Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 134



Nửa canh giờ sau, Vệ Thanh Nghiên đến phủ Nhị Hoàng tử.

Khi xưa xe ngựa người ra vào tấp nập, còn bây giờ hai bên cửa phủ có hơn mười thị vệ mang theo đao đứng bễ nghễ, chữ vàng trên biển hiệu đã đóng bụi một lớp, Vệ Thanh Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, chớp chớp mắt để đuổi hạt bụi rơi vào mắt đi.

Nàng ta chẳng qua là bị cấm túc hai tháng, nhưng sau khi ra ngoài thì trời đất thay đổi, từ trên cao mà ngã xuống vũng bùn chỉ là chuyện trong khoảnh khắc mà thôi.

Hai thanh đao dài nạm ánh vàng bắt chéo trước mặt chặn lại đường đi của Vệ Thanh Nghiên, giọng nói của Cấm Vệ không có chút tình cảm nào, "Đứng lại, Hoàng thượng có lệnh, bất kì ai cũng không được thăm nom, kẻ nào trái lệnh thì chém."

"Đây là lệnh bài." Vệ Thanh Nghiên cắn răng nhịn cơn tức xuống, lấy ra miếng lệnh bài thì mới được cho vào phủ.


Trong sảnh chính, Vệ Tranh nằm dựa nửa người trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vang lên, thì lấy một cái khăn dưới gối lên bắt đầu ho khù khụ, mang theo hơi thở gấp gáp, có tiếng hắng giọng, dáng vẻ đó giống như là muốn long cả phổi ra ngoài.

"Các ngươi lui xuống trước đi."

Lúc Vệ Thanh Nghiên vào cửa, đúng lúc nhìn thấy hắn ta đang cầm khăn run rẩy, trên khăn gấm trắng tinh đã có một ngụm máu đỏ tươi, vô cùng chói mắt. Cả người hắn ta tiều tụy không tả nổi, sắc mặt vàng vọt, môi trắng bệch, khá giống như người bệnh lâu không khỏi.

"Muội đến rồi." Vệ Tranh vội vàng giấu cái khăn ra sau lưng, nhìn chằm chằm nàng ta.

Mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, Vệ Thanh Nghiên cau mày, "Ca, rốt cuộc là huynh bị sao vậy?"

Vệ Tranh không đáp, ngược lại chỉ nhếch khóe môi, tự chế giễu mà cười: "Ca ca không có năng lực, không có được sự thương yêu của phụ hoàng, cũng không bảo vệ được muội và mẫu phi, sau này muội phải nghe lời ngoan ngoãn, biết chưa?"


Một sự sợ hãi chưa bao giờ có đột nhiên bao trùm lấy trái tim của Vệ Thanh Nghiên, bức bối đến mức khiến nàng ta không thở được. Nếu như Vệ Tranh chết rồi, vậy thì nàng ta phải làm sao? Có phải là nàng ta sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình nữa hay không?

"Vốn dĩ ta còn đang tính kế từ từ giúp muội và Tống Thời Cẩn, dù sao thì cũng coi như là đúng ý muội. Bây giờ, không chỉ có Cố Hoài Du nhanh chân đến trước muội nữa, mà hắn cũng lắc mình trở thành Đại Hoàng tử rồi." Vệ Tranh thở dài một hơi, yếu ớt nói: "Mấy người họ, thật là vất vả để giấu chúng ta mà."

Tính tình của Vệ Thanh Nghiên hắn ta hiểu hơn ai hết, nhỏ nhen ích kỷ vô cùng. Bây giờ, người mà nàng ta yêu nhất trở thành ca ca, đã vậy còn cưới người mà nàng ta ghét nhất nữa, thậm chí nàng ta lưu lạc đến bước đường ngày hôm nay cũng là do hai người họ cả, sao nàng ta có thể không hận họ chứ.


Quả nhiên, vừa nhắc đến ba chữ Cố Hoài Du, sắc mặt của Vệ Thanh Nghiên thoáng chốc lên cứng lại, cơ mặt trên hai má co rút, trong mắt vằn lên, quên mất luôn tình trạng của Vệ Tranh ra sau ót.

Hủy diệt bọn chúng, hủy diệt bọn chúng, có một giọng nói không ngừng mà luồn lách vào trong tai nàng ta.

"Muội muốn gϊếŧ Cố Hoài Du, huynh phải giúp muội gϊếŧ nàng ta." Vệ Thanh Nghiên nhìn Vệ Tranh.

