Cố Hoài Du bị hôn đến mức ngây ngẩn cả người, trong lúc mơ màng dường như nghe thấy có người đang gọi nàng, nên nàng dịch người về phía sau một chút, còn chưa kịp hoàn toàn phản ứng kịp thì hai tay của Tống Thời Cẩn đã nắm eo nàng kéo nàng lại, cách lớp y phục, hai thân thế dính sát đến mức như hòa làm một vậy.
Nụ hôn rơi xuống như mưa bão, còn gấp gáp hơn cả khi nãy.
Ngồi trên góc nhỏ của cái bàn một cách khó khăn, Cố Hoài Du chỉ có thể nâng tay vòng lấy cổ của Tống Thời Cẩn mới không đến nỗi bị rớt xuống bàn. Bên tai là hơi thở trầm thấp mà nóng bỏng của hắn, khoảng cách gần như là không có, không cần cố gắng để ý mà vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể hắn.
Bất giác, bàn tay của Tống Thời Cẩn đã gỡ phía dưới lớp y phục của nàng, chạm đến làn da mịn màng nóng bỏng của nàng, chạy dọc theo đường cong dọc sống lưng uyển chuyển của nàng chạy lên trên, mang theo cảm giác tê dại.
Hắn thích gọi nàng như vậy, Hoài Du, Hoài Du, giống như là khắc vào trong mạng sống của hắn, không bao giờ chia cách nữa.
Giọng của hắn trầm thấp, như là bị chà sát qua, Cố Hoài Du run rẩy, trong mắt mơ màng, hai tay nàng nháy mắt siết chặt lấy y phục sau lưng hắn.
"Cốc, cốc." Hai tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự kiều diễm trong phòng.
Động tác của Tống Thời Cẩn ngừng lại, chôn sâu ở hõm cổ nàng, hô hấp nặng nề.
Cố Hoài Du cũng chợt bừng tỉnh, ý thức tiêu biến đột nhiên quay về trong đầu, hõm cổ nóng bỏng, sau lưng cũng còn chút hơi ấm sót lại, nóng đến mức hai má nàng ửng hồng, vành tai trắng nõn đỏ như máu, cứng ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích gì.
"Chuyện gì?" Đầu mày Tống Thời Cẩn cau chặt lại, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"...Lý Triển có tin truyền về ạ." Giọng nói ngập ngừng rồi nhỏ lại.
Hai tai Tống Thời Cẩn chống ở sau bàn hít thở nặng nề, đợi sau khi nghe tiếng bẩm báo bên ngoài kết thúc, mới nhanh chóng mổ lên môi nàng vài cái, rồi thu tay lại lùi về sau hai bước.
Bờ môi Cố Hoài Du còn dính chút ánh nước lấp lánh, ngây người ra rồi đỏ mặt mà trượt xuống khỏi bàn, hai chân mềm nhũn xém chút nữa là ngã ra đất thì hắn chợt kéo nàng lên.
"Chàng làm việc trước đi!" Ánh sáng trong mắt hắn quá đáng sợ, Cố Hoài Du bị nhìn đến mức hoảng loạn, cúi đầu chỉnh sửa y phục rồi nhanh chóng nói một câu, sau đó xoay người vội vàng chạy vào trong phòng chải đầu.
Du͙ƈ vọиɠ trong tim không hề giảm bớt, đúng là, lòng tham không đáy mà...
Nhìn Cố Hoài Du vọc nước lạnh áp lên mặt, ngồi trước bàn trang điểm chải chuốt lại mái tóc ngay ngắn, lúc này hắn mới nhấc tay vén rèm lên, trầm giọng nói: "Vào trong đi."
Cù Điệt ở bên ngoài cửa gồng mình mở cửa ra bước vào trong phòng dưới ánh mắt đồng cảm của Mạc Anh và Lục Chi.
Ánh sáng trong phòng có hơi tối, còn có một hương thơm nhàn nhạt, Cù Điệt run chân bước qua bậc cửa, trong lúc bước đi chỉ dám cúi đầu nhìn khe hở trên mặt sàn, trong mắt không dám chuyển động bậy bạ.
Cho dù là như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy dường như ánh mắt tựa dao kia đang cắt lấy da đầu hắn, cảm giác rất đau!
Nếu như không phải là chuyện này rất gấp, hắn cũng không dám đến đây. Muốn trách thì phải trách Lý Triển, sớm không báo muộn không báo, đúng lúc này lại báo tin lên.
