Bóng Ma Trong Mây

Chương 39: Tháp Vạn Danh



*Tháp Vạn Danh là chùa tháp bên bờ sông Đà, trên bãi bồi dưới chân núi Thanh Long, ở phía đông trấn cổ Phượng Hoàng, được xây dựng từ thời nhà Minh.

“Mùa đông mặc dày còn tạm chịu được, đến mùa hè, nhiều anh xấu xí hôi rình ở trong căn phòng bé tí, nóng đến nỗi lông hồ li của em sắp rụng sạch đến nơi.

Quá đáng hơn là mấy anh xấu xí ngày nào cũng cởi trần lượn lờ trước mặt em, bụng mỡ chảy xệ, vừa chơi game vừa móc chân, hộp mì tôm để đầy bàn.

A a a, thật sự ngứa mắt, ngứa mắt lắm.”

Hồ Dị miêu tả rất sống động đến mức Phương Lam bật cười.

Cô xoa đầu cô ấy, hỏi: “Lần cuối cùng em liên lạc với Ngô Du là khi nào?”

Hồ Dị lắc đầu: “Trước Tết Đoan ngọ, không biết tại sao nhà ăn lại có rượu hùng hoàng.

Em nhất thời khinh suất, tí thì bị lộ đuôi hồ li, đành phải vội vàng chạy về núi Thiên Môn.”

Hồ Dị có phần chột dạ: “Sau khi trốn về đây, em không dám liên lạc với anh Ngô Du nữa.

Vất vả lắm mới về được đến nhà, ngộ nhỡ anh ấy bắt em quay lại đó thì làm thế nào? Em không đi đâu.”

Phương Lam gật đầu.

Tất cả những điều Hồ Dị vừa nói quả thật rất trùng khớp với các chi tiết trong vụ mất tích của Ngô Du.

Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ.

Phương Lam nhìn lướt qua đám ‘tóc’ trong tay Chiêm Đài, bỗng giật thót trong lòng, liền hỏi Hồ Dị: “Tại sao hôm nay em lại lấy đám ‘tóc’ này làm mồi nhử? Em muốn câu gì ở đây?”

Hồ Dị ‘a’ một tiếng, vỗ hai tay một cái, reo lên kinh ngạc và hớn hở: “Quả nhiên, hai anh chị ở trong nước đều bị thu hút bởi đám tảo tía này à?”

Cô ấy cầm đám ‘tóc’ để trên lòng bàn tay, thích thú nhìn hồi lâu mới nói tiếp: “Em cũng không biết nó là cái gì, cứ như một đám tảo tía bồng bềnh trong nước vậy.”

“Có điều, anh Ngô Du kể rằng lúc anh ấy nhảy xuống đầm nước, đám tảo tía này lại giống búi tóc dài, nhìn từ xa trông như có người chết đuối, khiến anh ấy không kìm được mà bơi đến gần.

Phải cái, sau khi bơi đến gần, anh ấy lại bị vô số những sợi tóc bỗng dưng mọc dài ra, quấn lấy người, không tài nào giãy ra được.”

Hồ Dị nghiền ngẫm về đám ‘tóc’ một lúc, lại quay sang hỏi Chiêm Đài: “Em đã thử rất nhiều lần, khi ném nó xuống nước, rõ ràng là đám rong.

Tại sao anh Ngô Du lại cứ nhìn thành ‘tóc’ ạ?”

“Có lẽ là bởi sự khác biệt giữa giống loài, chỉ loài người các anh mới có thể nhìn thấy.”

Hồ Dị tính tình đơn giản, có phiền não đến đâu cũng sẽ nhanh chóng nguôi ngoai.

Chẳng mấy chốc, cô ấy đã quẳng hết những vấn đề nghĩ mãi không hiểu ra sau đầu, híp mắt cười tự nhủ: “À, làm hồ tiên cũng phải có ước mơ.

Em muốn noi theo thần tượng của mình, tuy anh Ngô Du đã từ chối em, nhưng em không thể từ bỏ việc theo đuổi những anh đẹp trai khác được.”

“Càng cố gắng sẽ càng may mắn.

Nếu chỉ có loài người như các anh nhìn thấy đám tảo tía này là tóc, em sẽ mang nó đến ‘ôm cây đợi thỏ’ bên đầm nước, sớm muộn gì cũng câu được một anh đẹp trai.” Nói đoạn, Hồ Dị ngây thơ hỏi Phương Lam: “Vừa nãy chị cũng nhìn thành tóc à?”

Phương Lam ngơ ra mất mấy giây rồi bất giác nhìn sang Chiêm Đài.

Chiêm Đài đang trầm tư nhìn xuống đất với vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, như đang ngẩn người, lại như thể đang hồi tưởng lại.

Cảm nhận được ánh mắt của Phương Lam, cậu lập tức hoàn hồn, quay đầu lại nhếch miệng cười với cô như không có chuyện gì.

“Ừ.” Chiêm Đài đáp cho có.

Trước khi Hồ Dị nhận ra, cậu nói lảng sang chuyện khác bằng cách hỏi ngược lại cô ấy: “ Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là tung tích của Ngô Du.

Em có biết cậu ta đã đi đâu không?”

Quả nhiên Hồ Dị đã bị đánh lạc hướng bởi câu hỏi này.

Cô ấy cắn ngón tay, ngượng ngùng lắc đầu.

Phương Lam liếc xéo Chiêm Đài một cái, đoạn nói: “Để tránh bị tìm thấy, Ngô Du đã không sử dụng thẻ căn cước hơn nửa năm nay.”

