Lúc Bạch ma ma sai người mang sổ sách và chìa khóa nhà kho đến, Tôn thần y đã rời đi rồi.
Các vị quản sự trong phủ nghe lệnh triệu tập cũng ngay lập tức chạy tới Đường Lê Viện, đứng ngay ngắn chính giữa viện, thần sắc cung kính và không hề có chút bất ngờ nào.
Trương Thị chết rồi, Lâm Tương cũng bị nhốt vào ngục rồi, Vương gia thì không biết là có cưới ai nữa hay không, việc trong phủ mà lão phu nhân quản lí sớm muộn gì cũng sẽ để cho Cố Hoài Du đến thay, cho nên tất cả cac quản sự cũng không có ai nóng máu nhảy ra diễn một vở kịch ra oai cả, ai nấy đều cung kính ngoan ngoãn báo hết chi tiết mọi việc và chức vụ ra, sau đó đứng sang một bên chờ lệnh.
Mấy năm trước việc trong nhà do Trương Thị quản lí, nhưng mà bởi vì lão phu nhân thường xuyên hỏi đến, nên cũng không có rắc rối gì, tuy là gom của riêng thì cũng có vài người, nhưng mà vẫn chưa chạm đến giới hạn nên Cố Hoài Du cũng không muốn vừa mới nhận việc đã làm cho mọi người hoảng hốt, sau khi nhắc nhở mấy câu thì liền cho mọi người tản đi làm việc.
Cố Hoài Du cầm một cuốn sổ lật xem thật kĩ, thỉnh thoảng ghi chú lại vài chữ, cái bàn trước mặt nàng đã chất một đống thật dày.
Hồng Ngọc vén màn bước vào, một lần nữa nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, thời gian đã trễ lắm rồi, người phải nghỉ ngơi thôi, còn xem nữa coi chừng hư mắt đó ạ."
Cố Hoài Du nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, gật gật đầu gấp cuốn sổ lại: "Đi chuẩn bị nước đi."
Hồng Ngọc vừa vâng dạ, thì cả người Cố Hoài Du đột nhiên hơi choáng váng, cảm giác đó giống như là tiếng nhịp tim vang lên từ dưới mặt đất, lại giống như là có người đập mạnh một cái lên trên lồng ngực nàng, nàng hoảng sợ lo lắng nhìn về phía Hồng Ngọc, nhưng lại thấy Hồng Ngọc đứng ngây ra tại chỗ.
Biểu hiện và ý thức của Tống Thời Cẩn đều đang nói với nàng, gần đây có lẽ là sẽ có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng nàng lại không nhớ ra được, chỉ biết là có lẽ không có liên quan đến nàng, nhưng mà đời trước có quá nhiều chuyện chấp niệm quá sâu, nên trừ những việc hoặc người nào đó dính dáng đến nàng thì những việc khác nàng không còn nhớ rõ nữa.
Đêm này, Cố Hoài Du vẫn cố gắng nhớ lại thật kĩ, mỗi một chuyện xoay quanh khoảng thời gian mà nàng chuẩn bị cập kê đó, một ngóc ngách xó xỉnh nào trong kí ức nàng cũng không bỏ qua, mãi cho đến khi chân trời sáng lên màu trắng ngà nàng cũng chẳng ngủ được, chỉ đành đứng dậy chuẩn bị thu hết sổ sách trên bàn lại, có lẽ là bởi vì không nghỉ ngơi đàng hoàng nên lúc nàng thơ thẩn đứng dậy thì đá trúng cái rương rỗng trước bàn.
Lâm Châu bị động đất, thương vong vô cùng nặng, nạn dân tràn vào Thịnh Kinh gây nên không ít náo loạn, các phủ trong kinh thành đều lập Thiện Đường phát y phục và cháo, nhưng lại khiến cho càng nhiều nạn dân tràn vào hơn, tình thế càng ngày càng khó thu dọn, cuối cùng là triều đình dùng một loạt các biện pháp và hành động mới có thể khiến cho tình hình dần ổn định lại.
Nhưng Lâm Châu lại bị tàn phá mất, hơn mười vạn người không có nhà để về, những người đói chết lại càng nhiều hơn nữa.
Cụ thể khi nào xảy ra động đất thì nàng không biết, suy đoán theo thời gian thì có lẽ là vào mùa thu, lẽ nào là sự bất thường của thời tiết mấy ngày nay và những cơn rung kì lạ của mặt đất là có liên quan đến chuyện này?
