Cùng lúc này, bên ngoài Ngự Thư Phòng đã bị những Long Lân Vệ mới xuất hiện kia canh chừng nghiêm ngặt, ngay cả Lý Ngọc cũng không dám đến gần cửa điện, chỉ có thể đứng dưới bậc thềm bên dưới, cầm một cây dù giấy, cảnh giác mà nhìn xung quanh.
Chuyện này rất quan trọng, có thể lật tung cả triều đình, trước khi Hoàng đế đưa ra quyết định, thì những thứ này không thể nào tiết lộ ra ngoài được!
Bên trong điện yên ắng không một tiếng động, sau khi Nguyên Đức Đế nghe Tống Thời Cẩn kể xong thì hồi lâu sau vẫn không lên tiếng được, nắm chặt lòng bàn tay để mặc cho móng tay càng ngày càng đâm sâu vào trong da thịt, cho dù đổ máu cũng không thả tay ra.
Đương nhiên, những lời mà Tống Thời Cẩn nói, là do hắn cố ý trộn lẫn một vài chuyện của đời trước và đời này vào với nhau.
Sau khi khôi phục kí ức hắn nhìn nhận rõ một chuyện là, lúc còn nhỏ hắn không được Hoàng đế yêu thương lắm, bởi vì hắn giống cửu cửu hắn. Nói không chừng Hoàng đế sẽ vì chuyện này ôm hận trong lòng.
"May mắn được Hoàng thượng ban hôn, hoàn thành giấc mộng nhiều năm của thần, thần vốn dĩ định sau khi tìm thấy nàng, thì sẽ không để nàng chịu chút ấm ức nào, nhưng mà, thần vẫn thiếu nàng một cái mạng."
Hoàng đế không thể tưởng tượng được, trước khi Tống Thời Cẩn trở thành quan, hắn đã sống một cuộc sống bi thảm đến mức nào. Hắn là con trai ông, là máu mủ duy nhất mà người nữ nhân ông yêu sâu đậm để lại cho ông, nhưng lại sống một cuộc sống như con chó, nếu như không có Cố Hoài Du và Cao Lê, e là hắn đã đói chết bên lề đường rồi.
Tống Thời Cẩn làm như không thấy, tiếp tục nói: "Sau khi cổ độc phát tác, sư phụ nói, cách giải cứu duy nhất chính dẫn cổ lên người người khác, lấy cơ thể làm vật chứa, xương máu là chất dẫn, nuối xuống một con cổ khác để nuôi dưỡng, cùng chống đối lại với con cổ trong người thần... Có lẽ Hoàng thượng không biết, lúc cổ độc phát tác,cả người sẽ đau đến mức nào, máu trong cơ thể tựa như nham thạch, đốt cháy nội tạng, một nữ nhân như nàng lại không hề do dự mà gánh vác lấy chuyện này."
Bàn tay của hắn dần siết chặt lại, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kêu thanh thúy trong khớp xương vang lên: "Cho dù là thần, cũng không thể nào chịu được sự dày vò đó, thần không biết là thân thể yếu ớt của mình, nàng đã chống chọi lại điều đó như thế nào, đợi sau khi thần tỉnh lại thì nàng cũng chẳng có lấy một câu khóc than." Ngập ngừng một lát, giọng điệu của hắn trở nên dịu dàng hơn: "Nữ tử trên thế gian này, sẽ chẳng có ai tốt như nàng cả."
Giọng điệu của Tống Thời Cẩn vẫn kiên định như cũ: "Cho dù là cả đời thì có sao, mạng của thần là của nàng!"
"Con muốn báo ơn, trẫm hiểu." Hoàng đế bất lực nói: "Nhưng cả đời này của con không thể chỉ có một mình con bé, trẫm nói rồi, chẳng qua chỉ là đến trước đến sau mà thôi. Con có thể giữ lại vị trí đó cho con bé, trẫm đích thân làm chủ hôn sẽ tuyệt đối không nuốt lời, có sự bảo đảm này, con bé chắc chắn sẽ không bị ai ăn hiếp."
"Hoàng thượng, báo ơn và tình yêu thần phân biệt rất rõ ràng." Tống Thời Cẩn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông, giọng nói chợt thay đổi: "Có thể là ngài vẫn còn nhớ, mẫu thân của thần chết như thế nào."
