Bóng Ma Trong Mây

Chương 95: Bí Mật Bị Vùi Lấp





Truyện được đăng độc quyền trên truyen88.vip - Nghiêm cấm sao chép đăng lại!
***
“Nếu như bàn tay kia là của hung thủ và bị Vu Minh cắt ra, thì Vu Minh hoàn toàn có thể tự tay đâm kẻ giết hại mình, tại sao phải lòng vòng, cứ nhất quyết phải tìm chúng ta, nhờ báo thù cho hắn như vậy?” Chiêm Đài nhếch đôi mắt xếch ẩn dưới mái tóc rối, khiến vẻ mặt cậu trở nên u ám.

“Nhiều lời vô ích, chi bằng đi lên xem thử.” Cậu nói, “Luật sư Hình đã tra ra được nhà cũ của Vu Minh ở tầng một tòa nhà này.”
Nói đoạn, cậu khẽ ôm eo Phương Lam, kéo cô lại gần mình.

“Tôi đang bị thương, cô đứng cách xa thế, tôi không bảo vệ được cô đâu.” Chiêm Đài ra chiều đứng đắn, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt rõ ràng.

Phương Lam quay sang nhìn cậu, cảm thấy dáng vẻ hí hửng như con mèo ăn vụng thịt của cậu thật đáng đánh đòn.

Cô nhẫn nhịn, song vẫn không nén được mà “đá xéo” lại.

“Không sao.

Tôi có thể bảo vệ cậu.” Cô cười nửa miệng, còn nhướng mày và mở cánh tay buông thõng bên hông ra, để lộ thanh kiếm ngắn bằng gỗ đào luôn kề sát lòng bàn tay, lại nói: “Nếu cậu không làm được, thì còn tôi đây.”
Cô nhấn mạnh ba từ “không làm được”, khiến khuôn mặt Chiêm Đài bỗng chốc đen thui, cho đến khi hai người đi vào căn hộ mới dịu đi phần nào.

Căn hộ đã lâu không có người ở, cánh cửa sắt cũ kỹ kêu cọt kẹt khi được đẩy ra, mùi ẩm mốc thốc vào mặt làm Phương Lam không chịu được mà bật ho khan.


Chiêm Đài vỗ lưng cho cô, đợi cô bình thường lại.

“Mới thế này mà đã không chịu được à?” Giọng cậu đầy quan tâm, “Hồi nhỏ, tôi đi theo sư phụ trộm mộ, có mộ cổ nào mà chưa từng đến?”
“Tôi buồn ngủ díp cả mắt, anh tôi lại sợ nhỡ tôi tỉnh dậy chạy lung tung, lạc đường rồi mắc kẹt bên trong, bèn đặt tôi lúc đó đã ngủ say vào trong cỗ quan tài vừa tìm được.” Chiêm Đài cười, ánh mắt thấp thoáng sự hoài niệm.

“Khi đó, tôi mới 3 - 4 tuổi, cứ thế đánh một giấc tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong quan tài, còn ôm một cái sọ người trước ngực.”
“Tôi sợ quá hét lên như điên, đẩy vội chiếc sọ người ra, xương sọ đã phong hóa nhiều năm nào chịu được cú đẩy của tôi, thoáng cái liền nứt từ đỉnh đầu xuống thành 3 mảnh, xương cằm rơi đánh ‘cạch’, răng rụng đầy đất…”
Chiêm Đài cười ha hả: “Lúc anh tôi quay lại tìm, tôi đang cào lấy cào để nắp quan tài hòng thoát ra, bật hết cả mười đầu móng tay, mấy tháng sau mới mọc lại.”
Cậu vừa cười vừa kể lại chuyện cũ, song Phương Lam lại bất giác nhói lòng.

Lần đầu cô gặp Chiêm Đài, cậu là một chàng thanh niên đắc chí, bừng bừng khí thế.

Sau đó biết được cậu đến từ Âm Sơn Thập Phương, người thân đã mất cả, một mình lang bạt khắp nơi, làm nhiều chuyện tốt chỉ để trả món nợ máu mà người thân gây ra, cô cảm khái cho cậu phải trưởng thành vội vàng vì gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, nhưng lại bỏ qua việc cậu đã từng chịu nhiều khổ sở cay đắng.