Thu dọn sổ sách xong, Cố Hoài Du mở cửa sổ ra, nhìn lên những đám mây như vảy cá trên bầu trời, có chút ngây ra.
Còn mấy ngày nữa mới xảy ra chuyện này, nàng có cần phải nói trước ra để mọi người chuẩn bị trước hay không?
Nếu không nói, mở to mắt nhìn thiên tai xảy ra, thương vong vô số thì chính nàng cũng không nhẫn tâm. Nhưng nếu nói ra, thì lại nói như thế nào? Nói với ai? Nàng không thể nào tiết lộ chuyện sống lại một đời ra, nếu không thì e là thiên tai còn chưa đến nàng đã bị coi là yêu quái mà thiêu chết trên đường lớn rồi ấy chứ.
Nếu như đẩy việc này vào giấc mơ... Vừa nghĩ đến đây, Cố Hoài Du liền âm thầm lắc đầu.
Ai lại đi tin vào giấc mơ chứ, hôm đó Lâm Tu Ngôn đồng ý che chở cho nàng nhanh như vậy chẳng phải là vì tin lời của nàng, mà là ởi vì lời dặn dò của Tống Thời Cẩn. Cho dù là hắn thì cũng không tin, nói chi là những người khác, ai lại tin vào chuyện vô căn cứ như vậy chứ, không nói đến việc sẽ không được ai chú ý đến, thậm chí sau khi thiên tai đến, nàng cũng rất có khả năng sẽ bị xem là kẻ đầu sỏ, nếu không thì sao chỉ có mình nàng mơ thấy chuyện thiên tai chứ?
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Chi: "Tiểu thư, người dậy chưa ạ?"
Cố Hoài Du siết chặt ống tay áo, suy nghĩ một hồi lâu, sau mới nói: "Vào đi."
Lục Chi dạ một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhận lấy cái thau đồng trong tay nha hoàn rồi mới bước vào trong: "Tiểu thư, sao người lại đứng bên cửa sổ hóng gió rồi? Hôm nay trời lạnh, người cũng không mặc thêm chút y phục."
Cố Hoài Du rơi vào trầm tư, thấp giọng lẩm bẩm: "Không được, ta phải đi tìm chàng." Lần đầu tiên sau khi động đất, Tống Thời Cẩn vội vã rời đi như vậy, có lẽ là hắn đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Lục Chi thấy nàng đứng mà không nhúc nhích, lại nghe thấy nàng tự lẩm bẩm như vậy, có chút kì lạ: "Tiểu thư, người muốn tìm ai?"
Cố Hoài Du hoàn hồn lại: "Chải tóc đi, sau khi dùng xong bữa sáng thì đi phủ Ngự sử với ta một chuyến."
Những ám vệ đi theo bảo vệ bên cạnh Cố Hoài Du truyền tin tức nàng chuẩn bị đến phủ, Mạnh Thanh kiêm chức quản gia liền điều động tất cả mọi người trong phủ, ra lệnh nha hoàn quét dọn, bảo tên sai vặt lau sạch bóng từng khung cửa và cửa sổ, thậm chỉ cả góc tường cũng không sót một hạt bụi nào, còn có cửa lớn, cửa phủ đều được trải thảm lên, thậm chí tất cả các phòng còn đốt huân hương lên nữa.
Tôn thần y nhìn thấy mọi người hành động lớn như thế cũng dứt khoát gia nhập vào tham gia cuộc vui, ông trực tiếp về Dụ Phong Trai một chuyến kéo hai bao kẹo hạt dẻ về chia cho mọi người, dáng vẻ đó giống như là muốn ngọt chết mọi người.
Từ sau khi Cố Hoài Du bất chấp quyết định dẫn cổ lên người, thì những thuộc hạ này của Tống Thời Cẩn đều xem nàng như là phu nhân đường đường chính chính chứ không chỉ là thiếu phu nhân tương lai chưa qua cửa của Tống Thời Cẩn nữa.
Tống Thời Cẩn vừa mới trở về từ triều, nghe chuyện này xong, thấy mọi người vui mừng phấn khởi cũng mặc kệ họ.
Tóm lại không thể chậm trễ chuyện tiếp đãi phu nhân được!
Tuy là đã ban hôn, nhưng mà Cố Hoài Du vẫn còn đang trong thời gian để tang, cho nên vẫn nên tránh tai mắt người ngoài, lặng lẽ đi đến phủ Ngự sử.
