Bóng Ma Trong Mây

Chương 101: Hạnh Hoa Lĩnh





*Hạnh Hoa Lĩnh: là một quận thuộc thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.

Đây là một thành phố cổ, tập trung các cơ quan chính quyền của thành phố cũng như các ngân hàng lớn, các khách sạn 5 sao.

Sự tình cấp bách, Chiêm Đài và Phương Lam không mua được vé tàu cao tốc, đành phải mua vé tàu hỏa giường nằm chạy chuyến đêm đến Thái Nguyên.

Sau khi lên lên tàu, chỗ ngồi và giường dưới được nhường cho người già và trẻ em, họ chỉ có thể trèo lên giường trên, nằm chen chúc trong không gian nhỏ hẹp để ngủ tạm.

Hai người nằm cách nhau chỉ một cánh tay.

Chiêm Đài vốn cao, co rúc trong không gian nhỏ như này, cậu nóng đến mức trán lấm tấm mồ hôi, nhưng lại không hề cảm thấy bí bách khó chịu.

Cậu mỉm cười nhìn Phương Lam, ánh mắt dịu dàng ấm áp như nước hồ thu.

Cô tê dại cả da đầu khi bị cậu nhìn chằm chằm như vậy khiến, bèn khẽ xoay người nằm ngửa.

“Sao lại nhìn tôi như thế?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Chiêm Đài cũng trở mình nằm ngửa giống cô, gối lên chiếc gối đầu vừa nhỏ vừa xẹp lép.

“Cô biết không, chị Lâm Tố và anh Thư Minh cũng hẹn thề khi nằm ngủ trên giường của tàu hỏa đấy.”
Cũng? Cái gì mà “Cũng”?
Hai má Phương Lam nóng bừng, cô im lặng vài giây mới khẽ đáp: “Cậu không lo cho ông Lâm và nghĩ đến hung thủ giết hại Trương Yên à, mà còn có lòng dạ trêu đùa tôi?”
Chiêm Đài cười ha ha, rồi nghiêng người, tay chống đầu và nói “Hai anh chị ấy quan tâm quá hóa rối rắm thôi, tôi biết rõ bản lĩnh của ông Lâm.

Ông cụ phần lớn là lo lắng cho an nguy của hai người đó nên mới cố ý cắt đứt liên lạc với họ đây mà.”
Đôi mắt cậu lóe lên, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã suy nghĩ đâu ra đấy, trông như nắm rõ mọi chuyện trong lòng tay, tràn đầy khí phách.

Phương Lam nhìn đi chỗ khác, nghĩ bụng, chẳng trách trước khi lên đường, cậu lại bất chấp sự ngăn cản của Lâm Tố, một mực bắt Tống Thư Minh ở nhà cùng cô ấy, có lẽ vì cậu đã sớm đoán được vụ mất tích của ông Lâm là giả, còn việc ông gặp phải vấn đề khó khăn, nguy hiểm không muốn để cho vợ chồng Lâm - Tống dính dáng vào mới là thật.

“Tay cậu sao rồi?” Cô lo lắng hỏi.


Trước khi xuất phát, Chiêm Đài cứng đầu, nằng nặc đòi tháo băng trên cánh tay bằng được.

“Tôi hiểu rõ thân thể của mình mà.

Huống hồ, chuyến đi này nguy hiểm, chỉ dùng có bên tay phải, thì cứ như thể mất một cánh tay vậy.

Nếu gặp nguy hiểm, làm sao bảo vệ cô được?”
Nhìn vết thương vẫn còn hơi đỏ của cậu, Phương Lam vừa đau lòng vừa bực bội: “Tôi lại chả phải người vô dụng, chẳng lẽ không biết chạy trốn khi gặp nguy hiểm à? Vì sao lúc nào cũng là cậu bảo vệ tôi?”
Chiêm Đài cười nhạt: “Bây giờ thì nói nhẹ tênh nhỉ, có cần tôi nhắc cô không: Trường Sa, Hạ Môn, Trùng Khánh Hồng Kông, cô suýt mất mạng bao nhiêu lần rồi?”
Phương Lam cáu tiết, phản bác: “Giờ đã khác trước, lúc đó tôi không thiết sống, nhưng hiện tại…”
“Hiện tại thế nào?” Hai mắt Chiêm Đài sáng ngời và nóng bỏng đến mức như thể sắp đốt cháy mặt cô đến nơi.

“Hiện tại khác trước đây chỗ nào?” Cậu gặng hỏi, đồng thời nhích lại gần cô hơn: “Hử? Nói cho tôi biết đi, A Lam, khác chỗ nào?”
Phương Lam cứng họng, đỏ bừng cả mặt, hồi lâu mới nói: “Hiện tại… tôi sợ liên lụy đến cậu.”
Nét mặt Chiêm Đài không giấu được vẻ thất vọng.

