Ngày thứ hai, trời bắt đầu mưa râm ran, nhiệt độ đột nhiên trở nên lạnh giống như là cuối thu, thậm chí đến cả hơi thở ra cũng biến thành màn sương trắng, tiết trời quỷ dị đến mức khiến người khác khiếp sợ.
Trong Ngự Thư Phòng đã thắp đèn lên từ lâu, chiếu sáng khắp trong điện u tối, cũng hiện rõ lên khuôn mặt có chút âm u đến kì lạ của Nguyên Đức Đế.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, những thích khách kia không chịu nổi cực hình, đã khai hết rồi ạ." Một Long Lân Vệ quỳ ở phía dưới, hai tay dâng cao ngang đầu, nâng một xấp lời khai dày cộm lên.
Lý Ngọc cung kính nhận lấy, đặt trên Ngự án, sau đó lại lui về phía sau Nguyên Đức Đế, nhưng ông cũng chẳng mở ra xem.
"Nói." Giọng điệu Nguyên Đức Đế âm u.
"Theo như lời khai của thích khách, bọn chúng đều là nhận lệnh từ... Tam Hoàng tử. Sau khi Tống đại nhân liên tục tiêu hủy đi các căn cứ chế tạo Xích Ẩn Tán, Tam Hoàng tử sợ chuyện này bị Hoàng thượng biết được, sau đó sẽ từ đó mà tra ra chuyện nuôi binh nên dùng hạ sách này, có ý mưu phản..." Kế đó hắn kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra, và cả nơi mà những chứng cứ kia tồn tại.
"Vi thần vô năng, chỉ hỏi được như thế, những thích khách kia liền cắn lưỡi tự vẫn." Kẻ đó đột nhiên dập đầu xuống đất, run giọng nói: "Thần làm việc không chu toàn, xin Hoàng thượng trách phạt."
Nguyên Đức Đế mãi vẫn không nói gì, cơn giận trên mặt ngược lại lại dần dần tan đi.
Ngay lúc kẻ đó thở hắt ra một hơi thì lại nghe thấy Nguyên Đức Đế nói rất bất ngờ: "Kéo xuống dưới, thẩm vấn nghiêm ngặt, Long Lân Vệ đúng là nên chỉnh đốn một phen thật tốt."
Vừa nói xong trong điện liền xuất hiện mấy người, vẫn mặc áo đen như cũ, nhưng mà trên áo bào không hề thêu hình kì lân đạp lửa, mà lấy chỉ tối màu thêu hình, dưới ánh sáng lúc hành động thì chỗ lồng ngực sẽ hiện lên một kí hiệu giống người nhưng chẳng phải hình người.
Chit còn lại một mình, Nguyên Đức Đế mới thở mấy hơi nặng nề, Lý Ngọc vội vàng bước lên trước lấy ra một viên thuốc từ trong hộp, lo lắng nói: "Hoàng thượng..."
"Không sao." Nguyên Đức Đế huơ tay ngắt lời, đợi sau khi bình phục lại thì mới nhìn trước bàn, trước bàn có đặt hai món đồ.
Một là tội chứng mà Tam Hoàng tử dầm mưa chạy đến dâng lên lúc nửa đêm hôm qua, một phần là cuốn sổ mà lúc trước Tống Thời Cẩn dâng lên, phía trên còn có một tờ kết quả điều tra, nội dung không giống nhau lắm, nhưng bên trong đều có liên quan đến thứ gọi là Xích Ẩn Tán.
Con người Vệ Viêm, Hoàng đế cũng hiểu được mấy phần tính tình hắn, đầu óc đơn giản, hành sự lỗ mãng, bình thường tinh lực đều dành vào những chuyện ăn uống vui chơi, muốn khiến hắn nghĩ ra một kế hoạch mạo hiểm như vậy là có chút không thể nào, nhưng cũng không thể loại bỏ được.
Ám vệ kia quỳ dưới đất chắp tay, thấp giọng bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng thượng, đêm mà Tống đại nhân bị hành thích, Phù gia đã từng đưa tin đến cung của Đức Phi nương nương..."
Nguyên Đức Đế mãi vẫn không nói gì, mấy năm nay Phù gia càng ngày càng không yên phận, ỷ vào binh quyền trong tay, có xu thế muốn đẩy Vệ Tranh lên ngôi, nhưng mà ông lại không thể dễ dàng hạ gục được Phù gia.
