Nhìn Bạch Vũ như kiến bò trên chảo nóng từng tế bào trên cơ thể đều toát ra sự nôn nóng không yên, Tần Hoài Thu đưa mắt ra hiệu cho Cố Ân.
Từ lúc bắt đầu tiến vào thành phố B Bạch Vũ đã bắt đầu không thể ngồi yên, cả người căng chặt, Lưu Hoàng Nghĩa cùng Cố Ân ngồi trước còn tạm, Tần Hoài Thu cùng Hùng Đại Hào ngồi phía sau chung với hắn quả thực bị Bạch Vũ dọa sợ rồi.
Cố Ân nhận được ánh mắt cầu cứu của Tần Hoài Thu, khẽ cười. Vết thương trên mặt cô đã đỡ hơn nhiều, tuy còn xanh xanh tím tím nhưng không còn sưng phù, có thể nhìn ra Cố Ân có gương mặt vô cùng xinh đẹp, là vẻ đẹp dịu dàng đoan trang, lúc cười rộ lên cả gương mặt như tỏa sáng, lúc cười mỉm lại toát lên sự quyết rũ mềm mại, tuy không khiến người nhìn phải kinh diễm nhưng trong lòng lại thoải mái nhẹ nhàng, tâm tình cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Trái tim trong ngực Lưu Hoàng Nghĩa bang bang nhảy dựng, đỏ mặt quay đầu nhìn thẳng phía trước chuyên tâm lái xe không dám nhìn tiếp. Cố Ân không chú ý đến động tác nhỏ của hắn, hai tay bám vào ghế quay mặt nhìn xuống phía sau, tủm tỉm cười nói: "Tôi cũng rất nhớ cậu ấy, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến tìm cậu ấy đi thôi."
Tần Hoài Thu nghe vậy trợn trắng mắt. Bọn họ đã chạy cả ngày đường, trừ những lúc muốn đi vệ sinh phải dừng xe ra thì hôm nay họ chưa nghỉ ngơi chút nào, ăn uống cũng là ngồi trên xe gặm, người này lái xe mệt mỏi thì đổi người khác lên, những người khác cố gắng chút vẫn ổn, riêng Tần Hoài Thu thì có chút ăn không tiêu, khổ không nói nổi. Nhưng bọn họ không ai dám lên tiếng, nhìn dáng vẻ này của Bạch Vũ nếu bọn họ dám nói muốn dừng lại nghỉ ngơi dám chắc hắn sẽ trực tiếp xách người quăng xuống xe luôn.
Bọn họ đã tiến vào thành phố B từ hai tiếng trước, theo hướng dẫn của Cố Ân tiếp tục đi về hướng Bắc, tìm đến khách sạn nơi đoàn phim ở.
Trong thành phố xe cộ bị bỏ lại rất nhiều, khắp đường phố đều là xe, có đoạn đường bị xe chắn không thể vượt qua bọn họ phải quay lại tìm đường khác đi tiếp, còn phải xử lý tang thi trên đường muốn tấn công bọn họ. Quãng đường chỉ cần một tiếng kéo dài thành ba tiếng, tận đến chạng vạng tối mới đến được khách sạn. Nơi này giống như Cố Ân nói có chút hẻo lánh, không có nhà cao tầng không có đường lớn, khách sạn nằm cạnh một bãi đất trống cực kỳ rộng lớn, xung quanh có chừng hơn chục căn nhà xây nhỏ nhưng rất xinh đẹp, trước cửa nhà nào cũng có sân lớn trồng rất nhiều hoa, bỏ qua đám tang thi thỉnh thoảng phát ra tiếng gào đói khát xung quanh thì tổng thể nơi này rất xinh đẹp.
Ngay khi Lưu Hoàng Nghĩa dừng xe Bạch Vũ đã vội vàng mở cửa xuống xe chạy vào bên trong, bốn người còn lại cũng đành phải đuổi theo hắn.
Khách sạn chỉ có ba tầng lầu, mỗi tầng có mười hai phòng, bố cục đơn giản, bên dưới là đại sảnh có bàn tiếp tân ghế chờ, trời đã chạng vạng, bên trong khách sạn càng là tối om một mảng. Tuy rất muốn lập tức thấy được Thẩm Mộc, nhưng Bạch Vũ còn giữ được lý trí, trong khách sạn có những thứ gì hắn không biết, Thẩm Mộc còn ở nơi này hay không hắn cũng không biết, bên trong rất tối thứ cần thiết nhất chính là cẩn thận.