“Mất đi người thân, quả thật có thể khiến con người ta trưởng thành…” Cô bỗng cảm thấy bùi ngùi, vừa thương cảm cho cậu, lại thương cảm cho chính mình.

Chiêm Đài tưởng cô còn đang băn khoăn về vụ án, bèn nhíu mày gật đầu nói: “Đúng vậy.

Vu Minh mất đi chị gái đã là một sự tổn thương tinh thần sâu sắc.

Sau đó, gặp lại hung thủ đã giết chị mình vẫn đang sống khỏe mạnh, điều này chẳng khác nào xát muối vào vết thương của hắn.

Trong tình huống đó, tiềm năng con người có thể được kích thích đến vô hạn…”
Nếu Vu Minh tự xưng là sứ giả báo thù, nuôi chí trừng phạt kẻ ác trên thế gian, thì có lẽ sẽ không đếm xuể số người chết trong tay hắn.

Chiêm Đài vừa nghĩ vừa rút lá bùa vàng ra, gấp thành một con ếch nhỏ ra.

Cậu không khéo tay bằng Lâm Tố, mấy thứ biết bay như hạc giấy gì đó, từ trước đến giờ, cậu gấp mười lần thì có đến tám lần hỏng.

Còn những loại động vật chạy trên mặt đất, cậu gấp tốt.

Lần này, cậu hỏi mượn bùa do Lâm Tố tự tay vẽ.

Trên trán con ếch giấy bốc lên một đốm lửa nhỏ.

Khi nó nhảy tới nhảy lui trong phòng, đốm lửa lóe lên theo, cuối cùng dừng lại trên một viên gạch bị long ra trước tủ TV.


Chiêm Đài tiện thể lật viên gạch ra, thì thấy một cái bật mực* đen sì của thợ mộc đặt chính giữa, dòng mực đen in lung tung chằng chịt trên đất, trông như một bức tranh vẽ.

*Bật mực: một loại công cụ đo đạc, giúp đánh dấu những vị trí đo của các thiết bị đo đạc khác nhằm hỗ trợ việc thi công công trình được chính xác hơn.

Phương Lam đi đến nhìn dòng mực vẽ nên một chiếc thuyền gỗ rất rõ nét: mũi thuyền cao, cột buồm thẳng đứng.

Có lẽ đây là chiếc thuyền Diêm Vương được vẽ bằng bật mực ở sân vận động Hạ Môn, nơi Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên mất tích…
Chính là Vu Minh.

Phương Lam không cần Chiêm Đài mở miệng đã có thể khẳng định là hắn.

Bật mực là bảo vật của thợ mộc, có thể vừa vẽ vừa cắt.

Chẳng phải những xác sáp bọc da người như thật kia còn được chạm khắc bằng bật mực sao?
Chiêm Đài không nói gì, mà cầm bật mực lên, ném mạnh xuống sàn nhà.

Chiếc bật mực tức thì vỡ làm đôi, không còn sót lại giọt mực nào.

Những vụn mực văng ra, trông như làn sương mù đen.

Hình như có tiếng rè rè vang lên, Chiêm Đài nín thở tập trung tinh thần lắng nghe một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm, nói với Phương Lam: “Chỉ có 2 người.”
Chỉ có 2 người từng bị Vu Minh dẫn đi khỏi thuyền Diêm Vương bằng cách thức giống như, sau đó bị biến thành xác sáp bọc da người bằng bật mực này.

Người thứ nhất, tất nhiên chính là Điền Hữu Lương - hung thủ đã giết chị gái của Vu Minh.

Tuy nhiên, người thứ hai là Trương Đại Xuyên đâu có quan hệ gì với hắn.

Nhưng tại sao hắn làm vậy? Nếu Điền Hữu Lương tội ác tày trời, làm hại hơn mười mấy gia đình vô tội, thì tội ác của Trương Đại Xuyên thật sự cũng không là gì với hắn ta.