Có điều, khi cô ngẩng đầu nhìn mình, cậu nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, vẫn cười hi hi ha ha.

“A Lam yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.

Tôi nhớ mà, sau khi chúng ta trở về từ Thái Nguyên lần này, tôi sẽ giúp cô bói gạo tìm Lục Ấu Khanh, được không?”
“Cô giữ an toàn cho bản thân, tôi cũng sẽ cẩn thận.

Tôi đồng ý với cô, nhất định sẽ không để bị thương nữa, được không?” Cậu xích lại gần cô và thỏ thẻ nói, với nụ cười lấy lòng, nét mặt thuần khiết như một đứa trẻ đang vòi kẹo.

Phương Lam chưa từng có kinh nghiệm đối phó với một chàng trai như này.

Trước mặt cô, Lục Ấu Khanh luôn lạnh nhạt, tự chủ.

Mặc dù cũng có lúc anh dịu dàng an ủi và quan tâm bảo vệ cô, giữa họ giống như cách một tấm mạng che mặt trong suốt, khiến đôi bên không chạm được đến nhiệt độ chân thật của nhau.

Ở trước mặt cô, anh là một người bạn trai hoàn mỹ, chưa bao giờ to tiếng, cáu giận, hay giở tính trẻ con, mà khách khí thì nhiều, thân mật thì ít.

Người ta nói rằng, khi đã yêu nhau, những cặp đôi sẽ lộ ra sự trẻ con của mình.

Trước kia, Phương Lam cảm thấy lối nói văn vở ‘tưởng đúng mà sai’ này chẳng qua chỉ là cách nhìn của những tài khoản trên mạng xã hội mà thôi.

Đến tận bây giờ cô mới dần dần nhận ra, những định lý ngôn tình được ca tụng rộng rãi đó, vốn cũng có “khuôn vàng thước ngọc” của riêng nó.

Lần đầu gặp cậu, Chiêm Đài là cậu thiếu niên hiên ngang khí phách nổi bật giữa đám đông, nét cười không xuất phát từ đáy lòng, mà dường như có sự lạnh nhạt, xa cách xen lẫn phòng bị.

Nhưng ở trước mặt cô lúc này, cậu vừa vô lại vừa ngây thơ, cứ níu lấy cánh tay cô, mềm giọng như đang làm nũng.

“Được không? A Lam?” cậu dịu dàng gọi tên cô, khiến cô mềm lòng.

“Không sao đâu, A Lam, tôi mình đồng da sắt lắm.” Cậu cười, siết chặt nắm đấm để cơ bắp nhô lên, đoạn cầm lấy tay cô để cô sờ thử, “Thấy không? Khỏe như trâu.”
Phương Lam đỏ mặt rút tay về, lòng bàn tay vẫn lưu lại xúc cảm trơn nhẵn và cứng rắn của cánh tay cậu.

“Được rồi.” Cô thỏa hiệp, đôi mắt to trong trẻo viết đầy vẻ bất đắc dĩ, “Nhưng cậu phải nghe tôi, lúc không nên cậy mạnh thì đừng đi.”
Chiêm Đài cười tít cả mắt, ghé sát vào cô, thầm thì: “A Lam còn không biết ư? Tôi nghe lời cô nhất.

Chỉ cần cô nói, tôi nhất định sẽ nghe theo, đúng không?”
Phương Lam thua toàn tập.

Cô hỏi cậu về tình hình cánh tay bị thương, cậu liền đảo mắt, rút ngay cánh tay đang chống dưới người ra, đưa đến trước mặt cô, sau đó cau mày.

“Đau…” Cậu khẽ thì thào rên rỉ, “Đau đến mức không ngủ được ấy…”
Phương Lam ngồi dậy, xót xa nói: “Làm sao bây giờ?...!Hay là băng lại nhé? Không thì tôi tìm ít thuốc giảm đau cho cậu uống ngủ để một giấc trước đã, đợi đến lúc chúng ta đến Thái Nguyên rồi xử lý vết thương sau.”
Chiêm Đài thuận thế ấn cô nằm xuống, không cho cô ngồi dậy, và khẽ lắc đầu: “À, cô đừng cuống, không cần đâu.

Tôi chỉ muốn cô trò chuyện cùng tôi thôi.”
Phương Lam nằm xuống, quay mặt về phía Chiêm Đài, lại đặt ngón tay lên cánh tay cậu.

Cô không dám mạnh tay, mà chỉ xoa nhè nhẹ cách xa vết thương.


“Nói chuyện gì?” Trong lòng có tâm sự, cô lơ đãng hỏi.

Chiêm Đài im lặng nhìn cô, sau khi cân nhắc kỹ, cậu cảm thấy lòng nặng trĩu, rồi chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.