“Một chàng trai 18 tuổi vẫn có thể sống được mà không dùng thẻ căn cước, vậy thì chỉ có một khả năng là nơi cậu ta sinh sống tương đối đông dân tứ xứ, và dễ tính với người từ ngoài đến.

Hơn nữa, kinh tế nơi đó tương đối mạnh, có thể mang lại cơ hội việc làm linh hoạt và dồi dào cho một cậu thanh niên 18 tuổi bỏ nhà đi.” Phương Lam cau mày nói.

“Và quan trọng hơn cả là Ngô Du không có thẻ căn cước, nên không thể mua vé máy bay hay vé tàu.

Trên thực tế, đúng là không có ghi chép về việc cậu ta mua vé tàu hay vé máy bay.

“Đi nhờ xe thì rất nguy hiểm và dễ bị lộ.

Vì thế, khả năng lớn nhất là cậu ta đã đi xe khách hợp đồng, loại xe có thể mua vé nhưng không cần đến thẻ căn cước.” Phương Lam thực sự rất có kinh nghiệm trong việc che giấu thân phận, chỉ bằng đôi ba câu đã nói rõ mấu chốt của vấn đề.

“Do đó, nơi này không chỉ có đông dân tứ xứ, nhiều cơ hội việc làm và môi trường kinh tế tương đối phát triển, mà còn có rất nhiều chuyến xe khách liên tỉnh.

Chỉ có một địa phương đáp ứng đủ ba điều kiện như vậy.”

Chiêm Đài gật đầu, tiếp lời cô: “Là thành phố du lịch.”

“Ngô Du ngồi xe khách, nên không thể đi quá xa.

Thành phố du lịch gần nhất quanh đây là thành cổ Phượng Hoàng.”

Thành cổ Phượng Hoàng ở Tương Tây có lịch sử hơn 400 năm, tựa lưng vào con sông Đà, với cảnh vật non xanh nước biếc hữu tình.

Trong thành cổ có lầu trúc Tương Tây và các di tích từ đời nhà Thanh, trên con phố Thạch Bàn đã được tu sửa, tập trung rất nhiều những quán nhỏ đậm chất văn nghệ.

Trong những năm gần đây, đây là thành phố du lịch mới mà cánh văn nghệ trẻ thích dừng chân khám phá nhất.

Phương Lam và Chiêm Đài thoáng nhìn nhau.

Ngô Du vừa tròn 18 tuổi, đang ở giai đoạn cuối của thời kỳ nổi loạn, lại gặp phải một vài số phiền muộn trong gia đình và học tập.

Cậu ta đến thành cổ Phượng Hoàng để trốn tránh thực tế cũng là điều hợp tình hợp lí.

Phương Lam khẽ thở dài, nói thêm câu: “Ngoài ra, Ngô Du còn là một tay chơi ghi-ta rất cừ, cũng rất thích hát.

Bố của cậu ta từng kể, rằng cậu ta đã đừng có ý định thi văn nghệ hồi đang học Trung học.”

Biết đàn biết hát thì chỉ có thể tìm công việc đàn hát trong quán bar ở trấn Phượng Hoàng kiếm kế sinh nhai.

Chiêm Đài càng thêm chắc chắn về giả thiết này.

Tuy thành cổ không lớn, nhưng muốn tìm người cũng phải mất chút thời gian.

Chiêm Đài không muốn trì hoãn nữa, bèn quay sang nói với Hồ Dị: “Bọn anh phải đi thành cổ Phượng Hoàng để tìm Ngô Du, muốn mượn cái mũi của em, em đi cùng bọn anh nhé!”

Hồ Dịch lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết từ chối, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Chiêm Đài không hề nóng vội, chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy: “Em biết không, trấn Phượng Hoàng ở Tương Tây có một câu nói rất nổi tiếng đấy là ‘tình cờ gặp gỡ lỡ thành duyên*’.”

*Nguyên văn là ‘một lần diễm ngộ’.

“Em biết ‘thành duyên’ nghĩa là gì không? Chính là anh chàng đẹp trai đó.” Chiêm Đài thản nhiên nói.

Hồ li đúng thật là háo sắc.

Ba người lên xe khách đi đến thành cổ Phượng Hoàng.

Phương Lam vẫn đang nghĩ bụng, lần này sau khi tìm được Ngô Du, cô phải dạy dỗ Hồ Dị cho tử tế mới được.

Sắc đẹp làm hại con người, không biết dưới vẻ ngoài đẹp đẽ sẽ cất giấu một trái tim như thế nào.

Bất luận yêu hạng người gì, thì phần lớn những người ưa ngoại hình sẽ càng khổ sở hơn.

Suy cho cùng, đồ đẹp là thứ không dễ dàng có được, muốn giữ làm của riêng cũng phải có cái giá của nó.

Khi ba người đến thành cổ Phượng Hoàng đã là chiều tối.

Họ giẫm lên ánh hoàng hôn, đi vào thành cổ qua tháp cổng bắc.

Đường phố Thạch Bàn vừa mới lên đèn, đúng lúc các quán bar xung quanh đang đắt khách.

Hồ Dị khép nép theo sau Chiêm Đài và Phương Lam, đi hết quán bar này đến quán bar khác dọc bờ sông Đà.

Lúc đi đến gần con ngõ bên cạnh tháp Vạn Danh, Hồ Dị bỗng dừng bước, hít vài cái rồi nói: “Chính là ở chỗ này!”.
— QUẢNG CÁO —