“Tội giết bố giết mẹ, nói một cách to tát là sự táng tận lương tâm, nhưng nếu nói một cách đơn giản, đây cũng có thể chỉ là mâu thuẫn trong gia đình, thậm chí là có vấn đề về thần kinh.”
Tại sao Vu Minh lại biến Trương Đại Xuyên thành xác sáp bọc da người? Anh ta đắc tội với Vu Minh ở đâu?
“Hay, cứ dứt khoát hỏi thẳng luôn đi.”
“Làm sao Vu Minh biết Trương Đại Xuyên và biết được tội ác của anh ta.”
Trương Đại Xuyên giết hại cha mẹ mình cách đây không lâu.

Tính ra, khi đó Vu Minh hẳn là đang công tác ở khoa phụ sản trực thuộc Bệnh viện số 1.

Bệnh viện? Phương Lam chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn kéo ống tay áo Chiêm Đài, nói: “Bố mẹ của Trương Đại Xuyên từng được đưa đến bệnh viện cấp cứu…”

Sau khi được đưa đến bệnh viện, bố anh ta đã không thể cứu chữa, khi chị gái anh ta chạy tới nơi thì chỉ kịp lo liệu hậu sự.

Còn mẹ anh ta, nghe nói là bị đau bụng do ăn phải thức ăn để qua đêm, nhưng được đưa đi bệnh viện quá muộn, nên đã tử vong do trúng độc axit nitric.

Đau bụng … đau bụng! Phương Lam mở to mắt, giọng nói lộ rõ vẻ kích động.

“Phụ nữ đang độ tuổi sinh đẻ, nửa đêm được đưa đến bệnh viện cấp cứu, và kể ra các triệu chứng đau bụng… Bác sĩ thường nghi là bệnh gì?” Môi cô run run: “Thai ngoài tử cung!”
“Vu Minh là bác sĩ khoa sản, hôm đó anh ta đã khám cho mẹ của Trương Đại Xuyên…” Chiêm Đài không đợi cô nói hết, đã vội tiếp lời.

Bình thường chỉ cần xét nghiệm máu hoặc xét nghiệm nước tiểu là có thể xác định một phụ nữ có mang thai hay không.

Mẹ của Trương Đại Xuyên đau bụng không chịu nổi, cứ khăng khăng rằng mình bị tiêu chảy, bắt bác sĩ kê kháng sinh và thuốc giảm đau theo ý bà.

Còn Vu Minh là bác sĩ khoa sản, lại giữ vững chuyên môn của mình, đã yêu cầu bệnh nhân kiểm tra để loại bỏ trường hợp có thai ngoài tử cung…
Thai ngoài tử cung mà vỡ ra sẽ rất nguy hiểm, bác sĩ kiên quyết yêu cầu bệnh nhân kiểm tra là điều hoàn toàn hợp lý.

Trong công việc, Vu Minh luôn đúng đến 99, 99%, nhưng lần này đã rơi vào 0,01% còn lại, anh ta đã chẩn đoán sai với trường hợp của mẹ Trương Đại Xuyên.

Bệnh nhân chết do ngộ độc thức ăn, nhưng người nhà bệnh nhân lại rộng lượng một cách khác thường, không hề truy cứu trách nhiệm.

Ngặt nỗi, là một người thầy thuốc lương thiện, Vu Minh không vượt qua được nỗi áy náy trong lòng.

Hắn đã dồn hết tâm sức để điều tra hai ca tử vong của bố mẹ Trương Đại Xuyên.

Sau khi biết được chân tướng, hắn thấy rùng mình.

“Gia cảnh của Trương Đại Xuyên và Vu Minh cũng giống nhau, có bốn người, và cả hai đều có chị gái.

Song, Trương Đại Xuyên lại không biết quý trọng người thân vẫn còn sống trên đời, thậm chí đang tâm tự tay sát hại bố mẹ, và đối xử thậm tệ với chị gái của mình..” Phương Lam nói.

“Bác sĩ Vu ao ước được phụng dưỡng bố mẹ mà chẳng được, thì làm sao có thể nuốt trôi cơn giận khi nhìn thấy có kẻ chẳng khác gì loại súc sinh như thế?”.


— QUẢNG CÁO —