Bốn người Hùng Đại Hào đuổi kịp Bạch Vũ, nắm vũ khí nâng cao cảnh giác, cửa trước khách sạn mở rộng bất kỳ thứ gì cũng có thể tiến vào. Tần Hoài Thu đưa cho Bạch Vũ một chiếc đèn pin tự mình cũng bật lên một chiếc. Đèn này họ tìm được trong tiệm tạp hóa, có tận mấy chiếc còn có không ít pin.
Đèn pin rất sáng cơ hồ hai chiếc đã có thể soi rõ nửa cái sảnh, dù bây giờ đại sảnh có tang thi có lẽ Bạch Vũ cũng chẳng quan tâm, đã có thể nhìn thấy xung quanh hắn cũng không còn e ngại trực tiếp tìm đến chân cầu thang dẫn lên tầng một.
Mấy người Tần Hoài Thu nhanh chân đi theo, đi cả ngày đường bọn họ vừa mệt vừa đói chỉ mong mau chóng tìm được người sau đó nghỉ ngơi một trận.
Cố Ân nói Thẩm Mộc ở tầng trên cùng, bọn họ cũng không thèm kiểm tra tầng một tiếp tục leo lên cầu thang, vừa lên đến tầng hai đã nghe được tiếng ồn ào, vì khoảng cách khá xa nên không rõ nhưng có thể nhận ra là tiếng người tranh cãi, là từ tầng trên.
Có chuyện xảy ra!
Sắc mặt Bạch Vị trở nên âm trầm, tắt đèn pin đi, bước nhanh lên tầng, Cố Ân cũng lo lắng chạy theo, Tần Hoài Thu cũng tắt đèn pin, xung quanh lập tức đen thui.
Không biết tầng trên xảy ra chuyện gì, nhưng sau vụ việc ở trạm xăng bọn họ càng trở nên cảnh giác với con người. Đến càng gần tiếng động phát ra càng lớn, mỗi tầng chỉ có mười hai phòng chia ra hai bên nên hành lang không dài đứng ở cầu thang cũng có thể nhìn thấy toàn bộ.
Chỉ thấy giữa hành lang, dưới ánh sáng yếu ớt từ chiếu ra từ mấy căn phòng đang mở cửa, một thanh niên mặt mũi lấm lem quần áo trên người toàn vết bẩn đang ngồi đè lên một người đàn ông điên cuồng vung nắm tay. Người đàn ông bị đánh dùng tay ôm lấy đầu muốn đứng dậy phản kháng lại bị một đợt nắm đấm khác hạ xuống đánh gục, chỉ có thể dùng miệng phản kích.
"Dmm Thẩm Mộc! ! Tao nhất định sẽ giết mày! Dm!!"
Có hai người một nam một nữ muốn tiến lên ngăn cản lại không dám, liên tục khuyên nhủ.
"Anh ta chỉ trộm của cậu một bịch bánh quy mà thôi, bắt trả lại là được rồi. Thẩm Mộc, đừng đánh nữa!"
Thanh niên tựa như không nghe thấy, nắm tay như cũ không ngừng hạ xuống. Đánh đến người đàn ông phải kêu cha gọi mẹ.
Đám người Hùng Đại Hào trực tiếp bị dọa ngốc.
Đây là Thẩm Mộc?
Thẩm Mộc tốt bụng thân thiện trong miệng Cố Ân?
Thẩm Mộc ngoãn ngoãn nhát gan sợ phiền toái trong miệng Bạch Vũ?
Này khác biệt cũng quá lớn rồi đi?
Thẩm Mộc rất tức giận, hôm nay cậu ra ngoài thu thập vật tư lúc trở lại phát hiện có kẻ trộm vào phòng mình lấy mất một gói bánh quy trong tủ. Trong tủ có tổng cộng bốn gói là cậu dành dụm được, có đói mấy cũng không dám ăn, sợ đến một ngày nào đó nơi này không thể tìm được thứ gì ăn nữa bắt buộc phải rời khỏi đây sẽ dùng chúng kéo dài thời gian, cậu sợ rời đi Bạch Vũ đến sẽ tìm không thấy cậu, bốn gói bánh quy là cậu vất vả tìm được lại nhịn đói để dành chờ Bạch Vũ đến tìm mình. Kết quả hôm nay bị trộm mất một gói. Chỗ này tổng cộng có sáu người, bốn người khác hôm nay đều ra ngoài chỉ có tên lười nhác Quý Hảo này không ra ngoài, không phải là hắn còn có thể là ai?