Hoàng đế đột nhiên đứng dậy lùi về sau hai bước, khoảnh khắc đó, đôi mắt của hắn, giống hết như Cao Nhã.
Giọng của Tống Thời Cẩn rất thấp, mang theo một ý vị nào đó: "Người khác hạ độc, vu khống, và sự không tin tưởng của ngài."
Trong lòng Hoàng đế như có cái gai không ngừng mà đâm vào tim ông, đau đến chảy máu, trong cơn hoảng hốt ông đụng ngã cái tráp trên kệ sách, một cuộn tranh lăn lộc cộc đến chân Tống Thời Cẩn.
"Con biết hết rồi?" Hoàng đế siết chặt nắm tay, khàn giọng hỏi.
Tống Thời Cẩn vẫn xa cách như vậy, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, cổ trùng vừa được dẫn đi, thì thần đã nhớ lại hết. Cho nên, thần không muốn để cho Hoài Du rơi vào con đường của nương thần." Cho dù là chỉ có một chút khả năng ít ỏi, hắn cũng muốn bóp chết cái khả năng đó từ lúc nó chuẩn bị nảy mầm, nếu như bây giờ không nói rõ ràng, rất có thể ngày mai thánh chỉ ban hôn sẽ lại được xuất hiện trên bàn trong phủ Ngự sử một lần nữa.
Sau một hồi im lặng thật dài, giọng của Hoàng đế đột nhiên vang lên: "Chiêu Nhi, chuyện năm xưa, ta có thể nói hết với con..."
......
Trong Ngự Hoa Viên.
Đức Phi nghiêng đầu nhìn Cố Hoài Du, trong nụ cười rất là có hàm ý, thấy nàng hồi lâu vẫn không nhúc nhích, mở miệng hỏi: "Huyện chủ có nghi ngờ gì sao?"
Cố Hoài Du nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, giọng điệu như thường mà nói: "Chỉ là trong lòng khâm phục tâm tư tinh tế này của nương nương mà thôi. Trà này ngửi vào thấy ngọt ngấy, nhưng uống vào lại chua ngọt mát lạnh, dư vị còn mang theo mùi hương hoa quả và hương hoa, chắc là không chỉ thêm mỗi mật ong không đâu." Nói đến đây, nàng mím mím môi, dáng vẻ giống như là khó mà mở miệng được: "Trong trà lại chỉ thấy mỗi đài hoa Lạc Thần, Hoài Du kiến thức hạn hẹp, nghĩ mãi mà vẫn không đoán được là do đâu."
Nói xong, liền đặt chén trà lên bàn lại, chỉ nhìn từ xa, cũng không phải là nàng sợ Đức Phi làm gì trong chén trà, mà chỉ đơn giản là nàng không thích màu nước đỏ tựa máu kia thôi.
Đức Phi nở nụ cười, nhưng sau nụ cười ấy lại mang theo sự miệt thị, Cố Hoài Du lớn lên ở nơi thôn dã, quả nhiên là kiến thức hạn hẹp, không hiểu được nước nấu trà là dùng nước sương sớm đọng trên những cánh hoa thu thập lại, cũng không hiểu được chuyện, lúc nấu nước nếu như bỏ thịt trái cây và cánh hoa vào nấu chung thì nước này đương nhiên sẽ có mùi thơm, vật tinh tế quý giá như thế cho vào miệng nàng cũng thật đáng tiếc.
Trong lòng thì khinh thường như thế, nhưng đột nhiên lại thân thiết mà kéo lấy tay của Cố Hoài Du, vỗ vỗ mấy cái, sau đó nói với Liễu Quý phi ở bên cạnh: "Thật sự là cái gì cũng không giấu được đứa bé này mà! Vốn dĩ ta còn đi giấu diếm một chút, không ngờ được là còn chưa uống thì đã bị nàng ngửi ra rồi, đúng là một đứa bé thông minh lanh lợi mà." Nõi xong, lại quay về nhìn Cố Hoài Du: "Ngươi và ta có duyên như thế, ta tặng cách nấu trà này cho ngươi nhé?"
Cố Hoài Du thẹn thùng mà cúi thấp đầu xuống, nếu như nàng không nhìn lầm thì bàn tay mà Đức Phi nắm lấy tay nàng kia, dưới lớp móng tay được tô màu đỏ tươi kia là nhúng đốm đen lấm tấm.
