Tiếng khóc vang vọng trong linh đường, trong đó tiếng của ca ca và tẩu tẩu nhà mẹ của Trương Thị là lớn nhất.
Tuy là sau khi Lý Thị mang Trương Nghi Lâm xông vào phủ, gần như là đã xé rách da mặt với Trương Thị, thì lão phu nhân liền hạ lệnh không cho người nhà mẹ đẻ Trương Thị vào phủ nữa, nhưng mà Trương Thị vừa chết thì làm gì có chuyện chặn người nhà mẹ đẻ không cho vào được chứ. Hơn nữa lão phu nhân cũng không muốn khiến cho Vương phủ ở thế hạ phong bị người khác đàm tiếu gì nên sáng sớm nay họ họ vội đến cũng không hề bị ngăn lại.
Lúc Cố Hoài Du đến, Lý Thị đang ôm lấy quan tài khóc đến đứt gan đứt ruột, hai má gồng đến đỏ au nhưng cũng chẳng có lấy một giọt nước mắt. Mà ca ca của Trương Thị – Trương Thế Tài, thì lại vác gương mặt âm u, thỉnh thoảng dùng ống tay áo lau lau khóe mắt.
Cố Hoài Du hành lễ với mấy người họ, nhìn về phía lão phu nhân: "Cháu gái đến trễ ạ."
Lão phu nhân vẫn mặc y phục màu nhạt như mọi khi, trên đầu chỉ cài trang sức bạc, nhìn gương mặt tiều tụy của Cố Hoài Du một cái, than: "Đi vái lạy mẫu thân con trước đi." Chuyện Cố Hoài Du không muốn gọi Trương Thị là mẫu thân thì lão phu nhân có thể hiểu cho phần nào, nhưng mà bà ta đột nhiên mở bừng mắt như thế, có cảm giác như là chết mà không được yên lòng, lại thêm chuyện ma quỷ làm loạn đêm qua nữa, bất giác khiến người khác nghĩ là, có khi Trương Thị nuốt không trôi cục tức này chăng?
Tiếng khóc chói tai của Lý Thị chợt dừng, sau đó quay đầu lại nhìn Cố Hoài Du, trừng mắt giận dữ với nàng một cái, ngoác miệng khóc nói: "Muội muội của ta a~ Người hại chết muội đến rồi, muội nhìn cho kĩ đi ~ Đừng tha cho nó ~"
Lý Thị vẫn ôm chặt quan tài như cũ, giọng còn lớn hơn: "Lão phu nhân, Vinh Xương Vương phủ của người quyền lớn chức lớn, Trương gia nhà ta không chọc nổi, nhưng mà chúng ta chỉ có một muội muội, bây giờ muội ấy chết oan uổng như thế, còn không cho ta khóc tang, phát tiết nỗi ấm ức một chút sao?"
Tội ỷ thế hiếp người cứ gắn lên trước đã rồi tính, đến cả Lâm Tu Duệ cũng cau mày lại.
"Cửu mẫu, những lời này người không thể nói bậy được. Thân thể của mẫu thân từ một tháng trước đã không khỏe lắm rồi, đến cả đại phu cũng bó tay hết cách chữa..."
Lý Thị chỉ vào Lâm Tu Duệ, ngắt lời hắn, "Con đừng để nàng ta lừa! Nàng ta là muội muội con, nhưng mà người trong quan tài này còn là nương của con đó, bây giờ con không lo giúp nương con kêu oan mà lại ở đây nói thay cho hung thủ như vậy!"
Cố Hoài Du nhìn Lý Thị và Trương Thế Tài sau lưng bà ta với khuôn mặt không biểu cảm gì, sau khi liên kết mọi chuyện xảy ra trong phủ thì nàng cũng có thể đoán được là hôm nay hoặc là ngày hạ táng cũng sẽ có người đến gây chuyện, nhưng mà không ngờ là kẻ đứng sau màn lại chọn hai người ngu đến như thế.
Lão phu nhân thấy bà ta càng nói càng không ra thể thống gì, tức đến mức phải hít sâu mấy hơi, nghiêm giọng: "Kéo ả ta ra ngoài cho ta."
"Tổ mẫu." Cố Hoài Du mở miệng: "Để bà ta nói, con lại muốn nghe xem, bà ta còn nói được gì nữa, cháu gái không muốn cứ thế mà gánh lấy cái ô danh này."