"Đến rồi, đến rồi, phu nhân sắp đến rồi!" Tên sai vặt được cho kẹo ăn vội vàng chạy vào phủ nhắc nhở Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh chỉnh lại y phục: "Thu dọn mọi thứ đi, cùng đi đón thiếu phu nhân với ta!"
Vừa nhìn thấy thảm trải ngay trước cửa và vòng hoa lớn trên con sư tử đá, Cố Hoài Du liền hỏi: "Hôm nay trong phủ có chuyện gì vui sao?"
Mạnh Thanh liền đáp: "Thiếu phu nhân người đến chính là chuyện vui nhất rồi! Mời thiếu phu nhân nhanh vào trong." Nói xong liền dẫn người đi vào trong, "Mấy người các ngươi phải bảo vệ thiếu phu nhân đó, trời vừa mưa xong đường còn trơn, cẩn thận nhìn cho kĩ vào."
Những người gặp dọc đường đi đều kêu thiếu phu nhân không ngớt miệng, tiếng sau gọi còn lớn hơn tiếng trước, Mạnh Thanh xưa nay không hay cười nói bây giờ lại cười tươi hơn cả mọi người, nhìn vào khiến cho khóe miệng Lục Chi giật giật, cảm giác những vết thương đã lành trên người nàng lại bắt đầu đau.
"Hôm nay tiểu thư cố ý tránh tai mắt của người khác đến đây, người lại gióng trống khua chiêng như thế này, chẳng phải là khiến người khác chú ý lắm sao?"
Mạnh Thanh ho khù khụ, thấp giọng nói: "Yên tâm, chỉ vui vẻ vui vẻ trong phủ chúng ta thôi, bọn họ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói mà."
Dẫn người đi thẳng vào trong sân của Tống Thời Cẩn, sau đó Mạnh Thanh liền dẫn theo người hầu tự giác lui ra ngoài, đợi cho Lục Chi đóng cửa lại xong, Cố Hoài Du mới nhìn kẹo hạt dẻ chất thành đống trên bàn hỏi: "Mấy ngày nay họ sao vậy?"
Tống Thời Cẩn đã thay quan phục ra từ lâu, mặc một bộ y phục trường bào màu xanh trúc đậm điểm thêm chút trắng ngà, làm nổi bật lên dung nhan càng thêm anh tuấn của hắn, nhìn sơ qua lại khá giống với y phục hôm nay Cố Hoài Du mặc.
Hắn nhìn Cố Hoài Du, trong mắt lấp lánh: "Biết phu nhân muốn đến nên vui vẻ đó."
Cố Hoài Du ngây ra, nhất thời không biết nói gì, nhưng trong lòng nàng dường như lại có cảm giác vui vẻ và ngại ngùng, nén lại khóe môi đang dần nhếch lên: "Chàng cứ để cho họ làm bậy như thế sao?"
Tống Thời Cẩn dần bước đến gần nàng, giọng nói mang theo sự quyến rũ: "Phu nhân thích không?"
Tai Cố Hoài Du có chút ngứa ngáy, nàng liếc hắn một cái, sóng mắt chuyển động mang theo nụ cười dịu dàng mà chính nàng cũng không hay, thấy khóe môi hắn dần cong lên, sau khi chỉnh lại thần sắc thì nói: "Hôm nay đến đây là muốn nói một chuyện với chàng."
Như vậy là mặc nhận rồi, tâm trạng Tống Thời Cẩn vô cùng tốt, cầm lấy viên kẹo nhét vào miệng, đợi nàng nói.
"Hôm qua chàng đột nhiên rời đi, là vì chuyện của Lâm Châu sao?" Cố Hoài Du nói: "Khi nãy ta vừa nhớ ra, qua mấy ngày nữa Lâm Châu sẽ gặp phải thiên tai, trong lòng không biết làm như thế nào nên muốn đến thương lượng với chàng một lát."
Sắc mặt Tống Thời Cẩn dần nghiêm lại: "Ừ, nàng cứ yên tâm, ta đã dặn dò Tu Ngôn rồi, lấy hết tài sản dưới tên ta đi cầm rồi, đầu tiên sẽ âm thầm dự trữ lương thực, vải vóc và chăn bông lại, chuyện này không thể nói trước ra, nên chỉ đành chuẩn bị kĩ trước, sau khi thiên tai đến thì giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất thôi."
