Đám cấp dưới trước mặt đã lâu không được thả lỏng, ồn ào nhốn nháo, một đám ngốc như lũ khỉ bị cầm tù nhiều năm cuối cùng cũng được thả về với tự nhiên ấy. Cánh tay phải của hắn, Lý Thanh, bị chuốc mấy ly rượu, bây giờ đang high vô cùng. Bảy, tám con khỉ ngồi châu đầu trên ghế … đấu Sudoku trong điện thoại.
“Đại ca, anh đang nghĩ gì đó?” Tiểu Lý ở bộ kỹ thuật đẩy Giang Bắc, “Đấu một ván không? Nếu em thắng thì tăng lương cho tổ em nha?”
Một lũ làm công ‘nghèo khổ’ đang nghe lén vội hoan hô ầm ĩ, dưới sự cám dỗ của tiền lương thì chả ai sợ Giang Bắc nữa, cả đám xoa tay hưng phấn, tự tin cực kỳ.
Lý Thanh cười: “Mấy cậu không biết đại ca lợi hại thế nào hả? Dám đòi đấu Sudoku với ảnh?”
“Cậu làm sao thế hả Lý Thanh? Đừng có diệt chí khí của người khác thế chứ!” Cả đám kêu gào, “Đại ca, là đàn ông thì đấu Sudoku đi này, thắng tăng lương!”
Lúc này Giang Bắc cũng có chút men say, bất ngờ đồng ý.
Hắn vừa mở điện thoại ra, giao diện xuất hiện pop up của WeChat —— “Vợ”
Giang Bắc tỉnh táo lại trong chớp mắt, vội vàng mở lên.
Là Ôn Nhạc Ninh.
“Tối nay em có về không? Anh nấu cơm này, có cần để phần em không?”
“Đại ca? Ai thế?” Mọi người đang ầm ĩ vừa thấy Giang Bắc hơi nhíu mày thì từ từ yên tĩnh lại, có người cẩn thận hỏi.
Giang Bắc đứng dậy, nở một nụ cười hiếm hoi: “Chị dâu của cậu, tôi về nhà đây.”
“Á à, thì ra là chị dâu? Nhắn tin kiểm tra hả?” Tiểu Lý cười, “Khi nào anh mới dẫn chị dâu đến ra mắt bọn em thế?”
Giang Bắc cầm áo khoác treo trên lưng ghế, cười gợi đòn: “Vợ của tôi, một mình tôi thấy là được rồi.”
Sau đó hắn không thèm để ý đến biểu cảm chua muốn rụng răng của đám nhóc kia, vội vã đi về phía cửa.
Hôm nay Ôn Nhạc Ninh tan làm sớm, đi chợ mua rất nhiều đồ ăn.
6 giờ rưỡi tối, anh nhìn điện thoại không có động tĩnh gì, mím môi.
Đến khi làm xong cơm tối đã gần 7 giờ —— Giang Bắc vẫn chưa về.
Ôn Nhạc Ninh thở dài, anh cầm di động, hơi do dự mở giao diện WeChat rồi ấn mở cửa sổ trò chuyện với ‘Giang Bắc’: “Hôm nay em có về không?”
Ôn Nhạc Ninh nhìn tin nhắn đã gửi, lướt lên trên nữa mới phát hiện lịch sử trò chuyện của anh với Giang Bắc ít đến đáng thương. Phần lớn là anh nhắn trước cho Giang Bắc, thi thoảng Giang Bắc mới trả lời một hai câu.
Ôn Nhạc Ninh tiếp tục chờ mãi cho đến 8 giờ. Anh không đợi nữa, cầm chén đũa ăn một mình trong cái phòng bếp rộng lớn này.
Anh sắp ăn xong thì bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa sột soạt.
Ôn Nhạc Ninh vội chạy tới —— Hình như Giang Bắc uống rất nhiều rượu, khuôn mặt lạnh lùng hơi ửng đỏ, sắc xuân làm tan rã lớp băng tuyết. Hắn nửa dựa lên tường, biểu cảm tối sầm nhìn Ôn Nhạc Ninh.
“Sao lại uống nhiều vậy?” Ôn Nhạc Ninh đi đến định giúp Giang Bắc cởi áo khoác trên người. Vậy mà Giang Bắc hất tay tránh khỏi anh. Tay của Ôn Nhạc Ninh cứ thế sững lại trước mặt.
“Anh quản tôi đấy à?” Giang Bắc nhíu mày, giọng điệu hung hăng. Hắn không nhìn Ôn Nhạc Ninh mà đi về phía phòng ngủ.
