liền chụp ảnh.
Lúc bọn họ đến địa diểm ngắm cảnh, tránh được các loại tự chụp, chụp nhóm, chụp cho nhau...
Tùy Tâm chốc lát cùng Lạc Vĩ Vĩ chụp một tấm, chốc lát lại chụp chung với Lục Thi Duy, chụp người xong lại chụp cảnh, loay hoay không biết trời đất
Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy chỉ nhìn bốn phía một cái, sau đó lại liếc nhau, hết sức ăn ý thở dài.
"Đều là gạt người." Lục Thi Duy có chút xem nhẹ nói.
Lạc Vĩ Vĩ gật gật đầu, không sai. Cô xoay người muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi, ánh mắt ở ổ khóa bên hông Lục Thi Duy. Cô bỗng nhiên có ý nghĩ điên cuồng, tựa như cô đã từng cùng ai tới nơi này, cũng giống như đại đa số cặp đôi trên đời, hy vọng dùng phương thức này tìm nơi gửi gắm tình yêu.
Lục Thi Duy phát hiện sự khác thường của cô, xoay người ngăn trước người cô: "Cậu không chụp ảnh sao?"
"Không đâu, tôi sợ điện thoại sập nguồn."
"Là vì xấu quá hả?"
"... Bởi vì quá đẹp đó!"
"Ha ha ha."
"Ha ha cái rắm ấy!"
Chung quanh không hoàn toàn là khách du lịch ngoại quốc, cũng có số ít người Hàn Quốc, nói qua trông tương tự Hàn kịch nhưng lại không giống khẩu âm ngôn ngữ khác biệt. Biết rõ bọn họ không có khả năng nghe hiểu hai cô đang ồn ào cái gì, Lạc Vĩ Vĩ vẫn là vô cùng sĩ diện ra vẻ ưu nhã, mặt mỉm cười mà nhìn nơi xa.
Lục Thi Duy lại thở dài một hơi.
"Đi thôi đi thôi, chúng ta đi xem gấu teddy." Tùy Tâm chụp ảnh xong, liền không còn hứng thú với chỗ này. Vốn là, trải qua những chuyện kia, cô đã không còn tin vào tinh yêu nữa. Lời ngon tiếng ngọt tuy đẹp đẽ, cũng chỉ là phong cảnh thoáng qua mà thôi. Bất đồng thời gian xem, tâm tình có sự khác biệt.
Lạc Vĩ Vĩ tự nhiên hân hoan tiến về trước, hai người vừa đi vừa mắng chửi những ổ khóa có chữ viết mà họ hiểu được. Lục Thi Duy yên lặng đi phía sau, nhớ trở lại lần đầu tiên tới nơi này.
Khi đó nàng cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cái tuổi đẹp đẽ nhất.
Khi đó nàng thích mặc váy trắng, trong tủ quần áo nàng treo rất nhiều quần áo màu trắng. Bởi vì người nàng thích từng nói, nàng mặc quần trắng trông rất đẹp. Trước đây nàng cảm thấy màu trắng quá đơn giản, không tươi đẹp như những màu sắc khác, nhưng sau khi người đó nói như thế, nàng chỉ mặc váy trắng thôi.
Lần đầu tiên nàng đến nơi này chính là vào mùa hè thời điểm mà du khách đến nhiều nhất. Nàng mặc cái váy trắng mà người đó đưa cho nàng, ở chỗ này tìm kiếm khe chỗ trống để đặt ổ khóa tình yêu của hai người. Vị trí kia như không muốn người khác chú ý, dù sao đó là lời tâm tình thuộc về hai người, chỉ có người trong cuộc biết là đủ rồi; nhưng không muốn ở một góc hẻo lánh, nàng hy vọng thời điểm tiếp theo còn có thể tìm thấy.
Khi đó nàng khờ khạo cho rằng, tình yêu cho dù không bị khóa chặt, nhưng ít ra tình yêu sẽ được ổ khóa chúc phúc, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.
Hiện tại, nàng trở lại chốn cũ, nhưng người nàng thích, đã không còn thích nàng.
"Tiểu Duy, con này nhìn được không?" Lời của Tùy Tâm cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
Nàng vội ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thuận miệng nói: "Nhìn đẹp lắm."
"Được, con này đưa cậu."
"Ơ..." Lục Thi Duy có chút hối hận, bây giờ nhìn con gấu kia, rất xấu mà...
Lạc Vĩ Vĩ nhỏ giọng thì thầm một câu: "Đáng đời."
Tùy Tâm lại chọn một con khác đưa cho Lạc Vĩ Vĩ: "Con này như thế nào?"
"Còn có thể xấu hơn một chút sao?"
"Con này?"
"Cậu nên đi khám mắt đi."
"Đưa cậu thứ gì cậu cũng ghét bỏ vậy? Vậy cậu tự mình chọn đi."
