Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 29: Rất tốt



Căn phòng kí túc xá của đám người nhà giàu quả thật rất khác biết với chỗ ở của bọn họ. Dịch Hạo Phong được ở một mình một phòng, loại phòng này còn được lắp đặt thiết bị đèn cảm ứng, điều hoà, tủ lạnh đều có cả.

Hoa Từ Vũ mặc dù rất sợ, nhưng vẫn phải thốt lên cảm thán một câu.

"Ở...ở đây giống một căn phòng ở khách sạn quá"

Áo quần, tất cả vật dụng, đến cả bàn học của cậu đều được sắp xếp ngay ngắn, xem chừng là Dịch Hạo Phong đã tốn không ít tâm trí để chuẩn bị cho việc này.

Dịch Hạo Phong nghe Hoa Từ Vũ khen mình, trong lòng nổi lên một cảm giác rất khó tả, khuôn mặt ngờ nghệch gật đầu.

" Những căn phòng khác thường chỉ để một bàn học, nếu học sinh nào cần ngủ nhà trường sẽ cấp cho một cái quan tài. Nhưng mà vì có bé con cho nên nhà trường đã sắp xếp lại"

Nói rồi Dịch Hạo Phong gãi đầu, thành thật nói.

"Con có máy sưởi ấm, nhiệt độ con người khác ma cà rồng. Anh có mua cho bé con một máy sưởi"

Anh đặt vào tay cậu một chiếc máy sưởi mini, giữa mùa hè oi bức này lại đi tặng máy sưởi. Hoa Từ Vũ có chút nhịn cười không được, khoé miệng cũng kéo lên.

Hoá ra... con ma cà rồng ở trước mặt này không đáng sợ.

"Anh không hút máu người, mặc dù máu bé con thơm lắm...nhưng mà anh hứa không hút máu của bé con...Bé con chơi với anh nha?"

Những lời mà Dịch Hạo Phong nói là thật lòng, từ trước đến nay anh chưa từng muốn chơi với ai nhiều như cậu. Mùi máu cậu thơm, nhưng vì anh có sức mạnh của cụ tổ để lại nên anh có thể kìm được.

"Anh...anh chắc chắn sẽ không ăn thịt em chứ?"

"Đúng vậy, vòng tay màu tím này là để bảo vệ em. Dù em là con người, nhưng mà chỉ cần mang vòng này vào tay sẽ không ai chạm đến em cả"

Hoa Từ Vũ rõ ràng là không thể tin tưởng kẻ trước mắt một trăm phần trăm, nhưng cậu nghĩ lại...với sức mạnh của anh, chỉ cần một giây cũng đủ giết chết cậu. Huống gì đã trôi qua chừng ấy thời gian, cậu được anh cho ăn ngon đến béo lên. Hoàn toàn không cảm nhận được chút sợ hãi nào.

Hai người vẫn mặc đồng phục của trường, Hoa Từ Vũ biết rõ người này không tha cho mình sớm như vậy. Cậu ngập ngừng nói trước.

"Anh... có muốn thay đồ rồi đi ngủ không? Em...em còn phải làm bài, ngày mai còn đến lớp"

"Ưm..."

Dịch Hạo Phong có vẻ rất nghe lời, anh để cậu tự nhiên còn mình thì lấy áo quần, bắt đầu việc tắm rứa.

Hoa Từ Vũ nhìn căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi có chút không quen. Nhưng mà dù sao cậu vẫn phải học, nếu không học không thể giúp cha mẹ thoát nghèo được.

Hoa Từ Vũ lắc lắc cái đầu, dù sao ma cà rồng này không hại mình... vậy thì học bài một chút cho đỡ sợ vậy.

Hoa Từ Vũ ngồi học bài, âm thanh nước chạy ở nhà phòng tắm cứ vang dội vào bên tai. Phải mất đến hai mươi phút sau mới dừng hẳn.

Dịch Hạo Phong cởi trần, ở dưới mặc một cái quần thể thao bước ra. Trên người vẫn còn dính vài giọt nước, tóc ướt đẫm. Khuôn mặt lạnh lùng như cũ.

Hoa Từ Vũ nhìn thân hình rắn chắc, chỉ có làn da là trắng hơn người bình thường một chút của Dịch Hao Phong lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói.

"Học...học trưởng...anh có thể mặc áo vào không, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó."

Dịch Hạo Phong chớp mắt, rõ ràng là ma cà rồng sẽ không bị bệnh. Vậy mà Hoa Từ Vũ lại đỏ mặt quan tâm anh.

Dịch Hạo Phong như một cỗ robot, gật đâu xoay lưng lục tìm áo.

Chỉ là lúc xoay lưng sang, Hoa Từ Vũ thấy rõ trên lưng anh có một hình xăm kín lưng, đó là một hình xăm khuôn mặt giống đến Hạo Phong chín mươi phần trăm, nhưng hình xăm khuôn mặt kia có vẻ hung dữ hơn, không những thế...xung quanh khuôn mặt nó còn dây xích.

Hoa Từ Vũ lạnh sống lưng thốt lên.

"Học trưởng...anh xăm hình sao!?"

Dịch Hao Phong khựng người lại, sờ sờ sau lưng. Sau đó bĩu môi đáp.

"Bé con ngốc, đây là phong ấn...ba mẹ nói, đây là anh...nhưng mà là một con quái vật thì đúng hơn."