Nàng muốn rụt tay lại một cách lặng lẽ, nhưng mà cứ bị Đức Phi nắm chặt lấy, dùng sức đến mức móng tay có chút trắng bệch.
"Nương nương quá lời." Cố Hoài Du vừa nói vừa đứng dậy, rút tay ra khỏi vòng tay kiềm kẹp của Đức Phi, hành lễ như không có chuyện gì: "Nếu như là vật báu của nương nương, Hoài Du không dám giành đồ yêu thích của người khác ạ."
Đức Phi cười càng thêm hiền hòa dễ gần: "Đa lễ như thế làm gì, mau ngồi xuống."
Ánh nhìn lười biếng của Liễu Quý phi rơi lên người Đức Phi, bà che môi cười: "Tỷ tỷ như thế này, lại nhắc nhở muội muội rồi. Nói ra thì muội nhìn nha đầu này cũng rất là thích, nhưng lại không được rộng lượng như tỷ tỷ rồi."
Con người Đức Phi này, bà khá là hiểu, vốn dĩ chẳng phải là người yên lặng không tranh đấu gì, nhưng mà lại cứ thích giả vờ, giả bộ mang dáng vẻ không dính khói bụi nhân gian kia, bây giờ vẫn y như mọi khi, chẳng qua là trang điểm quá dậm, móng tay lại nhuộm màu đỏ tươi, nhìn vào có chút chẳng ra cái gì cả.
Đón nhận ánh nhìn u tối của Đức Phi, Liễu Quý phi không đợi bà ta mở miệng đã chuyển chủ đề: "Ngồi lâu như vậy, thân thể cũng có chút mệt mỏi rồi, bên chỗ ta có chuẩn bị ít quà, An Bình Huyện chủ đi theo ta một chuyến để lấy đi."
Đức Phi nghe vậy cũng không thay đổi sắc mặt, nhưng trong mắt có ánh sáng lạnh lóe lên, bà ta âm thầm nhìn Cầm Mỹ nhân một cái, sau đó cấu vào móng tay của mình, hôm nay bất kể thế nào cũng không thể để cho Cố Hoài Du có thể thoát thân một cách an toàn được.
"Nếu vậy thì ta cũng không tiện giữ hai vị ở lại lâu nữa, Tĩnh Thu, mang cách nấu đến đây." Bà ta dịu giọng nói.
Tĩnh Thu cao giọng vâng một tiếng bên ngoài đình, sau đó lấy cách nấu được chuẩn bị sẵn trong ống tay áo ra đặt vào trong tay Đức Phi, lúc thu tay về, ống tay áo sơ ý quét qua, khiến cho chén trà trên bàn lập tức đổ hết ra.
Cố Hoài Du muốn tránh né, nhưng mà Tĩnh Thu đứng phía sau lại không rời đi nửa bước, nước màu đỏ tươi nở rộ trên gấu váy, thầm vào y phục bên trong, cũng may là nước không nóng lắm.
Tĩnh Thu cô cô vội vàng run rẩy quỳ xuống: "Nô tỳ không hề cố ý, xin Huyện chủ tha tội."
"Sao lại bất cẩn như thế!" Đức Phi lên tiếng trách mắng: "Còn không nhanh chóng dẫn Huyện chủ đi thay một bộ y phục, nếu như Huyện chủ không chịu tha thứ thì ngươi tự xin đi Bạo Thất đi."
Nói xong liền đi về phía Cố Hoài Du bên này.
Trong lòng Cố Hoài Du hiểu ra, chén trà này rõ ràng là Tĩnh Thu cố ý đánh đổ, nàng muốn lùi về sau hai bước, nhưng lại bị Tĩnh Thu nắm chặt gấu váy: "Huyện chủ, người tha cho nô tỳ đi!"
"Cô cô làm vậy để làm gì chứ, mau đứng lên đi."
Liễu Quý phi liếc xéo Tĩnh Thu một cái, làm như không phát hiện ra mà nói: "Nếu như Huyện chủ không tính toán gì rồi, thì ngươi mau đứng dậy đi, trùng hợp là dáng người của Huyện chủ và Linh Oản cũng không khác nhau mấy, y phục thì ta dẫn nàng đi thay là được rồi."
Khóe mắt Tĩnh Thu liếc nhìn thấy một động tác nhỏ của Đức Phi xong mới cảm tạ ngàn lần mà thu tay lại.