Vệ Tranh tuy là có đầu óc, nhưng mà hành sự quá mức tuyệt đối, cố chấp, chỉ dùng người thân cận, vì để đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, vị trí Thái tử nếu như rơi vào tay hắn ta, giang sơn của Đại Chu chỉ có thể suy thoái, Vệ Viêm thì khỏi cần nhắc đến, chỉ còn lại mỗi Vệ Nghiêu, nhưng mà đáng tiếc tuổi lại quá nhỏ.
Hơn nữa thế gia trâm anh dây mơ rễ má với nhau, gần như có thể gọi là một phe, trong đó Phù gia có thể coi như là đứng dầu, uy vọng trong quân doanh cực cao, cho nên ban đầu ông mới dìu dắt Tống Thời Cẩn như vậy, lấy danh nghĩa của hắn để trừ đi những kẻ không phải phe mình.
Nhưng mà sau khi phát hiện ra thân phận của hắn, ông lại thay đổi suy nghĩ, hai năm nay ông thấy, Tống Thời Cẩn cũng không hẳn là tàn độc như vẻ bề ngoài, liền muốn nhân cơ hội này dọn sạch đường cho hắn.
Chỉ là, ảnh hưởng của các thế gia rất sâu, con đường này đi vô cùng vất vả. Có thể ép cho Phù Lan giao ra bình quyền, vẫn phải kể đến công lao của Vệ Thanh Nghiên với đầu óc không tỉnh táo kia, nếu bây giờ hành động lớn lối e là sẽ chỉ dẫn đến một cuộc bạo loạn, chuyện này đối với xã tắc và nhân dân không phải là chuyện tốt gì.
Ông chỉ có thể đợi, đợi đến lúc Phù gia phạm sai, đợi Phù gia đặt đầu mình lên trên ngọn đao mà thôi.
Hiện nay, cơ hội đến rồi...
Hoàng đế trầm ngâm một lát sau mới thong thả nói: "Sai người quan sát kĩ Vệ Tranh và Vệ Viêm, không thể để lộ hành tung, sau khi gọi người canh giữ ở Phù gia về thì nhốt hết vào trong ám lao thẩm vấn, nhất định phải khai ra tội chứng, nếu có gì sai sót thì mang đầu đến gặp trẫm."
"Vâng!" Người đó chắp tay trước ngực, nhận mệnh lệnh chết này, sau đó thân hình lóe lên, rồi đột nhiên biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Lý Ngọc lau mồ lạnh túa ra trên trán, thật lòng cảm thấy cơn mưa e là sẽ không ngừng lại đâu mà ngược lại càng ngày càng lớn hơn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...
Mà mặt khác, xe ngựa của Vinh Xương Vương phủ đã dừng trước cửa cung, bên trong xe ngựa chính là Cố Hoài Du ăn mặc đơn giản y phục màu nhạt.
Bởi vì phải diện thánh, nàng lấy bông hoa trắng trên đầu xuống, chỉ dùng trâm bạc vấn nửa đầu, trên y phục cũng thêu những đóa hao màu nhạt.
Sau khi được người dìu xuống xe ngựa, cung nhân dẫn đường vừa nhìn thấy nàng liền vội vàng chạy lên đón, cũng không dám chậm trễ gì, trên mang theo nụ cười: "Mời Huyện chủ."
Đường bên trong cung, vừa vắng vẻ lại còn dài, đây là lần đầu Cố Hoài Du vào cung, nhưng trong lòng nàng không hề thấp thỏm gì, bởi vì nàng biết, Tống Thời Cẩn đang ở phía sau nàng.
Tường đỏ mái vàng dần dần lùi ra sau, trên con đường dài vắng lặng không tiếng động, sau khi đi theo cung nhân kia vòng vèo vài lần, nàng bị một thái giám với giọng nói bén nhọn chặn đường đi: "Đứng lại, thấy quý nhân cũng không biết hành lễ sao?"
Bước chân Cố Hoài Du chững lại, nhìn thấy Cầm Mỹ nhân đứng sau lưng thái giám cũng không còn gì bất ngờ nữa.
Nàng ta dùng tay đỡ lấy eo sau, y phục rộng rãi, chưa thấy bụng nhỏ nhô lên, trang sức châu báu đầy đầu thể hiện thánh sủng mà nàng ta nhận được nhiều đến mức nào, trên cánh tay vẫn đeo cái vòng kia, thần thái cao ngạo, lúc thấy Cố Hoài Du trong mắt lóe lên sự khinh miệt.