Lão phu nhân cau chặt mày, suy nghĩ một lát rồi mới nhịn xuống cơn tức.
Lý Thị không cẩn thận liếc nhìn Trương Thị trong quan tài một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi, nhìn Cố Hoài Du hừ lạnh một tiếng: "Muội muội ta vừa mất, trong phủ liền bắt đầu có ma, hôm nay lại đột nhiên mở bừng mắt chảy nước mắt máu, đây không phải là chết oan thì là gì?"
"Trong phủ có ma?" Cố Hoài Du nhàn nhạt nói: "Sao ta lại không biết là có ma nhỉ?"
Lý Thị nghẹn họng, cười lạnh: "Ngươi đương nhiên là không biết, ma cũng đâu có tìm ngươi. Cũng đúng, ngươi hại chết muội muội ta, đến cả một tiếng nương cũng chẳng gọi, muội ấy chẳng muốn gặp ngươi cũng là chuyện đương nhiên." Bà ta cứ một tiếng muội muội hai tiếng muội muội, ai không biết còn tưởng là tình cảm hai người thắm thiết lắm.
Hồng Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Thị, không nhịn được mà nói: "Trương phu nhân, tiểu thư nhà ta là Huyện chủ mà Hoàng thượng đích thân sắc phong, theo lý mà nói, bà gặp thì phải hành lễ, nếu bà còn nói bậy nói bạ nữa thì tự biết hậu quả rồi đó."
Lâm Tu Duệ liếc nhìn Hồng Ngọc một cái, cau mày chẳng nói gì.
Cả người Lý Thị căng chặt, gồng mình mà nói: "Ta còn là cửu mẫu của nàng ta đó. Vốn dĩ muội muội từng nói với ta, đứa con gái mà muội ấy nhận về không thân thiết, bất kính với muội ấy ta còn không tin, nhưng hóa ra thật sự là như thế."
Trong lòng Lâm Tu Duệ nén giận, bực bội vô cùng, Lý Thị này nói bậy nói bạ, cả nửa ngày vẫn không nói đúng vào trọng tâm, nên dứt khoát bày ra biểu cảm không vui mà nói: "Cửu mẫu, người nói mẫu thân ta là do Tam muội hại chết, có chứng cứ gì không?"
Vừa nói xong, trong lòng Cố Hoài Du liền hiểu rõ một chút, nhìn Lâm Tu Duệ như đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Tu Duệ tuy là nhìn Lý Thị nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Cố Hoài Du nhìn qua, trong lòng phức tạp không thôi.
Vốn dĩ Cố Hoài Du trở thành Huyện chủ, lại được ban hôn cho Tống Thời Cẩn, đối với hắn mà nói thì là một cơ hội mà hắn có thể nương nhờ thế lực của hai người đi vào trung tâm quyền lực một lần nữa, nhưng mà không biết tại sao, Nhị Hoàng tử lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Mấy ngày trước còn một lòng muốn lôi kéo Tống Thời Cẩn, nhưng đêm qua đột nhiên lại đưa tin đến, bảo là muốn lợi dụng cái chết của Trương Thị để đánh gãy Cố Hoài Du. Ban đầu hắn cho rằng là Nhị Hoàng tử chỉ muốn trút giận thay cho Vệ Thanh Nghiên, nhưng mà tin tức nhận được lại không phải vậy, thậm chí cả bên phía Tống Thời Cẩn cũng sai người động thủ.
Tuy là trong lòng hắn bất mãn với chuyện Nhị Hoàng tử muốn dùng thi thể của mẫu thân hắn để bày mưu, nhưng hắn cũng biết, hành động này của Vệ Tranh không phải là đang thương lượng mà là ra mệnh lệnh, nếu như hắn không đồng ý, thì người chết tiếp theo chính là hắn, vì con đường sống cho cả Vinh Xương Vương phủ, hắn chỉ đành có lỗi với mẫu thân, gật đầu mà đồng ý chuyện này.
Lý Thị bị lời nói của Lâm Tu Duệ làm cho ngây ra. Chứng cứ? Chứng cứ gì? Người đó chỉ bảo bà ta hôm nay đến đây diễn một vở kịch, thì sẽ nghĩ cách cứu Trương Dịch Thành ra ngoài, sao lại còn bảo bà ta tự tìm chứng cứ chứ? Nếu như mà bà ta có bản lĩnh đó thì lúc Trương Dịch Thành bị Cố Hoài Du đổ tội rồi bị nhốt lại, chính bà ta đã đi gϊếŧ Cố Hoài Du rồi, cần gì đợi tới hôm nay.