Cầm Mỹ nhân sau khi chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng đứng dậy, gọi hai người đang muốn bước đi kia dừng lại: "Quý phi tỷ tỷ đợi một lát."
Liễu Quý phi cau cau mày, xoay người lại hỏi: "Còn có chuyện gì?"
"Muội cùng Huyện chủ và Lục Công chúa đã từng có chút xích mích, muốn nhân cơ hội này nói rõ hiểu lầm ra." Cầm Mỹ nhân vừa nói vừa đi chậm đến gần hai người, lần này nàng ta không có chống eo nữa, mà là đặt tay ôm bụng.
Tư thế phòng bị như vậy vừa bày ra, lại thêm ánh mắt khi nãy của Đức Phi, Cố Hoài Du liền hiểu ra, hai người này là muốn lấy đứa bé trong bụng Cầm Mỹ nhân ra làm lý do đây mà.
"Từ lúc mang thai đến nay, tính tình của muội không được tốt lắm, sáng nay nếu như có đắc tội, mong Huyện chủ tha thứ cho." Trong lúc nói chuyện, nàng ta liền lấy một cây trâm trên đầu xuống, làm ra vẻ như muốn đưa đồ đến tay của Cố Hoài Du.
Cố Hoài Du lùi về sau một bước, cười nói: "Ta chưa từng để trong bụng, Cầm Mỹ nhân nói như vậy là khổ cho Hoài Du rồi."
"Người vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?" Cầm Mỹ nhân cắn cắn răng.
Liễu Quý phi lạnh lùng nhìn, những thủ đoạn của mấy nữ nhân trong cung, cũng chỉ là hạ độc, vu oan, dùng thuốc mà thôi, thái độ của Cầm Mỹ nhân thay đổi một cách đột ngột như thế, thật sự là nhìn vào biết ngay mà.
"Được rồi, nếu như đã nói xong hết rồi, thì Huyện chủ đi theo ta đi."
Cố Hoài Du gật đầu nói: "Vâng, nương nương."
Thấy hai người xoay người muốn đi, ánh mắt của Đức Phi rơi lên người Cầm Mỹ nhân, nheo nheo mắt lại, ánh mắt đột nhiên mang theo sự uy hiếp.
Cầm Mỹ nhân ngây ra, lập tức bước lên trước hai bước, làm ra vẻ muốn nhào lên người Cố Hoài Du: "Bụng của ta, đau quá!" Cùng với đó là một tiếng thét lên, xém chút hét rách tai của Cố Hoài Du.
"Người đâu, mau mời Ngự y!" Giọng nói lo lắng của Đức Phi vang lên.
Nháy mắt, mấy chục cung nữ và thái giám chạy ra khỏi đình mát như ong vỡ tổ, đỡ Cầm Mỹ nhân dậy.
Liễu Quý phi và Cố Hoài Du nhìn nhau một cái, vốn dĩ muốn thoát ra an toàn, nhưng mà Cầm Mỹ nhân lại diễn một màn vu oan ngu ngốc như thế này.
Thủ đoạn này nhìn vào có vẻ ngu ngốc, tuy nhiên lại không dễ giải quyết, trong Ngự Hoa Viện tổng cộng cũng chỉ có mấy người, hai bên mỗi bên nói một kiểu, người mà Hoàng thượng đau lòng chắc chắn là người bị thương rồi.
Hơn nữa, Hoàng đế vốn dĩ là con cái ít ỏi, đối với đứa bé trong bụng Cầm Mỹ nhân có một sự kì vọng không nhỏ, nếu như chứng thực được tội danh hãm hại con cháu Hoàng gia của Cố Hoài Du, bất kể là Cầm Mỹ nhân cuối cùng có bị gì không, thì Cố Hoài Du cũng chỉ có một con đường chết, lúc đó cho dù là Tống Thời Cẩn có bản lĩnh tận trời cũng không thể bảo vệ được nàng!
Cũng có lẽ là, Đức Phi muốn nhân cơ hội này mà kéo bà xuống nước chung.
Trong đình mát loạn thành một nùi, nhưng Cố Hoài Du lại nhìn Liễu Quý phi với gương mặt không đổi sắc, thấp giọng nói: "Nương nương yên tâm."
Thần sắc của nàng bình tĩnh, không có chút rối loạn nào, giống như là đoán được sẽ có một màn như thế này vậy, trái tim của Liễu Quý phi cũng theo đó mà dần bình tĩnh lại.