Cố Hoài Du gật gật đầu, liền nghe thấy thái giám đó nói: "Vị tiểu thư này không hiểu lễ nghi trong cung..."
Hắn còn chưa nói xong, người cung nhân dẫn đường đã vội vàng ngắt lời: "Công công nhìn kĩ đi, vị này là An Bình Huyện chủ."
Huyện chủ là Chính Nhị phẩm, còn Mỹ nhân là Tam phẩm, chỉ gật đầu hành lễ không có gì là sai cả.
Cầm Mỹ nhân vừa nghe vậy, liếc mắt nhìn Cố Hoài Du vài lần, lấy bàn tay sau eo xuống, siết khăn khinh miệt mà nói: "Trong nhà vừa có người chết mà đã gấp gáp không chịu nổi đến mức phải chạy ra ngoài như vậy, thật là..." Nói xong, trong miệng nàng ta chậc chậc hai tiếng.
Sắc mặt cung nhân có chút khó coi, chỉ ý của Hoàng thượng là muốn gặp Huyện chủ, Cầm Mỹ nhân nói như vậy, nếu như truyền vào tai Hoàng thượng e là không ổn, chỉ đành nói: "Hoàng thượng còn đang đợi Huyện chủ, người xem..."
Cố Hoài Du nhìn gương mặt có vài tia xanh mét của Cầm Mỹ nhân, lại nghĩ đến thứ trong cái vòng kia, lập tức hiểu ra, bây giờ Cầm Mỹ nhân đã đắc tội với hết mọi người, không biết kết cục sau này của nàng ta sẽ thê thảm đến mức nào nữa.
Không muốn tiếp tục lằng nhằng với nàng ta, nàng liền nói với cung nhân kia: "Mong ma ma dẫn đường đi."
Cung nhân liên tục vâng dạ, cúi cúi người với Cầm Mỹ nhân xong liền dẫn Cố Hoài Du ngẩng đầu mà đi.
Chỉ còn lại Cầm Mỹ nhân ở tại chỗ, tức đến mức mặt mày vặn vẹo.
Nàng ta đúng là không có bối cảnh hay thân phận gì, nhất thời được thế nên cảm thấy mọi chuyện trên đời đều phải theo ý muốn của nàng ta. Hôm đi săn kia, Lục Công chúa làm nàng ta mất mặt trước bao nhiêu người như thế, nhưng nàng ta không làm được gì, cũng chỉ đành trút cơn giận đó lên người Cố Hoài Du thôi, ai ngờ nàng thế mà lại giả bệnh làm trái lệnh nàng ta!
Cơn giận này làm sao nàng ta nuốt trôi được chứ!
Tiểu cung nữ bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: "Chủ nhân, người độ lượng chút, tiểu Hoàng tử trong bụng..."
Cầm Mỹ nhân nghẹn họng, lập tức thẹn quá hóa giận, tát một bạt tai qua: "Nhiều chuyện!"
......
Nửa con đường con lại không có hề có sóng gió gì nữa, đợi cho Thái giám đứng trước cửa Ngự Thư Phòng cao giọng nói: "Truyền An Bình Huyện chủ vào tấn kiến." Cố Hoài Du mới chỉnh lại y phục, thong thả bước vào trong điện.
Trong bầu không khí có một mùi Long Diên Hương nhàn nhạt, trộn lẫn với mùi mực, khiến cho tâm trạng con người dần bình tĩnh hơn, Nguyen Đức Đế ngồi ở bên trên đã thu lại vẻ giận dữ, thần sắc nhìn vào có chút dễ gần.
Cố Hoài Du hành lễ một cách rất quy củ, "Thần nữ Cố Hoài Du tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế."
Nguyên Đức Đế không lập tức gọi nàng dậy, chỉ là yên lặng mà ngồi ở đó, trong mắt mang theo ý dò xét, qua một hồi lâu mới gật gật đầu: "Bình thân."
Bởi vì Hoàng đế đã tỏ ý, Lý Ngọc liền vội vàng dời một cái ghế thấp đến, Cố Hoài Du vừa tạ ơn và ngồi xuống xong liền nghe thấy Hoàng đế chậm rãi hỏi một câu: "Lúc Thời Cẩn bị thương ngươi có từng đi thăm chưa?"