Ôn Nhạc Ninh đi theo sau lưng hắn, nói: “Anh thấy em không về nên tự ăn trước rồi. Em ăn gì … ở ngoài chưa? Nếu chưa thì anh đi …”
Không đợi Ôn Nhạc Ninh nói xong, Giang Bắc xoay người ngắt lời anh: “Tại sao anh không hỏi tôi hôm nay có về không?”
Ôn Nhạc Ninh nhìn người đàn ông trước mặt mình, cạn lời, còn hơi ấm ức nữa.
Vừa rồi còn nói anh đừng hỏi mà.
Giang Bắc nhìn bàn đồ ăn kia, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Dì Hồ đâu? Cơm này ai làm?”
“Con dì Hồ bị bệnh, hôm nay xin nghỉ. Cơm anh nấu, em muốn ăn không?”
Ôn Nhạc Ninh giải thích, kết quả là Giang Bắc càng tức giận hơn, hắn nhìn Ôn Nhạc Ninh: “Ôn Nhạc Ninh, anh có ý gì? Tôi không ở nhà thì anh nấu cơm, tôi không xứng ăn cơm anh làm à? Anh không muốn nấu cơm cho tôi ăn chứ gì?”
Ôn Nhạc Ninh thở dài trong lòng: Lại tới nữa …
Đây là năm thứ tư anh kết hôn với Giang Bắc, có lẽ họ cũng từng thích nhau, nhưng theo thời gian trôi đi, tình cảm mãnh liệt đã nguội lạnh nên mới hỗn loạn thế này. Dường như anh mãi mãi không thể khiến Giang Bắc hài lòng, giữa bọn họ như bị ngăn cách bởi những cuộc cãi vã không hồi kết.
“Tại sao anh không nói gì?” Giang Bắc đi tới trước mặt Ôn Nhạc Ninh, “Ôn Nhạc Ninh, tôi nói cho anh biết, từ nay về sau anh muốn nấu cơm cho ai thì nấu cho người đó đi. Anh đừng có tưởng tôi thèm khát một bữa cơm của anh, người muốn nấu cơm cho tôi cũng không phải chỉ có mình anh đâu!”
Ôn Nhạc Ninh nhíu mày, cơn giận cũng dâng lên: “Em đừng có gây chuyện vô cớ nữa.”
“Tôi gây chuyện vô cớ à?” Giang Bắc cười nhạo, “Được, Ôn Nhạc Ninh. Từ hôm nay trở đi tôi ngủ phòng cho khách, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh đừng có mà hối hận, về sau anh có cầu xin thì tôi cũng không ngủ với anh đâu!”
Ôn Nhạc Ninh thở dốc, cảm giác mỏi mệt luôn quanh quẩn trong lòng anh bao lâu nay dường như có dịp để tuôn trào:
“Giang Bắc …” Ôn Nhạc Ninh nhìn Giang Bắc sắp đi vào phòng, “Hay là chúng ta … chấm dứt đi.”
Anh thấy bóng lưng Giang Bắc thoáng sững lại.
“Anh nói cái gì?”
Ôn Nhạc Ninh nhìn Giang Bắc, liếm đôi môi hơi khô: “Chúng ta ly hôn đi. Nếu em đã không ở nổi với anh nữa thì cũng đừng tra tấn nhau. Ly hôn, đối với em mà nói hẳn là giải thoát.”
Ai ngờ Giang Bắc đột nhiên đỏ mắt xông lên nắm bả vai Ôn Nhạc Ninh: “Ôn Nhạc Ninh, anh nói một câu nữa thử xem?” Ôn Nhạc Ninh nhìn Giang Bắc như thế, bỗng thấy hơi nghẹn lại.
“Ly hôn? Ôn Nhạc Ninh? Anh không yêu tôi?” Ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ hồng thì biểu cảm Giang Bắc có vẻ rất bình tĩnh, nhưng từ lúc hắn nắm tay Ôn Nhạc Ninh, anh biết Giang Bắc có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Anh yêu người khác rồi chứ gì? Nên anh muốn ly hôn với tôi chứ gì? Để anh và người đàn ông kia cao chạy xa bay chứ gì? Tôi biết tại sao anh lại không hỏi tôi ở đâu rồi, anh bận dùng hết thời gian để đi tán tỉnh người khác đúng không?”
Ôn Nhạc Ninh nhìn Giang Bắc càng nói càng quá đáng, anh giãy giụa thoát vòng tay Giang Bắc, sắc mặt tức giận: “Giang Bắc, em nói bậy cái gì đó?”
