Dịch Hạo Vũ đạp cửa xông vào trước sự ngỡ ngàng của Từ Vũ cùng với vẻ mặt cứng như khúc gỗ của em trai cưng.
"Em trai, nghe nói em muốn đi chơi. Tiền anh cho có phải là hết rồi không? Khổ thân em trai nhỏ, anh mang cho em ít tiền. Hay em muốn thẻ tín dụng nào? Muốn một cái hay mười cái?"
Dịch Hạo Vũ lại mang cái bản tính cuồng em trai bước đến. Tay phải kéo theo một vali, tay trái toàn là túi đồ hàng hiệu như Channel, LV, Gucci...
Em trai không giống như y, suốt ngày ru ru ở trong căn phòng hoặc ngôi trường này. Thường xuyên không bao giờ chịu ra ngoài chơi, bạn bè đi săn bắt thì nó ở nhà đọc sách. Bạn bè muốn du nhập với thế giới loài người thì nó ở nhà chơi với dơi, hại anh trai lo lắng muốn chết.
Vừa nãy mẹ yêu gọi nói rằng em trai sắp đi dạo phố, anh trai mừng rỡ như điên. Còn sợ em trai đi với bạn bè thiếu tiền, thua thiệt đủ chỗ, sợ bạn bè nghĩ em trai nghèo nàn không muốn chơi với bảo bối cưng của anh thì sẽ đáng thương lắm cho xem.
"Nào! Nào! Dù có mặc đồ chuyên dụng để đi ra ngoài thì áo quần của em cũng phải thật đẹp. Anh mua cho em vài bộ đồ, cũng rẻ thôi. Hi vọng mọi người không chê cười em. Em muốn đồ nào LV? Gucci? Hay cái gì?"
Ninh Trạch đứng ở bên cạnh, nhìn Dịch Vũ cứ mồm miệng lải nhải thì có chút buồn cười. Ngăn cản lại hành động của Hạo Vũ, Ninh Trạch nói.
"Được rồi, đối với chúng ta tiền bạc trong mắt rất nhỏ. Nhưng với con người thì khác, huống gì anh nhìn xem. Dưới chân Hạo Phong còn có cả một vali tiền, cậu ấy tuỳ tiện cầm theo hai xấp tiền cũng đủ đi vui vẻ dạo phố với người khác rồi"
"Không phải đi dạo phố, mà là đi hẹn hò"
Dịch Hạo Phong bĩu môi nói, sau đó còn quay sang nhìn Từ Vũ đang trốn tránh sau lưng mình. Hạo Phong thừa biết mỗi lần anh trai mình đến đều doạ bé con sợ mất hồn. Anh quay sang nhìn anh trai đang hớn hở thay mình liền nói.
"Anh trai mau về đi...Anh ở đây bé con sẽ không thích"
Hự...
Dịch Hạo Vũ ôm tim, lảo đảo ngã vào lồng ngực của Ninh Trạch. Cố gắng vượt qua cú sốc tâm lí nói.
"Em trai, thật sự không cần anh sao? Em trai...em nói đi, anh trai của em vẫn luôn là nhất đúng không?"
"Không!"
"Hạo Phong à, bảo bối của anh trai"
"Anh trai mau về đi, em còn phải đi hẹn hò"
Mỗi lần Hạo Vũ đến đều như thể muốn ăn tươi nuốt sống Từ Vũ khiến bé con loài người sợ xanh mặt. Mà em trai lại đi bên người ngoài, Hạo Vũ uất ức khóc nức nở nói.
"Ninh Trạch, em trai đuổi tôi. Nich Trạch, thằng bé đủ lông đủ cánh rồi thì liền đi hẹn hò. Còn là hẹn hò với loài người, Ninh Trạch...số tôi sao khổ thế này. Hu..."
"Được rồi, anh khóc lóc cái gì mà khóc lóc. Cũng chỉ là đi chơi thôi mà. Anh đừng lo lắng thái quá như vậy có được không?"
Dịch Hạo Vũ quay sang, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói với Từ Vũ.
"Là cậu, tất cả là tại cậu. Vì cậu mà em trai hết đáng yêu rồi. Tôi phải cắn chết cậu, ăn tươi nuốt sống cậu"
"Oái! Học trưởng mau cứu em"
Hoa Từ Vũ vốn dĩ là một bé nhóc nhát gan, mỗi lần Hạo Vũ xuất hiện đều muốn làm thịt cậu khiến cậu sợ hãi trốn sau lưng của Hạo Phong. Hạo Phong vừa nghe tiếng kêu cứu liền trừng mắt nói với anh trai.
Ninh Trạch dở khóc dở cười, mãi một hôm mới có được ngày nghỉ thì anh trai nhà họ Dịch lại đến làm loạn. Hai người kia rõ ràng cũng cần thế giới riêng, cuối cùng Ninh Trạch cũng phải ra tay dỗ dành.
"Được rồi! Ngoan một chút, chẳng phải anh lớn rồi sao? Cứ mặc kệ em trai đi, hôm nay hãng giày anh thích mới ra sản phẩm mới số lượng có hạn? Anh không đi mua sao? Tiền cũng đã cho rồi, là do em trai không biết điều. Anh cứ mặc kệ cậu ta, mình là anh phải có uy quyền. Anh không quan tâm cậu ấy nữa thì cậu ấy sẽ chủ động tìm đến anh thôi"
Hạo Vũ nghe đến đây liền nín khóc, hai mắt long lanh hỏi.
"Thật...sao?"
Ninh Trạch cười ngượng, nháy mắt ra tín hiệu với Hạo Phong, nhưng cái tên đầu gỗ kia thì bận bịu cùng bé con nào đó chuẩn bị đi chơi. Hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
"À ừ thì đúng vậy..."
Hạo Vũ hoá ra cũng chỉ giỏi kiếm tiền, đầu óc lại ngốc y hệt em trai. Vài ba câu nói đã bị lừa, anh trai vui vẻ kéo tay Ninh Trạch đi ra ngoài, trước khi đóng cửa nói.
"Em trai, anh đây không thèm quan tâm em nữa. Mau biết điều xin lỗi anh đi! Blè"
Hạo Vũ lè lưỡi khiêu khích em trai, sau đó dứt khoát đóng cửa rời đi. Căn phòng cuối cùng cũng được trả lại sự yên tĩnh.
Hoa Từ Vũ bị doạ đến mất hồn, chỉ có thể ngây ngốc đứng im một lúc lâu.
Hạo Phong thấy cậu không động đậy liền cắn cắn ngón tay mình, sau đó vụng về ôm cậu vào lòng dỗ dành.
"Bé...bé con ngoan không sợ. Có anh bảo vệ em, hôn một cái thì bảo vệ một lần. Hôn nhiều cái thì bảo vệ nhiều nhiều..."