Bóng Ma Trong Mây

Chương 126: Tích Lâm Quách Lặc





*Tích Lâm Quách Lặc là một trong số 12 đơn vị hành chính cấp địa khu của Nội Mông, thuộc khu tự trị của Trung Quốc.

Trong giấc ngủ dài, Phương Lam gặp hết giấc mơ kỳ lạ này đến giấc mơ kỳ lạ khác.

Cô và Lục Ấu Khanh đứng trước cổng trường màu trắng, dường như vẫn còn mang dáng vẻ của tuổi 19, khi mới bước vào đại học.

Cô mặc một chiếc váy liền màu đỏ rực rất vừa vặn, làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn cùng với những đường cong lả lướt.

Họ sánh vai bước đi trong khuôn viên trường, và thu hút vô số ánh mắt hâm mộ.

Một chàng trai đạp xe rất nhanh đi ngang qua Phương Lam, làm thổi tung vạt váy của cô.

Anh ta thản nhiên quay đầu lại nói xin lỗi, nhưng bỗng mở to hai mắt khi nhìn thấy mặt cô, rồi không kìm được mà phanh kít xe lại.

Cô không thích ăn mặc như thế này chút nào.

Mẹ cô và bố của Lục Ấu Khanh cũng đưa họ đi nhập trường.

Trong phòng khách sạn, cô đã cãi nhau một trận với mẹ mình.


Tính cô nóng như lửa, càng cứng rắn với cô thì cô lại càng bướng bỉnh.

Cái kiểu bề ngoài mềm mỏng, bên trong thì thâm trầm của bà đã chọc cô nổi điên, buột miệng nói mà không suy nghĩ: “Con không muốn trở thành người thứ hai như mẹ đâu, con không muốn sống dựa vào nhan sắc và đàn ông.”
Ngay sau đó, cô liền hối hận.

Mẹ cô tái mặt ngồi trên giường, đưa tay lau nước mắt.

Cô cảm thấy vô cùng chán nản, lời xin lỗi nghẹn trong cổ họng, cuối cùng xoay người đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Ông Lục an ủi mẹ cô, còn Lục Ẩu Khanh đuổi theo để an ủi cô.

“Em cần gì phải thế?” Anh bất lực thở dài: “Em nhịn hết hôm nay, từ giờ đến trước Tết, em cũng có chạm mặt dì đâu nào.

Sao em lại cứ phải chọn đấu khẩu với dì vào lúc này?”
Lòng cô vừa chua xót vừa nặng trĩu như có một tảng đá lớn.

Cô sầm mặt, một lúc lâu sau mới thủng thẳng nói: “Thà rằng bà ấy đứng lên cãi nhau với em, còn hơn là ngồi khóc nỉ non trước mặt bố anh, rồi kể lể mọi lỗi lầm ngang bướng mà em đã mắc phải từ khi còn nhỏ như thế.

Bà ấy cứ làm như thể mình là người mẹ tuyệt vời nhất thế giới, còn em là đứa con hư nhất trần đời không bằng.”
Hai mẹ con bất đồng về tính cách, khác biệt nhau hoàn toàn.

Phương Lam có thể hòa hợp với bất kỳ ai, ngoại trừ mẹ cô.

Lục Ấu Khanh khẽ thở dài, nhìn cô thật sâu, rồi chậm rãi nói: “Nhưng anh rất thích bộ váy mà dì đã chọn cho em.

Da em trắng, em mặc màu đỏ nhất định sẽ rất đẹp.”
Cô đã thay sang bộ váy đỏ đó.

Quả nhiên là rất đẹp, đẹp một cách phô phang.

Trước những ánh mắt nóng bỏng và tiếc nuối của người xung quanh, Lục Ấu Khanh nhìn cô, cười nửa miệng và nói: “Xem ra, anh đã điền đúng nguyện vọng rồi.

Anh mà không thay dì trông nom em cẩn thận, thì không biết em sẽ làm trò con bò gì nữa.”
Anh nói tỉnh bơ, nhưng trái tim cô lại bâng khuâng xao xuyến.

Cơn gió nóng cuối hè táp vào mặt, khiến hai má cô nóng bừng.


Cô luôn cảm thấy anh có tình cảm với cô.

Hai người họ đã từng thân mật giữa bầu không khí lãng mạn, nhưng nếu đó chỉ là sự chăm sóc yêu thương giữa những người thân với nhau, thì sao lại có những nụ hôn ngọt ngào như vậy?
Mãi cho đến sau vụ tai nạn xe cộ của ông Lục.

Trong lúc mê man, Phương Lam lơ mơ nghe thấy tiếng mẹ cô khóc nức nở qua cánh cửa gỗ dày.

Tiếng khóc buồn bã, xót xa vừa đủ độ, không để người ta cảm thấy chán ghét, nhưng lại đượm nỗi âu sầu và thương tâm.