Nàng ta là người cao quý nhất trên thế gian này, muốn gì thì người khác cũng phải hai tay dâng lên cho nàng ta, chỉ có mình Tống Thời Cẩn là cả đời này nàng ta cũng sẽ không thể nào có được. Vậy thì dựa vào cái gì mà Cố Hoài Du có thể thuận lợi gả cho hắn, thậm chí sau này còn có thể sẽ giẫm đạp lên trên đầu nàng ta nữa chứ.

Vệ Tranh siết tay lại ho khù khụ mấy cái, chầm chậm nói: "Muội nhìn dáng vẻ của ta bây giờ xem, lấy gì mà giúp muội chứ."
Vệ Thanh Nghiên cười lạnh một tiếng, "Nếu như huynh sợ, vậy thì tự muội đi!"

"Thanh Nghiên." Vệ Tranh cau mày: "Đừng làm chuyện ngốc nghếch, nàng ta là Đại Hoàng tử Phi tương lai, nếu như bị phụ hoàng biết được thì đến cả ta cũng không bảo vệ nổi muội đâu."

Vệ Tranh càng khuyên nhủ, Vệ Thanh Nghiên lại càng muốn đi làm, đặc biệt là mấy chữ "Đại Hoàng tử Phi" giống như là con dao cắm mạnh vào tim nàng ta vậy.

"Huynh không muốn giúp thì đừng có quản muội."

"Muội muốn đi đâu?" Thấy nàng tay xoay người chạy ra ngoài, Vệ Tranh hỏi.

Vệ Thanh Nghiên cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là đi Vinh Xương Vương phủ rồi."

"Nàng ta bây giờ đang ở chùa Từ Vân, muội đi Vương phủ làm gì?" Nói xong, Vệ Tranh lại đột nhiên ho mạnh mấy tiếng, cả gương mặt đỏ bừng, giống như là thở không ra hơi.
Vệ Thanh Nghiên xoay người nhìn Vệ Tranh: "Muội muốn nàng ta thân bại danh liệt. Không phải là nàng ta thích dùng dáng vẻ hồ ly đó đi quyến rũ người khác sao? Muội sẽ để cho nàng ta quyến rũ thật đủ."

Đợi sau khi nàng ta đi mất, Vệ Tranh liền ngừng ho, vứt cái khăn gấm trong tay xuống sàn, chầm chậm mà cười.

Lòng ghen ghét của nữ nhân chính là con dao bén nhọn nhất, có thể đủ để hủy diệt mọi thứ.

Cũng đủ để, khiến nữ nhân đó trở nên thông minh hơn.

Nếu như thất bại, thì hắn ta đã từng khuyên nhủ, cho dù có điều tra thế nào đi nữa cũng sẽ không tra đến trên người hắn ta, hắn ta bị nhốt ở đây còn có thể làm gì được nữa chứ.

......

Ngày dần trôi qua, mãi cho đến khi mặt trời về tà, ngọn nến trên giá thơm vẫn còn đang đốt cháy chút tim nến còn sót lại, Cố Hoài Du mới ngồi dậy từ đệm bồ, bỏ thêm chút hương đèn vào trong thùng công đức, rồi dẫn Hồng Ngọc và Lục Chi ra khỏi chùa Từ Vân.
Xe ngựa chạy dọc đường núi mà về, Lục Chi lấy chút điểm tâm trong hộp ra, "Tiểu thư, người lót bụng trước đi, bữa trưa là cơm chay, không no lắm đâu."

Cố Hoài Du liền vươn tay lấy một miếng, xe ngựa đột nhiên lắc lư, nghiêng sang bên cạnh, dọa đến mức Hồng Ngọc và Lục Chi đồng thời hét lên.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, tiếng mắng của người đánh xe cách một bức màn mà vang lên: "Không có mắt hả, xe ngựa lớn như vậy đang chạy mà cũng không thấy được, mù hả?"

"Có chuyện gì?" Lục Chi vén màn lên hỏi.

Người đánh xe lau chút mồ hôi lạnh do hoảng sợ, đáp lời: "Không biết là xe ngựa của phủ nào chạy thẳng đến, đụng trúng bánh xe, xe xém chút nữa là lật rồi."

"Người đâu?" Hồng Ngọc hỏi.

"Chạy mất rồi."

Lục Chi nhìn chiếc xe ngựa đã chạy xa mịt mù phía sau: "Có đi được nữa không?"
Người đánh xe nhảy xuống xe, nhìn dọc một vòng quanh bánh xe, chau mặt nói: "Then cài trên trục rớt rồi, nan hoa trên bánh xe cũng gãy mất hai cái, cần phải quay về phủ điều một chiếc xe mới đến ạ."