Lâm Tu Ngôn dễ dàng lẩn vào trong giới thương gia giang hồ, chuyện này để hắn đi làm là thỏa đáng nhất, lấy danh nghĩa là nhập hàng cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Cố Hoài Du mím mím môi: "Nhưng mà nếu không nói, ta sợ không có đề phòng, sẽ không thay đổi được gì cả."
Tống Thời Cẩn rũ mi nhìn nàng, giọng nói hơi trầm thấp: "Thiên tai không phải là chuyện mà sức người có thể thay đổi, chúng ta cố gắng hết sức mình là được, hơn nữa, sau khi sống lại thì tất cả mọi chuyện đều có sự thay đổi, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra đâu, nếu đột nhiên nói ra thì không phải là thượng sách."
"Trước kia Đại ca có tặng ta mấy tiệm, của hồi môn mà lão phu nhân chuẩn bị cho ta cũng đã đưa cho ta, là một con số không nhỏ, vài ngày nữa ta bảo người mang đến, lo trước khi hiểm họa xảy ra vẫn hơn."
Trong mắt Tống Thời Cẩn lóe lên ý cười: "Không cần, sau khi ta nói với hắn thì hắn đã ôm chuyện này vào mình, Giang Tuân còn có nhiều ngân lượng hơn là nàng nghĩ nữa đó."
Cố Hoài Du yên lặng không nói gì, qua một hồi lâu sau mắt đột nhiên sáng lên, kéo phắt tay Tống Thời Cần, vui vẻ nói: "Không phải là Đại ca quen biết với rất nhiều dị sĩ trong giang hồ sao? Trong đó không có ai biết một chút ảo thuật hóa phép hoặc là cao nhân có thể nghe thấy ý trời sao?"
Tống Thời Cẩn nhìn nàng như là có điều gì suy nghĩ, nháy mắt hắn liền hiểu ra, đột nhiên hôn lên mu bàn tay nàng rồi nói: "Đúng là có vài người như thế..."
Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi chuyện, Cố Hoài Du liền lặng lẽ rời đi, hôm nay nàng mượn cớ là đi kiểm tra danh sách tiệm buôn để ra ngoài, nên không tiện ở lại quá lâu, còn Tống Thời Cẩn sau khi nhìn nàng rời đi thì liền đi tìm Lâm Tu Ngôn mời người ngay.
Tạm thời không nói đến mọi chuyện bên ngoài thay đổi như thế nào, Lâm Tương bị nhốt trong lao ngục đang sống một cuộc sống mà sống không bằng chết.
Ngập ngừng ăn chén cơm gạo lức thô đã thiu đến mức chuyển thành màu vàng, không có chút thức ăn nào, trong ngục còn có một mùi nướƈ ŧıểυ ngai ngái bốc lên, không những có gián mà còn có cả chuột nữa.
Như vậy thì cũng thôi đi, không biết là vô tình hay cố ý mà nàng ta còn bị ngục tốt nhốt chung vào một gian ngục toàn là nữ phạm nhân.
Những người đó hoặc là tức giận vì trượng phu nɠɵạı ŧìиɦ mà gây thương tích cho người khác, hoặc là đánh thị thiếp trong nhà thành tàn phế, nói tóm lại là ai nấy cũng thân hình đô con, chẳng phải là người tốt lành gì, hơn nữa còn vô cùng hận những nữ nhân quyến rũ.
Lâm Tương được cưng chiều chăm sóc nâng niu từ bé làm sao mà có thể chịu được nơi u ám dơ bẩn như thế này, ngày đầu tiên đến đây nàng ta đã oang oang mình là tiểu thư của Vương phủ, sao có thể bị nhốt chung với những người thấp kém dơ bẩn như thế này được, sau đó những lời uy hiếp còn chưa kịp nói ra thì nàng ta đã bị người khác nắm cổ áo đẩy ngã xuống đất.
"Đây chính là con kĩ nữ lén lút lσạи ɭυâи đó?" Một người nữ nhân mập lùn dùng chân giẫm lên mặt của nàng và hỏi tên ngục tốt bên ngoài.
Ngục tố lặng lẽ gật gật đầu, bước đi giống như là không hề nhìn thấy gì cả.
Lâm Tương đương nhiên là không chịu được sự sỉ nhục như vậy, trong đầu cũng không phân rõ được tình thế hiện tại, đẩy phắt người nữ nhân mập mạp kia ra liền lớn tiếng mắng chửi: "Con tiện nhân nhà ngươi, ta phải gϊếŧ..."
"Bốp" một tiếng, còn chưa nói xong thì nàng ta đã bị người khác giáng cho một bạt tai.