Không đợi Lạc Vĩ Vĩ lại nói tiếp, Lục Thi Duy mượn cơ hội đem con gấu kia nhét vào trong ngực Lạc Vĩ Vĩ, "Con này hợp với cậu."
"Vậy cho cậu con này." Tùy Tâm nói xong lại đưa cho Lục Thi Duy một con gấu.
Lục Thi Duy quả thực khóc không ra nước mắt. Lạc Vĩ Vĩ thì cười đến ngửa tới ngửa lui.
Hai con gấu này thật sự hiếm thấy, xấu thành một trời sinh.
Sau khi trở lại khách sạn, vô tình ném CP xấu xí lên giường. Lạc Vĩ Vĩ liền lại nhìn nhìn một lần cũng không nhẫn tâm, "Tôi đi tắm trước." Nói xong cầm áo ngủ đi vào nhà vệ sinh.
Lục Thi Duy bắt đầu sửa sang lại hành lý, cầm áo ngủ cùng chuẩn bị quần áo mặc ngày mai, nàng một bên dọn dẹp một bên suy nghĩ chuyện gì, rõ ràng hai phút có thể làm xong chuyện, nàng lại dùng tới 20 phút. Lúc Lạc Vĩ Vĩ đẩy cửa bước ra, nàng cầm quần áo một mạch nhét vào trong túi, sau đó mới giả bộ trưng ra bộ dạng sửa sang, chậm chạp lấy từng cái một ra.
Thật ra là nàng căng thẳng đó. Coi như đã từng làm bạn cùng phòng với Lạc Vĩ Vĩ, lại ở sống cùng một mái nhà, nhưng cùng giường với Lạc Vĩ Vĩ ... Nàng không biết sẽ lại có chuyện gì xảy ra.
"Tôi tắm xong rồi, cậu đi tắm đi."
Rõ ràng là một câu rất bình thường, nhưng không biết vì cái gì, Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy nói xong có một cảm giác rất kỳ quái, dễ khiến con người ta suy nghĩ theo hướng khác. Vì sao tình cảnh này giống như hai người đi khách sạn thuê phòng, sau khi thay phiên tắm rửa xong, phải làm chút gì đó để không phụ lòng cảnh đẹp cùng bầu không khí lãng mạn ở nước ngoài.
Lục Thi Duy không có những tâm tư đó của cô, chỉ đơn thuần đi tắm rửa mà thôi, về phần sẽ phát sinh cái gì, nếu như tưởng tượng không ra vậy thuận theo tự nhiên đi.
Lạc Vĩ Vĩ cảm giác mình suy nghĩ có hơi nhiều, lấy chai nước khoáng của một nhãn hiệu nào đó mua từ cửa hàng tiện lợi lên uống, Tùy Tâm nói nhân vật chính trong phim Hàn nào đó uống, nhìn giá cả khẳng định cùng nước không giống vậy, cô cũng muốn nếm thử nước này có cái gì không giống như vậy.
Một ngụm, uống quá nhanh không thể nếm được gì; ngụm thứ hai cẩn thận thưởng thức, uống quá ít không cảm nhận được mùi vị gì. Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy không thể phụ lòng tâm ý của Tùy thổ hào, nhất định sản phẩm tốt, vì vậy ngậm một miệng lớn vào trong mồm, từng điểm từng điểm từ từ nuốt.
Lúc này bỗng nhiên từ nhà vệ sinh truyền đến giọng nói của Lục Thi Duy, Lạc Vĩ Vĩ cho rằng Lục Thi Duy gọi cô, vì vậy đi qua nhìn, đi tới cửa mới nghe rõ, Lục Thi Duy gọi chính là: Lạc Vĩ Vĩ cậu muốn bỏng chết tôi à!
Lạc Vĩ Vĩ muốn đi vào giúp nàng điều chỉnh độ ấm, vì vậy liền kéo nhẹ cái cửa, thoáng cái liền túm mở, cô vừa định nuốt hết nước trong miệng rồi mới nói, đúng lúc Lục Thi Duy muốn mở cửa mắng cô, vì vậy ngụm nước kia của cô đều phun lên người Lục Thi Duy.
Ôi chao... Vừa rồi cô nhìn thấy cái gì vậy?
Vì muốn hóa giải bầu không khí lúng túng, Lạc Vĩ Vĩ nói: "Bây giờ mát rồi ha?"
Mặt Lục Thi Duy thoáng cái đỏ lên, vừa lui về phía sau kéo cửa, vừa mắng Lạc Vĩ Vĩ: "Cậu biến thái!"
Lạc Vĩ Vĩ muốn điên rồi, tôi để trần cậu nói tôi biến thái, cậu để trần tại sao lại là tôi biến thái? Vì sao luôn là cậu có lý?!