Hồng Ngọc nhíu mày lại, lo lắng mà nói: "Vừa đi vừa về vậy mất hai canh giờ, trời tối rồi thì làm sao mà đi đường núi được?"

Cố Hoài Du nhìn sắc trời: "Bỏ đi, ngươi về thông báo cho lão phu nhân một tiếng trước, cũng may là vừa ra khỏi chùa Từ Vân, chúng ta tạm thời ở tạm trong gian phòng trong chùa một đêm cũng được."

Đường núi hiểm trở, xe lại hư nghiêm trọng, cũng chỉ đành vậy mà thôi.

Hồng Ngọc thở dài một hơi, cầm lấy bao y phục trên ghế bước xuống xe ngựa, đi bộ về chùa Từ Vân cùng với Cố Hoài Du, cũng may là ban sáng mang thêm hai bộ y phục.

Phòng trong chùa không thể tinh xảo như trong phủ, trong phòng cũng có lót nền màu gỗ nguyên, trừ một cái giường, thì cũng chỉ có một cái bàn và bốn cái ghế. Trong sân có một hồ sen, vài cây hạnh, nhưng bởi vì có chút thiền ý nơi chùa chiền, nên cũng mang theo một hương vị khác.
Lúc mấy người họ quay lại chùa Từ Vân, trời đã bắt đầu lờ mờ tối, tiểu sa di sau khi sắp xếp xong liền mang cơm chay đến, trong chùa thường tiếp đãi hương khách nên cũng không được tính là chuyện kì lạ gì.

Sau khi dùng mấy món ăn chay đơn giản, Hồng Ngọc liền đi sang bên cạnh sửa soạn giường chiếu.

Nhưng Cố Hoài Du lại chợt nói một câu: "Lục Chi, mở cửa ra cho thoáng khí."

Lục Chi nghe lời mà làm theo, sau khi mở xong thì duỗi tay gõ trên khung cửa sổ ba cái, chớp mắt, liền có một nam nhân cao to lóe người lên xuất hiện ngay tại cửa với tốc độ cực nhanh.

"Phu nhân." Cả người Trương Toàn mặc đồ đen giống như là hòa mình vào trong bóng đêm vậy.

Cố Hoài Du thấp giọng hỏi: "Điều tra rõ chưa?"

Trương Toàn gật gật đầu, chắp tay bẩm báo: "Điều tra rõ rồi ạ, xe ngựa là của Lục Công chúa, nàng ta tự xưng là đến nghe Huệ Giác đại sư giảng kinh, bây giờ đang nghỉ ngơi ở bên cạnh, lúc thuộc hạ đến, còn phát hiện ra có người đang lấp ló ở bên ngoài viện."
Ngập ngừng một lát, hắn đè thấp giọng nói: "Trong tối còn có một nhóm người nữa đi theo, thuộc hạ thấy, có chút giống như là phong cách trong cung."

Vệ Thanh Nghiên? Cố Hoài Du cười như không cười, đúng là âm hồn không tan mà, vừa mới được bỏ lệnh cấm túc liền không đợi được mà tìm đến, thật sự tưởng nàng là quả hồng mềm à?

"Đại khái có khoảng bao nhiêu người?"

Trương Toàn nói: "Ba người, võ công rất cao, e là do người đó sai đến."

Cố Hoài Du nghĩ ngợi một lát, dịu giọng nói: "Nắm chắc được mấy phần là sẽ dụ được người đi?"

"Dưới tình huống không để lộ dấu vết thì phải mất khoảng một nén hương?" Trương Toàn suy nghĩ một hồi lâu, cắn cắn răng: "Phu nhân, có cần thuộc hạ đem Lục Công chúa kia..."

"Tạm thời không cần, ta muốn xem xem rốt cuộc là nàng ta muốn làm gì. Ngươi điều thêm vài người nữa đến đây, buổi tối nếu như có động tĩnh gì, thì dụ ba người kia đi. Khoảng thời gian một nén hương cũng đủ rồi, còn những người còn lại tạm thời nghe theo sắp xếp của ta."
Trương Toàn vâng lời, lặng lẽ lui xuống, giống như là chưa từng xuất hiện vậy.

Trong một căn phòng khác, Vệ Thanh Nghiên ghét bỏ mà đánh giá mọi thứ trong phòng, lúc cau mày lại đụng trúng cục u nhỏ cỡ trứng gà trên trán, đau đến mức nhăn mặt nhăn mày.