Đang nghĩ như vậy, một tiếng "ầm" cực lớn vang lên, đúng lúc ngây người, nên đầu của Cù Điệt đụng trúng cánh cửa hoa nguyệt ngăn cách giữa phòng, thật sự là đau quá đi!
"Chủ nhân, Lý Triển đi theo hai huynh đệ Phù gia đến nơi rồi, không ngoài dự đoán của ngài, bọn họ đang tập kết binh mã."
"Biết rồi." Tống Thời Cẩn nhàn nhạt nói.
"Vậy thuộc hạ cáo lui ạ." Cù Điệt rất muốn ôm lấy cục u trên đầu, chột dạ mà nói.
"Ừ."
Cửa lại được đóng lại, Cố Hoài Du cầm bút vẽ lông mày từng chút từng chút một, nhưng ánh mắt lại xuyên qua kính đồng nhìn vào bóng lưng ánh lên phía sau.
Hắn đang nhìn nàng, chăm chú kĩ càng.
Vừa nghĩ đến tình cảnh khi nãy, bàn tay Cố Hoài Du chợt run lên kéo một đường dài cuối đường chân mày, sau đó lại tay chân lóng ngóng mà cầm khăn mềm lên lau sạch.
Thực ra đối với chuyện đó, Cố Hoài Du có một cảm giác chống cự gần như là bản năng, nhưng bởi vì là hắn, nên nàng lại bất giác muốn đến gần hơn, tâm trạng mâu thuẫn này, khiến cho nàng có chút không biết làm thế nào mới tốt.
Nàng vuốt ve cánh môi tê dại theo bản năng, thậm chí đến cả bản thân nàng cũng chưa phát hiện được bờ môi đang dần cong lên mang theo nụ cười.
Có lẽ, có thể thử xem...
Một hồi lâu sau, ánh mắt chợt tối lại, Tống Thời Cẩn đã đứng sau lưng nàng, tay nhúc nhích trên đỉnh đầu nàng, giữa mái tóc có thêm một cây trâm ngọc, sợi ngọc quý màu đỏ rũ xuống, vô cùng tinh xảo.
"Lễ cập kê?" Cố Hoài Du sờ sờ cây trâm, cười nói.
Tống Thời Cẩn gật đầu, lại lắc đầu: "Là tâm ý của ta."
"Nhĩ bặc nhĩ thệ, thể vô cữu ngôn, dĩ nhĩ xa lai, dĩ ngã hối thiên*." Hai người nhìn nhau một hồi lâu, sau khi hiểu ra, Cố Hoài Du ngẩng đầu chầm chậm nói một câu.
Ta đợi chàng, đến cưới ta.
Ánh mắt Tống Thời Cẩn nóng bỏng nhìn vào mắt nàng, trong đó lấp lánh ánh sáng, cũng chỉ có một mình hắn.
Hầu kết của hắn lên xuống, cúi người xuống hôn lên trán nàng, giọng nói trầm thấp: "Đợi ta về đón nàng."
......
Hoàng cung, trong Ngự Thư Phòng.
Đầu mày Hoàng đế cau chặt, ông đang phê duyệt tấu chương chất đống.
Khâm sai phái đi Lâm Châu trước mắt vẫn chưa báo lại hiện tượng lạ trên bầu trời là do đâu, ngược lại ông bất ngờ điều tra được chuyện Tri phủ tham trái pháp luật, ngang ngược vơ vét của dân, để mở rộng phủ đệ của mình, còn dám xua đuổi bình dân, phá hủy nhà của của họ, xâm chiếm đất đai của nông dân, khiến cho dân chúng ở Lâm Châu bất bình.
Sau khi bắt Tri phủ và khám xét nhà, trong phủ Tri phủ lục được hơn hai trăm vạn bạc trắng, đồ quý và tranh cổ hơn năm trăm món, chứng cứ xác đáng.
Trong tình hình thế này còn dám ngang ngược gây án, thực sự là không thể tha được.
Hoàng đế xưa nay đều tin chuyện hiện tượng trên trời, Nguyên Đức Đế cũng không ngoại lệ, đương nhiên là sẽ liên hệ chuyện hiện tượng lạ trên trời lại với chuyện này.