Anh thở dài, cảm thấy hôm nay mình đã gom được hết cơn tức cả đời rồi.
“Không có ai cả. Giang Bắc, anh mệt rồi. Anh tưởng anh có thể cố gắng bước tiếp, nhưng có vẻ anh đã tự đánh giá cao vị trí của mình trong lòng em.”
Giang Bắc nắm chặt tay: “Tôi không đồng ý! Ôn Nhạc Ninh, tôi không đồng ý đâu anh nghe chưa?”
“Sao phải thế? Chúng ta đều không yêu nhau, không cần tiếp tục nữa.” Ôn Nhạc Ninh đi lướt qua Giang Bắc về phòng ngủ chính, “Hôm nay anh sẽ thu dọn hành lý, ngày mai anh dọn ra ngoài …”
Kết quả, anh bị Giang Bắc ôm chặt lại: “Ôn Nhạc Ninh, chẳng lẽ những lời anh nói yêu tôi là giả cả sao? Tôi không tin! Hôm nay tôi nổi giận với anh là tôi sai, tôi sẽ sửa. Chúng ta không ly hôn!”
Ôn Nhạc Ninh mặc kệ Giang Bắc ôm mình, sau một lúc lâu anh mới nghe thấy giọng của mình thốt lên: “Anh nói anh yêu em bao giờ?”
Giang Bắc cứng đờ, bỗng im bặt.
“Từ lúc chúng ta yêu nhau đến giờ, anh chắc rằng mình chưa từng nói yêu em.” Ôn Nhạc Ninh không thấy Giang Bắc đáp lại, tự nói tiếp, “Có lẽ trước đây anh từng thích em, nhưng vẫn chưa đến mức gọi là yêu. Anh chỉ cảm thấy em khá tốt, tình cảm đôi bên cũng không đến nỗi nào … Người ta kết hôn đều là như thế mà? Bây giờ em cũng thấy anh không tốt, vậy thì chúng ta cứ chia tay đi, đừng tra tấn lẫn nhau nữa.”
Giang Bắc vẫn không nói tiếng nào.
Ôn Nhạc Ninh hơi mất kiên nhẫn, tránh khỏi vòng tay của Giang Bắc: “Giang Bắc ——”
Anh xoay người lại mới phát hiện, Giang Bắc luôn trưng một bộ mặt băng sơn lãnh khốc vậy mà lại khóc. Hốc mắt hắn đỏ lên, nước mắt trong suốt tuôn ra từ khóe mắt, lướt qua gò má, cuối cùng rơi xuống đất.
Ôn Nhạc Ninh:?
Trong lúc Ôn Nhạc Ninh còn đang hoài nghi cuộc đời, Giang Bắc từ khóc âm thầm chuyển sang khóc nức nở, sau đó biến thành gào khóc lớn. Giang Bắc giống như một đứa trẻ 3 tuổi, bởi vì không giải được bài tập khó nên chỉ có thể khóc òa lên để trốn tránh hiện thực.
Ôn Nhạc Ninh vươn tay, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, anh nhìn nước mắt của Giang Bắc, bỗng nghĩ: Giang Bắc khóc … hơi đáng yêu …
Giang Bắc khóc đến nỗi thở hổn hển, nước mắt khoác vai nhau tuôn ra ngoài, mũi ửng hồng, hết sức đáng thương: “Ôn Nhạc Ninh anh là một tên khốn nạn! Lừa gạt tình yêu của người khác!”
Ôn Nhạc Ninh dở khóc dở cười, anh vừa định bước tới thì thấy Giang Bắc nổi giận đi về phía cửa: “Được thôi, Ôn Nhạc Ninh! Ly hôn thì ly hôn! Làm như em cần anh lắm vậy? Làm như em nói em yêu anh nhiều lần lắm …”
“Hình như em nói rất nhiều … lúc yêu nhau ấy?” Giọng Ôn Nhạc Ninh truyền tới từ phía sau.
“Anh im đi!” Giang Bắc thẹn quá hóa giận nói, “Từ giờ trở đi! Ôn Nhạc Ninh, chúng ta đường ai nấy đi!”
Lúc Giang Bắc mở cửa chuẩn bị lao ra ngoài, Ôn Nhạc Ninh gọi lại: “Giang Bắc!”
Giang Bắc bị một tiếng gọi này làm đứng hình, không thèm quay đầu, nói: “Hối hận chứ gì? Tôi nói cho anh biết …”
“Hôm nay dự báo thời tiết nói buổi tối trời sẽ mưa, em mang dù theo rồi hẵn đi.” Ôn Nhạc Ninh nhắc nhở.