"Công chúa, nô tỳ đắp thuốc cho người." Bội Lan lấy một cái khăn nhúng nước nóng ra, sau khi vắt khô thì cẩn thận dè dặt mà đắp lên cái trán xanh tím của Vệ Thanh Nghiên.

Đó là do khi nãy nàng ta ra lệnh cho xe ngựa đụng trúng Cố Hoài Du bị đập trúng.

Cái khăn nóng vừa chạm đến chỗ u, Vệ Thanh Nghiên liền đau đến mức xuýt xoa, nhấc chân lên đạp Bội Lan một cái, mắng: "Chân tay vụng về."

Bội Lan run run rẩy rẩy bò lên từ trên mặt đất, ngập ngừng: "Công chúa tha tội, nô tỳ đã làm nhẹ lắm rồi ạ."

Vệ Thanh Nghiên nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, nghiêm giọng hỏi: "Tìm được người chưa?"
Bội Lan gật gật đầu: "Bẩm công chúa, người đang chờ ở bên ngoài viện ạ. Có điều, làm như vậy trước mặt thần Phật, có khi nào..."

"Hừ, sợ gì chứ." Vệ Thanh Nghiên cười lạnh một tiếng: "Nàng ta không chịu được cô đơn, chạy đến chùa Từ Vân tìm nam nhân bên ngoài làm chuyện bậy bạ, bị người khác chơi cho đến chết thì liên quan gì đến chúng ta."

"Ngươi nhớ lấy cho ta, chúng ta chỉ đến gặp Huệ Giác, những chuyện khác không biết gì cả, nếu như lỡ miệng thì coi chừng cái mạng của ngươi."

Sắc mặt Bội Lan trắng bệch, "Vâng."

Một canh giờ sau, bầu trời dần đen lại, tăng nhân trong chùa ai ngồi thiền thì ngồi thiền, niệm kinh thì đi niệm kinh, hậu viện yên ắng vô cùng, chỉ có gió đêm chầm chậm thổi qua làm lá cây kêu xào xạc.

"Tiểu thư, trời tối rồi, nên nghỉ ngơi thôi." Lục Chi cố ý đưa đầu ra ngoài nói lớn tiếng.
Cố Hoài Du "Ừ" một tiếng, cất cuốn sách kinh trong tay xuống: "Vậy thì tắt đèn đi."

Ánh sáng trong phòng nhất thời tối lại, ánh trăng màu trắng ngà chiếu từ ngoài cửa sổ xuống, xung quanh mờ mờ ảo ảo, bóng đêm yên ắng đến độ cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Cố Hoài Du nằm trên giường, Hồng Ngọc ngủ ở phòng bên cạnh, Lục Chi trải chiếu nằm dưới đất.

Đêm khuya không bóng người, đến cả tiếng đọc kinh trên điện lớn cũng biến mất, bên cửa sổ vang lên những tiếng động cực kì nhỏ, Cố Hoài Du đột nhiên mở mắt ra, một bóng người đen thui đứng bên ngoài cửa sổ, cẩn thận mà chọt lủng giấy cửa sổ.

Lục Chi lặng lẽ bò dậy, ngay lúc mà ống tre được xuyên vào trong, liền duỗi tay chặn cái lỗ đang tỏa khói ra, sau khi nghe thấy tiếng ngã rầm xuống đất bên ngoài liền rón ra rón rén mà mở cửa ra, kéo người như kéo một con heo chết vào trong phòng.
"Làm trật khớp tứ chi, đánh thức hắn dậy." Trong bóng đêm, Cố Hoài Du lạnh lùng nói, sau đó lau một cái ly.

Trương Toàn nghe thấy vậy liền lập tức dẫn người chia thành ba hướng, cố ý giả vờ lắc lư trước mặt những ám vệ kia hai vòng, rồi đợi cho người đuổi đến thì liền lập tức chạy về phía rừng rậm rạp dưới núi.

Lục Chi thành thạo mà bẻ tay chân của kẻ nọ thành đủ hình dạng, sau đó mang một thau nước đến hắt lên.

Kẻ nọ bị nước lạnh hắn, nháy mắt liền tỉnh lại, nỗi đau thấu tim từ tứ chi truyền đến, hắn mở miệng ra nhưng không kêu thành tiếng được.

Lục Chi âm hiểm mà nhìn chằm chằm kẻ nọ: "Lát nữa ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi, nếu như dám phát ra bất kì một âm thanh nào, ta sẽ bẻ gãy nát hết xương trên người ngươi, khiến cho ngươi sống không bằng chết."