Mỗi phần đều căn rất chuẩn, không thừa, không thiếu.

Từ nhỏ cô đã thấm nhuần kiểu dạy dỗ này.

Hồi hai mẹ con cô vẫn sống trong căn phòng của khu tập thể sát đường đi, lúc gặp phải đám lưu manh đến quấy rối, cô bé con như cô đã cầm dao phay lên, quyết sống mái với người đó.

Mà, mẹ cô lại chỉ biết khóc thút thít hồi lâu.

Hôm sau, chắc chắn bà sẽ ngồi trong văn phòng với đôi mắt đỏ hoe, để nhận những lời an ủi từ các đồng nghiệp, như thể những câu từ chẳng đi đến đâu ấy có thể biến thành cánh cổng sắt, chặn đứng tất cả những lời đồn thổi và tổn thương đối với họ.

Càng lớn cô càng khinh thường điều đó.

Tính cô thẳng băng, yêu ghét rõ ràng, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, chỉ ước có thể treo năm chữ “không thẹn với lương tâm” trên đầu giường và làm theo nó.

Nhưng cô bắt đầu cảm thấy hổ thẹn với lương tâm từ khi nào?
Mùa đông năm đó nghe nói là mùa đông lạnh nhất trong vòng một trăm năm nay, ngay cả các cụ già ở Quảng Đông cả đời chưa từng thấy tuyết cũng đã chứng kiến cảnh tuyết rơi giữa mùa đông ấy.

Dưới tầng ký xá của cô, Lục Ấu Khanh đứng đưa lưng về phía cô, giống như không muốn nhìn thấy cô nữa.

Còn cô hèn mọn cúi đầu, giữ lấy anh như đang lấy lòng, thỏ thẻ nói: “Để em sưởi ấm đôi tay cho anh…”
Song, anh lại tránh như tránh tà, rút mạnh tay ra, hoàn toàn giẫm nát chút tự tôn còn sót lại của cô.

Phương Lam biết đây là một giấc mơ, song giấc mơ này quá đau khổ, quá chân thực.

Nước mặt cô tuôn ra như suối, làm ướt cả gối đầu, tiếng nức nở không kìm nén được trong khoang mũi khiến cô mỗi lúc một khó thở hơn.

Cô cứ chìm đắm trong cơn mơ theo giấc ngủ sâu, càng muốn mở mắt ra lại càng cảm thấy bản thân bị mắc kẹt trong sương mù, không nhìn thấy được con đường phía trước.

Cho đến khi cô mấp mé bờ vực của sự tuyệt vọng, Chiêm Đài vỗ mạnh vào má cô, đánh thức cô khỏi cơn ác mộng.


“Em không sao chứ?” Ánh mắt cậu đong đầy lo lắng.

Có điều, cô vẫn còn mang theo cảm xúc trong mơ, bèn lạnh lùng tránh khỏi bàn tay của cậu.

“Tôi không sao.” Cô nhẹ giọng nói: “Người có chuyện từ trước đến giờ không phải là tôi.”
Sau đó, cô ngồi thẳng dậy, duỗi cánh tay chỉnh lại dây an toàn trên vai, để lộ ra cái cổ đẫm mồ hôi.

Cô được cậu bế lên xe trong lúc vẫn còn đang ngủ say, đây là lần thứ hai cô lên đường trong tình trạng mơ mơ màng màng như này.

Phương Lam bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, đoạn quay sang dịu dàng hỏi cậu: “Chúng ta đi đâu đây?”
Chiêm Đài không đáp lời cô.

Xe của họ đã chạy về hướng bắc hồi lâu.

Đường xá ở Nội Mông rất tốt, con đường trải nhựa chạy thẳng một mạch về phía bắc, như thể sợi ruy băng màu bạc giữa thảo nguyên và bầu trời bao la.

Chiếc xe cứ chạy mãi, chạy mãi, dường như có thể chạy tới nơi chân trời vô tận.

Phương Lam im lặng khoanh tay lại, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lúc lâu mới hỏi câu thứ hai.

“Khi nào chúng ta sẽ ăn cơm?”
Cuối cùng, lúc họ dừng lại, cô đã nhìn thấy cột mốc biên giới màu trắng xám cách đó hơn trăm mét.

Cô thầm hít một hơi, nhưng không thể hiện ra mặt, vẫn phụ cậu đóng đinh cố định sợi dây thừng của lều vải trên mặt đất.

“Đêm nay chúng ta nghỉ lại đây à?” Trước khi tuyệt vọng, cô vẫn muốn liều chết đánh cược một lần.

Cô hỏi cậu với tia hi vọng cuối cùng mà bản thân quyết sẽ không bao giờ từ bỏ.

“Ừ.” Cậu đáp, lời ít mà ý nhiều: “Nếu em sợ lạnh thì có thể ngủ trong vòng tay của anh.”.