Trời oán người oán e là sẽ gây họa đến triều đình, trong lòng Hoàng đế run lên, lập tức liền hạ mệnh lệnh, lệnh chém đầu Tri phủ Lâm Châu thị chúng, điều tra nghiêm ngặt, chỉ cần là những người có cấu kết với Tri phủ hoặc là chèn ép bách tính, đều xử đồng tội, trong tài sản khi xét nhà đều sẽ trích ra hai mươi vạn lượng để trấn an lòng dân, còn dư sẽ xung vào quốc khố.
Ánh sáng trong điện rất đẹp, có thể nhìn rõ được cả khói trắng lượn lờ trên cái lư đồng hình thú, trong không khí tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt, ánh sáng cũng bị mặt sàn đen bóng phản chiếu lại, chiếu rõ gương mặt càng ngày càng già nua của Nguyên Đức Đế.
Sau khi ra quyết định, ông mới che môi ho vài tiếng, gấp tấu chương lại để sang một bên.
Lý Ngọc cúi người chạy bước nhỏ vào trong điện, thấp giọng bẩm báo: "Hoàng thượng, Đại Hoàng tử cầu kiến."
Con ngươi Hoàng đế lóe sáng, gác cây bút son xuống, chỉnh lại dáng ngồi, cười nói: "Mau mời vào."
Lý Ngọc "Vâng" một tiếng, từ khi Đại Hoàng tử được nhận về Hoàng gia, tâm trạng của Hoàng đế thì chỉ cần là lúc nhìn thấy Đại Hoàng tử sẽ tốt hơn nhiều, bây giờ long thể của ông không khỏe, Lý Ngọc cũng không dám chậm trễ, gác cây phất trần chạy nhanh ra ngoài.
Tống Thời Cẩn đã thay một bộ y phục màu đen, chỉ có chỗ ống tay áo dùng chỉ bạc thêu viền, không còn vẻ dịu dàng nữa, thêm vào đó là chút lạnh lùng tàn nhẫn: "Tham kiến phụ hoàng."
Hoàng đế nụ cười đầy trên mặt, nhìn hắn hành lễ, phất phất tay áo: "Bình thân."
"Vi thần nhận lệnh truy tìm dư nghiệt của Phù gia, trước khi đi nhận được tin tức, có hơn mười vạn binh mã đang ẩn thân trong địa phận núi Vu, lương thảo và binh khí đầy đủ. Hai người Phù Kính Nguyên, Phù Kính Hàn muốn mượn danh là thanh trừ bè đảng phản nghịch, diệt gian thần để làm chuyện đại nghịch bất đạo, hiện nay đã tụ tập đầy đủ người và ngựa." Tống Thời Cẩn nói một cách không cảm xúc, trong giọng điệu không hề có chút nhấp nhô nào.
Đối với việc hắn tự xưng là vi thần, Hoàng đế có chút buồn bã, nhưng mà nghe hắn tiếp tục nói, thì đầu mày của ông cũng dần cau lại.
Tuy là chỉ có hơn mười vạn người, nhưng địa hình núi Vu hiểm trở, dễ thủ khó tấn công, núi non trùng điệp có nhiều sương mờ, nếu như để hai người kia gây chuyện, e là khó yên lòng dân.
"Vậy thì, trẫm lại phái thêm mười vạn đại quân nữa, cho con thống lĩnh." Ngập ngừng, Hoàng đế mới nói: "Nhất định phải cẩn thận."
"Vâng." Tống Thời Cẩn chắp tay nhận lệnh, "Vi thần cáo lui."
"Đợi chút..." Hoàng đế chần chừ một lát, nghĩ rồi nói, "Nếu như con chiến thắng, trở về trẫm liền đồng ý với nguyện vọng của con."
"Tạ phụ hoàng."
Trong điện vắng vẻ trở lại, Hoàng đế nhìn bậc thềm bằng ngọc trắng ngoài cửa, thở dài một hơi thật sâu, tính cách cố chấp như thế này, đúng là vẫn giống ông hơn.
Sau khi Tống Thời Cẩn có được thánh chỉ, hơn tám mươi vạn lượng thu được sau khi điều tra ở Lâm Châu kia biến thành quân lương được giao vào trong tay hắn, hơn mười vạn người ngựa đang đợi lệnh, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng liền có thể tập hợp lại.
Lần này đi Kinh Châu đường xá xa xôi, hai người Phù Kính Nguyên không khó để giải quyết, nếu như không phải là muốn tìm một lý do để lấy nàng, Tống Thời Cẩn không nhất định phải tự mình đi chuyến này.