Diệu Ngôn vẫn luôn đứng trong góc đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy Cố Hoài Du nói: "Bà ta không có chứng cứ, nhưng ta thì lại có một ít chứng cứ đây."
Đầu mày của lão phu nhân dần dần cau lại thành hình chữ xuyên, trầm giọng hỏi: "Chứng cứ gì?"
Cố Hoài Du nói với bên ngoài: "Dẫn người vào đây cho ta."
Không bao lâu liền có mấy người áp giải Triệu Toàn và Trương Nghi Lâm bị trói gô cổ vào.
Thấy tình hình này, cả người Lý Thị ngây ra như phỗng, ngây bên cạnh quan tài, Trương Thế Tài nuốt nuốt nước miếng nói: "Cố Hoài Du, ngươi dựa vào cái gì mà dám bắt con gái ta?"
Cố Hoài Du không thèm nhìn Trương Thế Tài một cái, duỗi tay với Hồng Ngọc, nhận lấy tờ khai mà nàng đưa qua, lạnh giọng nói: "Khuya đêm hôm qua, phòng bên của Đường Lê Viện đột nhiên bốc cháy, hộ vệ trong viện ta đúng lúc bắt được Triệu Toàn đang lén la lén lút, sau khi thẩm vấn thì biết được lửa là do biểu tỷ của ta ra lệnh cho hắn đốt..."
Lý Thị nghe vậy, đột nhiên nhảy phắt dậy, chỉ vào Cố Hoài Du lớn tiếng mắng: "Đồ ác độc nhà ngươi! Hại chết mẫu thân của mình, bây giờ lại vu oan cho biểu tỷ của ngươi, đúng là đồ sao quả tạ, khắc chồng khắc con chết không yên ổn!" Lý Thị là người chanh chua xưa giờ, mắng khắp cả chợ cũng không có đối thủ, cổ họng lại bén nhọn, ồn ào y như là con gá mái vừa đẻ trứng.
Sắc mặt Cố Hoài Du lạnh lùng, nghiêm giọng nói: "Vả miệng!"
Vừa nói xong, có người lóe lên bước vào trong linh đường, kéo Lý Thị qua rồi tát, chỉ mới tát hai cái mà răng đã rụng một nửa.
Trương Thế Tài nóng giận như điện giật, "Ngươi dừng tay cho ta, dừng tay!"
Vừa nói xong thì đầu gối ông ta con xuống, quỳ xuống trước mặt mọi người, tiếp sau đó, trên cổ liền có thanh kiếm kề sát.
Lâm Tu Duệ nhìn hai hộ vệ ra tay cực nhanh hơn nữa còn chưa từng thấy qua bao giờ, trong lòng dần dần trầm xuống, lúc hắn còn đang dây dưa trong mối ân oán tình thù với Lâm Tương, thì thế lực sau lưng Cố Hoài Du đã lớn mạnh như thế rồi sao.
Mặt của Lý Thị sưng lên gấp hai lần, bị đánh đến nỗi không nói được gì, sau đó Cố Hoài Du mới phất tay bảo dừng, ngay lập tức, hai hộ về kia liền nhảy ra ngoài.
"Để ta nói thay ngươi, hay là tự ngươi khai?" Cố Hoài Du nhìn Trương Nghi Lâm, thong thả nói.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Trương Nghi Lâm đã không còn sợ hãi như đêm qua nữa, ả tránh né ánh mắt của Cố Hoài Du, nghển cổ nói: "Ta không biết ngươi đang nói gì cả, cũng không biết đêm qua tại sao ngươi lại sai người đến bắt ta khi ta đang ngủ ngon nữa."
Cố Hoài Du nở một nụ cười lạnh lùng, xoay lại nói: "Dựa theo luật pháp, gϊếŧ người bỏ xác, xử cực hình, khinh thường thi thể, thì là tội nặng không thể tả, xử theo đánh nhau gϊếŧ người thì giảm hai cấp tù tội là ba năm, nếu như là người thân thích thì sẽ xử treo cổ. Ngươi nghĩ kĩ chưa?"