“Từ nhỏ đến lớn, tôi sống ở Âm Sơn Thập Phương, không chỉ thấm nhuần tư tưởng của phái, mà còn tận mắt nhìn thấy cả nghìn pháp khí lợi hại.” Cậu nói, “Nhưng pháp khí có mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi vận mệnh của chính nó.

Vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, có cây giáo sức mạnh vô địch thì ắt sẽ có tấm khiên kiên cố không gì phá nổi.”
“Chuông dẫn hồn, chùy kim cương, huyên Bạch Cốt, đũa gỗ sưa, cũng chẳng thoát khỏi ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Chỉ cần nhìn ra quy luật , bất kể kẻ địch có mạnh đến đâu, cũng sẽ có cách phá giải.”
“Thế nhưng, bây giờ tôi mới hiểu được, thì ra pháp khí mạnh nhất trên thế gian này chính là “tình cảm không có được” và “tâm tư không nhìn thấu”.

Phương Lam cảm thấy lòng xao động, bèn nhìn thẳng vào mắt Chiêm Đài.

Song, cậu chỉ khẽ lắc đầu, miệng vẫn nở nụ cười nhẹ, lại nói tiếp: “Chị Lâm Tố và anh Tống Thư Minh là một đôi tri kỷ, đã nhiều lần vào sinh ra tử cùng nhau.”
“Trước đây, tôi rất hâm mộ Tống Thư Minh vì anh ấy có được một mối tình thề nguyện sống chết.

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghi ngờ, rằng nếu chị Lâm Tố gặp nạn, anh ấy nhất định sẽ liều mình bảo vệ.

Thậm chí, tôi còn tin là nếu chẳng may chị ấy mất đi, anh ấy cũng sẽ chẳng do dự mà đi theo chị ấy.”
Phương Lam vẫn im lặng nhìn cậu.

“Khi tình cảm đã sâu đậm, sống chết có là gì.

Anh chị ấy ở bên nhau nhiều năm, tình cảm ngày càng thắm thiết.

Nhưng tôi nghĩ, sau khi con của họ chào đời, bất luận anh Thư Minh có yêu chị Lâm Tố nhiều đến đâu đi, cũng sẽ không còn xem nhẹ việc “chết vì tình” nữa.”
Chiêm Đài nhếch khóe miệng: “Đó gọi là vướng bận, ngay cả chuyện sống chết cũng không được tự do lựa chọn.

Trong lòng anh ấy có con cái, nên không thể dễ dàng vứt bỏ tính mạng của mình.”
Cậu nói chậm dần, rồi dừng hẳn, dường như cuối cùng đã có quyết định.

Cứ thế cho đến khi tàu hỏa dừng lại đánh “xịch” một tiếng, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh đi nhiều.

Tàu đã đến trạm dừng.

Sáng sớm nhà ga vắng tanh như chùa bà đanh, thật yên bình.

Phương Lam nghiêng người nhìn ra cửa sổ, nói với Chiêm Đài: “Đến Đại Đồng rồi, 3 tiếng nữa sẽ xuống tàu.

Tranh thủ ngủ một giấc đi nhé!”
Chiêm Đài không đáp lời cô, chỉ khẽ thở dài hỏi: “A Lam, cô nói rằng khi đó cô không còn thiết sống.

Còn bây giờ thì sao?”
Rốt cuộc, cậu cũng hạ quyết tâm, trầm giọng hỏi: “Nếu Lục Ấu Khanh đã chết, cô sẽ làm gì? Cô thật sự sẽ tự sát đi theo anh ta sao?”
Cậu hỏi một cách dứt khoát, giọng nói mang theo lửa giận.

Phương Lam không ngờ cậu sẽ hỏi thẳng câu này, nhưng chẳng hiểu sao cô rất không muốn cậu hiểu lầm mình, thế là trong tình thế cấp bách, liền buột miệng đáp: “Không đâu!”
Giọng cô cất cao, có phần chói tai.

Nói đoạn, cô vội che miệng lại, ổn định cảm xúc Một lúc sau, cô mới khẽ nói: “Tôi sẽ không làm vậy.”
Tuy nhiên, Chiêm Đài không muốn bỏ qua cho cô, vẻ mặt cậu cố chấp và nghiêm túc chưa từng thấy, ánh mắt cậu rực lửa, nhưng thái độ rất điềm tĩnh: “Trong lòng có vướng bận, mới biết quý trọng mạng sống.

A Lam, cô không còn muốn chết nữa, không còn muốn tự tử vì tình nữa, nói đến cùng là vì cái gì?”
“Cô đừng tiếp tục lảng tránh, hãy nói cho tôi biết, cũng là nói để chính cô biết đi.” Cậu chăm chú nhìn vào môi cô, với dáng vẻ sẽ không bỏ cuộc trừ khi có được đáp án.