Hắn không có ý với vị trí kia, công huân đối với hắn mà nói không quan trọng như thế, hơn nữa chuyến này vừa đi vừa về e là sẽ mất khá nhiều thời gian, không biết là có kịp về trước lễ cập kê của nàng không.
Thời gian gấp gáp nên cũng không tiện chậm trễ, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, sáng sớm ngày hôm sau Tống Thời Cẩn liền dẫn người ra khỏi thành, hướng về phía Kinh Châu.
Cố Hoài Du không cố ý xuất hiện trước mặt hắn, chỉ mang theo cây trâm mà hắn tặng đứng trên thành lâu, nhìn bóng lưng hắn dần xa, chuyện của đời này khác với kí ức, những chuyện liên quan đến hắn, trong lòng nàng đều lo lắng.
Trong phủ Nhị Hoàng tử
Vệ Tranh đang mặc một bộ y phục màu xám, sắc mặt tiều tụy ngồi trước bàn, sao chép kinh thư hết lần này đến lần khác.
Một mảng gạch gần tường khẽ động, đột nhiên bị mở ra, bên trong có một người toàn là bùn bước ra, nhanh chóng bước đến bên cạnh hắn nói vài câu.
Đầu bút Vệ Tranh khẽ chựng lại, mực màu đen nhuộm cả trang giấy Tuyên, "Ngươi nói gì?"
Kẻ đó lặp lại tin tức một lần nữa.
Vệ Tranh đột nhiên đứng dậy, xém chút nữa là cắn nát răng, sau khi đập nát hết đồ trong phòng, mới thở hồng hộc mà quay về trên ghế.
"Cái đồ ngu này!" Đương nhiên là nói hai người Phù Kính Nguyên và Phù Kính Hàn rồi.
Hơn mười vạn binh mã ẩn náu trong núi Vu là lá bài cuối cùng của hắn ta, không đến bước đường cùng thì không thể để lộ ra chút tiếng gió nào, hắn ta đã mất đi sự hỗ trợ của nhà cữu cữu, đến cả những triều thần kéo bè kết cánh khi xưa cũng đã bị khám xét lưu đày không còn một ai, chỉ dựa vào mười vạn binh mã này thì sao có thể thành chuyện, hơn nữa từ sau khi mất đi con đường kiếm tiền to lớn là Xích Ẩn Tán, vốn dĩ đã khó giấu được rồi.
Thị vệ bước ra từ mật đạo, run rẩy, đè thấp giọng nói: "Chủ nhân, bây giờ nên làm như thế nào?"
Vệ Tranh trầm mặt không nói gì, bây giờ hắn bị nhốt trong phủ không thể ra ngoài, Hoàng đế chỉ e là sớm đã nghi ngờ hắn, chẳng qua là không có được chứng cứ xác thực mà thôi. Còn Tống Thời Cẩn thì lại lãnh soái xuất binh, kết quả e là không cần nghĩ cũng biết, bây giờ đang là lúc Tống Thời Cẩn như mặt trời ban trưa, nếu như lại diệt sạch hết đám người đó, thì thực sự là không dám nghĩ đến hậu quả nữa.
Tên đã lắp lên thì không thể quay đầu, nếu như không làm gì đó thì những chứng cứ còn sót lại sẽ trở thành là lá bùa đòi mạng hắn ta.
Kế sách hiện nay, cũng chỉ có thể làm chút gì đó ở hậu phương, để cho Tống Thời Cẩn không còn tâm tư lên chiến trường, tạm thời kéo dài thời gian, còn về hắn ta, tóm lại là sẽ có cách thoát ra thôi.
Chỉ là người được chọn này...
Sau khi suy nghĩ một lát, Vệ TranH vẫy vẫy tay với thị vệ: "Như vầy..."
*: Đây là một câu được trích trong bài thơ Manh(Chàng khờ) – Thi Kinh của Khổng tử, bản dịch được lấy từ trang web thivien.net và có chỉnh sửa đôi chút cho phù hợp với bối cảnh cổ đại của truyện ạ.
Nhĩ bặc nhĩ thệ,
Thể vô cữu ngôn,
Dĩ nhĩ xa lai,
Dĩ ngã hối thiên
Chàng bói mai rùa, thiếp bói cỏ thi,
Quẻ bói không có lời nào xấu gở,
Thì chàng mang xe đến,
Để đem của cải đến rước thiếp về nhà chàng.