Bàn tay của nữ nhân làm quen những việc nặng nhọc còn thô hơn cả nam nhân, một cái tát trực tiếp đánh Lâm Tương rụng hai cái răng, nửa gương mặt sưng vù lên, khiến cho vết sẹo đỏ tươi lên, nhìn vào vừa gớm ghiếc lại vừa buồn cười.
Lửa giận xông lên não trong nháy mắt, Lâm Tương hét lên một tiếng chói tai rồi nhào qua, cũng không biết là ai duỗi chân ra gạt, người nàng ta còn chưa đánh được mà đã ngã xuống đất lăn tròn như con chuột, trong miệng đầy là cỏ, Lâm Tương ọe một tiếng nôn ra ngoài.
"Xấu thì không nói, còn dám lén lút lσạи ɭυâи! Xem xem hôm nay bà đây có gϊếŧ chết ngươi không, đồ kĩ nữ!"
Từ đó, đánh đập trở thành một hoạt động không thể nào thiếu mỗi ngày, còn siêng năng hơn cả ăn cơm, bất kể là Lâm Tương có hét lên nàng ta là tiểu thư Vương phủ, ca ca nàng ta sẽ đến cứu nàng ta ra ngoài ra sao đi chăng nữa, ngục tốt cũng coi như là không nhìn thấy gì, bên trên nói rồi, chỉ cần không chết, thì những chuyện khác không cần phải quan tâm.
Qua mấy ngày, Lâm Tương bị đánh cho sợ rồi, cơm thiu cũng có thể bắt đầu ăn như hổ vồ mồi. Chẳng qua nàng ta không nhịn được cơn tức này, ăn mấy thứ khiến cho người khác buồn nôn như thế cũng chỉ là vì để tiện cho việc báo thù mà thôi.
Hôm nay, lúc ngục tốt đến đưa cơm, nàng ta ngồi chồm hổm ở một góc như thói quen mà nhìn mấy nữ nhân bên cạnh, ánh mắt oán độc rơi vào lưng của nữ nhân mắng nàng ta kĩ nữ kia.
Thấy bà ta đang cười nói với người khác không hề phòng bị gì, Lâm Tương liền đập vỡ chén lên mặt đất, dùng tốc độ nhanh như sấm chớp và khí thế không hề che giấu mà cầm mảnh sành nhào đến. Nàng ta muốn cắt đứt cổ họng bà ta, lúc thấy mọi chuyện sắp thành công thì bà ta vô ý nhảy qua, mảnh sành bén nhọn rạch một đường thật sâu lên mặt bà ta.
Liếm một ngụm máu ở bên khóe miệng, bà ta nhanh chóng nhào về phía nàng ta, chẳng qua chỉ bằng một cái chớp mắt thì đã ngồi lên người Lâm Tương, hai tay bóp chặt cổ nàng ta.
Móng tay dơ bẩn trực tiếp đâm thẳng vào trong da thịt, mặt Lâm Tương đỏ bừng lên, muốn phản kháng lại nhưng lại cảm giác có một ngọn núi đè trên mình, không thể nhúc nhích được.
"Gϊếŧ người rồi! Gϊếŧ người rồi!" Nàng ta không ngừng lắc lư cái đầu, da đầu do ma sát mà bị trầy hết một mảng.
Bởi vì sợ gây ra tai nạn chết người, ngục tốt liền vội vàng chạy đến, thấy tình hình như thế liền gõ lên khóa sắt: "Làm gì đó, thả nàng ta ra."
Người đó không tình nguyện mà trừng mắt với Lâm Tương một cái, bóp lấy hai má nàng ta mà phun một ngụm nước miếng cái "phụt" lên mặt nàng ta, còn đá một cái lên người nàng ta nữa mới chịu lui sang một bên.
Lâm Tương bò lê lết ra cửa, bám vào song gỗ, khóc nói: "Ngươi thả ta ra ngoài, đổi chỗ cho ta, ta không muốn ở đây, bọn họ muốn gϊếŧ ta."
Thấy ngục tốt vẫn xoay người bỏ đi, phía sau lại là một đám người đang nhìn chằm chằm, Lâm Tương liền hét lên trong vô thức: "Ta muốn gặp Cố Hoài Du."
Bước chân ngục tốt chững lại.
"Ngươi nói với nàng ta, ta biết bí mật của nàng ta rồi, nếu như nàng ta không đến thì ta sẽ truyền chuyện đó ra ngoài."