Phương Lam hé môi, song lời nói như nghẹn trong cổ họng.

Mắt cô cay cay, nhưng trái tim lại nóng rẫy, yêu hận tình thù đủ loại cảm xúc như con sóng lớn cuồn cuộn xô cô vào bờ.

Cô từng quyết tâm muốn chết, là bởi cuộc sống không còn gì để luyến tiếc.

Cả đời cô đều quanh quẩn giữa được và mất, hạnh phúc và đau khổ liên tục xoay vần.

Bản thân cô chưa bao giờ có được cảm giác an toàn thật sự, để cô có thể được yên giấc trong niềm yêu thương.


Cô định chết theo Lục Ấu Khanh, là vì cảm thấy áy náy và đau đớn bởi mất đi tình yêu.

Trong những tháng ngày bị bạn bè xa lánh, sống một ngày mà như thể một năm, cô chẳng khác gì con sâu cái kiến nhỏ nhoi giữa chốn phồn hoa rực rỡ này.

“Tôi...” Mắt cô ươn ướt.

Cô không ngờ sẽ gặp được cậu, cô muốn nói như vậy.

Ngặt nỗi, sự kiêu ngạo và lòng tự tôn không biết từ đâu tới đã chặn lời cô, nên chỉ có thể nắm chặt cánh tay cậu, mấp máy môi.

Chiêm Đài vội nắm tay cô: “Cô không nói cũng không sao, để tôi nói thay cô.”
“Trong lòng cô có tôi, đúng không?”
Sao lòng cô không có cậu cho được? Cô lại chẳng phải người lòng dạ sắt đá.

Một người quân tử tài giỏi ưu tú như cậu, săn sóc cô tỉ mỉ, thậm chí bảo vệ cô bằng cả tính mạng.

Cậu nói rằng Lâm Tố và Tống Thư Minh đã nhiều lần bên nhau vào sinh ra tử, vượt qua vô vàn chông gai, đó chẳng phải là đang nhắc nhở cô rằng: mối quan hệ giữa cô và cậu cũng như thế hay sao?
Trước mặt Lục Ấu Khanh, cô cẩn thận dè dặt lo được lo mất, họ rõ ràng là đôi tình nhân được mọi người hâm mộ không ngớt, nhưng từ đầu chí cuối chỉ có một mình cô đau khổ chống đỡ.

Yêu thầm dẫu có cam tâm tình nguyện đến mấy, sao ngọt ngào và cảm động bằng tình cảm xuất phát từ đôi bên?
“Đúng.” Cô cắn chặt môi đến mức trắng bệch, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.

“Cậu tử tế, còn tốt với tôi là vậy.

Trong lòng tôi có cậu.” Cô nhẹ nhàng nói.

Vẻ mặt vui mừng ngây ngất của Chiêm Đài nhóm lên nụ cười trên môi cô.

Cậu muốn nhào tới ôm lấy cô, lại quên mất là họ còn đang nằm trên giường tầng, trong lúc phấn khích, cậu cộc đầu vào trần xe đau điếng, suýt thì rơi xuống giường.

Phương Lam phì cười, ánh mắt lấp lánh.

Cô vừa cười vừa xoa chỗ đau cho cậu: “Vết thương trên tay còn chưa lành, sao cậu bất cẩn vậy? Có đau không?”
Cậu xuýt xoa rên rỉ luôn mồm, còn cọ quả đầu với mái tóc ngắn vào lòng bàn tay cô: “Đau...!đau lắm.

Nhưng tôi vui quá, sợ mình đang nằm mơ, chỉ mong đau hơn nữa thì tốt.”
Tình cảm được đón nhận và đáp lại, thật sự là điều hạnh phúc nhất trần đời.

Lần này, đổi lại là cô đẩy cậu nằm trở lại giường.

Lòng bàn tay Phương Lam mát lạnh dán lên mặt Chiêm Đài, như thể dòng suối mát rượi dưới ánh nắng chói chang, khiến trái tim lang thang của cậu đã có chốn về.

“Ngủ đi.”
Từ xưa, Thái Nguyên đã là nút giao thông quan trọng, ba mặt được bao quanh bởi những dãy núi, một nhánh của con sông Phần chảy ngang qua trung tâm thành phố, từ nam xuống bắc.

Chiêm Đài vừa vào thành phố liền có cảm giác quen thuộc khó tả.

“Giống thành phố Lan Châu quá.” Cậu mỉm cười nói, tay phải nắm chặt tay Phương Lam, “Lan Châu cũng được xem như là một nửa quê hương của tôi.

Sông Hoàng Hà chảy qua thành phố, mùa hè chèo thuyền trên sông, pha một ấm trà Tam Pháo Đài, tha hồ mát mẻ sảng khoái.

Sau này có dịp, tôi nhất định sẽ dẫn cô về chơi.”.