Sắc mặt Trương Nghi Lâm thay đổi, cả người cương cứng tại chỗ nhưng vẫn nói: "Ta không có, ngươi nói bậy."
"Vậy sao?" Cố Hoài Du nhàn nhạt nói: "Hồng Ngọc, mang đồ lên đây."
Lâm Tu Duệ cau chặt mày, thấy dáng vẻ đã có chuẩn bị sẵn của Cố Hoài Du, trong lòng biết chuyện hôm nay e là có người chuẩn bị dẫn lửa thiêu thân rồi.
Chén dính máu, khăn trải giường như là vải trắng, tóc giả chất liệu thô kệch, dây câu dính dầu cây trẩu, mỗi một thứ được người khác mang lên, cuối cùng lúc Xảo Tâm bị người ta bịt miệng dẫn lên, hai chân của Trương Nghi Lâm bắt đầu run rẩy, gần như là muốn quỳ rạp xuống.
Biểu hiện như vậy thì mọi người còn gì mà không hiểu nữa, chỉ là có chút nghi ngờ, vẫn cần người giải thích cho.
Lão phu nhân xoa xoa đầu ngón tay theo thói quen, phát hiện không có chuỗi hạt Phật, nến nắm chặt tay dựa của ghế, hỏi: "Những thứ này là gì?"
Lúc này, Lâm Tương nghe thấy động tĩnh cũng đã được người dìu đến linh đường, sau khi sảy thai tuy là không thể ra gió, nhưng mà nàng ta thực sự không thể chờ đợi được nữa, nàng ta gấp gáp muốn để người khác khẳng định với nàng ta, trên thế gian này thực ra chẳng có ma quỷ gì hết.
"Nhưững thứ này là Lục Chi tìm thấy ở Phù Hương Viện đêm hôm qua." Cố Hoài Du: "Còn một phần khác, là Xảo Tâm đang chôn."
Trương Nghi Lâm cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Vậy thì có thể chứng minh được gì chứ? Đêm qua lúc có ma, ta cũng đang ở trong phòng, sao lại là ta làm được chứ?"
Cố Hoài Du thong thả nói: "Cái gọi là có ma, vốn dĩ là lời nói vô căn cứ, cả câu chuyện muốn hiểu rõ thật ra rất đơn giản."
Lão phu nhân hỏi: "Vậy những gì mà chúng ta nhìn thấy, nghe thấy là như thế nào?"
Lâm Tương hiếm khi không lên tiếng chèn ép Cố Hoài Du mà chỉ yên lặng ngồi nghe bên cạnh.
"Đêm qua con vừa vào trong Phù Hương Viện liền ngửi thấy một hương thơm rất nhạt, lại nhìn thấy trên cửa sổ có một lỗ hổng nhỏ bị đâm thủng, liền nghi ngờ là có người lén thả thuốc mê trong phòng Lâm Tương." Nàng chỉ vào một viên thơm trong khay, nói: "Thứ này khiến cho người khác sinh ra ảo giác không phải là chuyện khó khăn gì, sau khi mở cửa ra thì mùi bay đi cực nhanh, cho nên, đêm qua chỉ có mình Lâm Tương nhìn thấy Vương phi, còn chúng ta thì không ai nhìn thấy cả."
"Vậy còn tiếng gõ cửa?"
Cố Hoài Du tỏ ý Hồng Ngọc lấy cái chén xuống, "Con đã mời Tôn đại phu kiểm tra qua rồi, thứ trong chén này là máu lươn tươi. Thứ này rất tanh, đêm thoa lên cửa thì có thể dụ dơi đến ăn. Chúng ta nghe thấy tiếng gõ cửa, gõ cửa sổ thực ra chính là tiếng dơi đụng phải khung cửa mà thôi. Lúc Bạch ma ma mở cửa ra ngoài kiểm tra, dơi bị dọa nên sẽ bay đi hết. Lúc đó trời đã tối lại thêm mọi người đang lo lắng, một khi dơi bay đi thì gần như là không thể nhìn thấy được."
Sống lưng Trương Nghi Lâm toát ra một lớp mồ hôi lạnh, ả cho là đây là một kế hoạch toàn vẹn! Phương pháp này chính là bà già kia nói với ả, ả mới biết được, không ngờ là Cố Hoài Du lại biết rõ đến như vậy.
Ánh mắt lão phu nhân trầm xuống, "Tiếp tục nói."