Trong lòng Cố Hoài Du run lên, đắn đo xem nên trả lời như thế nào. Mẫu thân của nàng vừa qua đời, nàng lại không ở linh đường trông nom, về tình về lý đều là bất hiếu, nhưng mà đêm trước phủ Ngự sử làm ra động tĩnh lớn như thế, Hoàng đế chắc chắn đã sai người dò hỏi rồi, giấu đi chỉ sợ là sẽ khiến Hoàng đế không vui.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, đi rồi ạ, thấy chàng không có nguy hiểm đến tính mạng nữa thần nữ liền rời đi."
Nguyên Đức Đế gật gật đầu, trong giọng nói có chút buồn bã: "Người thân qua đời, con cái phải để hiếu ba năm, chỉ là đáng tiếc cho lời hứa lúc trước của trẫm. Đợi ngươi hoàn thành xong, Thời Cẩn cũng đã qua tuổi trưởng thành lâu rồi..."
Cố Hoài Du không lên tiếng, chỉ là rũ mi cúi đầu nhìn mặt đất sáng bóng, ý trong lời nói của Hoàng đế nàng cũng coi như là đã hiểu.
Thân phận Đại Hoàng tử của Tống Thời Cẩn không thể thay đổi, Hoàng đế cũng sẽ không để hắn lưu lạc bên ngoài, nhưng bản thân nàng lại bởi vì mẫu thân qua đời mà không thể thành thân, chuyện hôn sự của Tống Thời Cẩn lại không thể lở dỡ quá lâu được, thậm chí còn có khả năng, Hoàng đế chọn được người khác cho hắn rồi.
Quả nhiên, lát sau liền nghe thấy Hoàng đế tiếp tục nói: "Ngươi là một đứa bé hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, có ý với Thời Cẩn trẫm cũng biết... Nhưng mà, nó đợi không được, trẫm nói vậy, ngươi hiểu không?"
"Thần nữ hiểu." Cố Hoài Du đứng dậy từ trên ghế, nghiêm chỉnh kính cẩn.
Hoàng đế gật gật đầu, thong thả mở miệng: "Nếu đã như vậy, thì chắc ngươi biết nên làm thế nào, trẫm sẽ tấn phong ngươi làm Quận chúa." Ngập ngừng một lát, ông lại bổ sung: "Hơn nữa, sau khi giữ hiếu xong, mối hôn sự này vẫn tính, khác biệt chỉ là về thời gian mà thôi."
Nói như vậy, chính là muốn nàng mở miệng, từ chối mối hôn sự này.
Cố Hoài Du giống như là nghe không hiểu, trong mắt lộ ra sự ngơ ngác: "Thần nữ không có công lao gì, được làm Huyện chủ đã là được Hoàng thượng yêu thương, không dám cầu xin điều gì khác..."
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi, thần sắc dần trở nên lạnh lẽo, vốn dĩ tưởng chỉ là chuyện của vài ba câu nói, nhưng mà Cố Hoài Du nói như thế là từ chối rồi?!
Ông có hối hận trong chuyện tình cảm, cho nên sau khi phát hiện Tống Thời Cẩn tặng miếng ngọc đồng tâm cho Cố Hoài Du liền muốn thành toàn cho hai đứa để bù đắp lại, nhưng mà ai ngờ đâu Trương Thị lại chết không đúng lúc như vậy chứ. Giữ hiếu ba năm, những biến số trong đó nhiều đến mức nào chứ, ông sợ mình không đợi được lâu như vậy, đồng thời ông cũng cảm thấy, Cố Hoài Du không có giúp sức gì trong con đường sau này của Tống Thời Cẩn cả.
Đang muốn mở miệng, tiếng thông báo của Thái giám canh cửa vang lên: "Hoàng thượng, Tống đại nhân cầu kiến."
Chớp mắt, Nguyên Đức Đế liền khôi phục lại thần sắc hòa nhã, cao giọng nói: "Truyền."
Tống Thời Cẩn bước vào trong điện, đầu tiên là nhìn Cố Hoài Du một cái, thấy sắc mặt nàng vẫn như cũ nhưng trong mắt lại có sự nghiêm nghị, lúc này mới chỉnh lại thần sắc, hành lễ nói: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng."
Nguyên Đức Đế ngây ra, vội vàng nói: "Nhanh đứng dậy, nhanh đứng dậy, Lý Ngọc, ban ngồi, sao lại qua đây rồi? Thân thể khỏe chưa?"
Tống Thời Cẩn cười cười, cao giọng nói: "Nhờ phúc của Hoài Du, đã không còn gì đáng lo ngại."
Hoàng đế ngây người ra nhìn Cố Hoài Du, buột miệng hỏi: "Sao lại nói như vậy?"