Ngày hôm sau, ánh mặt trời dần dần lóe lên sau lớp mây, làm tản đi chút bóng đêm còn sót lại, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Màu xanh ngắt phủ khắp núi Ô, đột nhiên có lớp khói bốc lên cuồn cuộn.
Thủ vệ canh giữ ở chỗ quân lương ngửi thấy được mùi cháy khét bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ thấy ánh lửa ngút trời ở phía sau bắt đầu lan đến gần, hoảng hốt sợ hãi, còn chưa kịp sai người vội vàng đi dập lửa thì lại nghe thấy tiếng ngựa hí, người hô, kèn vang vọng ở dưới chân núi.
"Đại quân sắp đánh lên núi rồi, tất cả mọi người tập hợp, đi đánh chính diện quân địch với ta!" Trong những tiếng ồn ào vang trời, không biết là ai gân cổ hét lên một câu như thế.
Giọng nói đó xuyên qua rừng rậm, vang vọng bên tai, làm giật mình cả những đàn chim.
Trong rừng có tiếng sột soạt vang lên, quân phản loạn rải rác khắp bốn phía còn chưa kịp phản ứng lại thì đã đi theo người đi trước như một bản năng, vây về phía chân núi.
Đao kiếm giao nhau, mưa tên dày đặc, từng tiếng hét gào giống như là chấn động ngọn núi, rung động đến mức đất đá dưới chân núi cũng bắt đầu run rẩy.
Phù Kính Nguyên đứng ở chỗ khá là kín đáo ở trên cao, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn cảnh chém gϊếŧ ở dưới chân núi, xém chút nữa là nôn một ngụm máu tươi ra.
Đại quân do Tống Thời Cẩn dẫn đầu vừa tiến đến Kinh Châu, hắn liền lập tức quyết định, sẽ lui quân đến khu vực núi Ô để chiếm lấy vị trí cao, biến hơn mười vạn binh mã thành con số không, lợi dụng địa hình dễ thủ khó tấn công này để chặn lại bước chân của Tống Thời Cẩn.
Nhưng mà mọi chuyện trái lại với suy nghĩ của hắn, quân lương vốn đang được giấu rất kĩ bỗng nhiên bốc cháy, sau khi bị chặt đứt nguồn cung, tình thế đã thay đổi một cách triệt để rồi.
Tiến công đến quá bất ngờ hơn nữa lại mạnh mẽ, không có chủ soái bày binh bố trận, những binh sĩ kia của hắn chẳng khác nào một đám ô hợp, một nắm cát vụn làm sao có thể chống lại thế tấn công có trình tự của binh đao ngựa sắt chứ.
Bây giờ biến thành bọn hắn bị bao vây, Tống Thời Cẩn chỉ cần chờ, đói khát mệt mỏi tất nhiên sẽ khiến cho lòng quân tan rã, đến lúc đó Tống Thời Cẩn không cần tốn chút công sức gì cũng có thể gϊếŧ hắn đến mức không còn một manh giáp nào nữa.
Gió lạnh thổi phần phật, thổi áo choàng hắn bay phần phật, binh sĩ bên cạnh cúi gằm đầu, không trả lời.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, tình hình trước mắt quá hỗn loạn, sau khi kho quân lương bốc cháy thì đa số ánh nhìn đã bị thu hút về phía đó, lúc này có người mai phục trong đội ngũ hét lên một tiếng, ai mà nhìn rõ được chứ.
Hơn nữa, giọng nói đó vô cùng giống giọng của chính Phù Kính Nguyên.
Tia hung dữ trong mắt Phù Kính Hàn khó mà giấu đi, giận dữ nhìn Phù Kính Nguyên một cái.
Tạo thành tình thế như bây giờ, không nghi ngờ gì nữa, trong đội ngũ có gian tế, nếu như để cho hắn biết được gian tế đó là ai, thì hắn nhất định sẽ rút gân lột da, nghiền nát xương kẻ đó ra.
"Lúc đầu ta đã không tán thành với chuyện lui về thủ ở núi Ô, nếu như đánh trực diện với hắn, ai thua ai còn chưa biết đâu!"
Phù Kính Nguyên hít sâu một hơi nặng nề, nghiêm giọng mắng chửi: "Đến bây giờ rồi mà còn phí lời gì nữa, giả làm Khổng Cát Lượng sau khi mọi chuyện đã xảy ra hết rồi thì ai mà chả làm được. Nếu như ngươi không tán thành, sao lúc đó không nói?"
Phù Kính Hàn bị ánh mắt tràn đầy sát ý của hắn dọa cho ngây ra, "Vậy thì ngươi nói đi, bây giờ nên làm thế nào?"
Từ ngày họ bắt đầu bỏ trốn, thì đã không còn đường lui nữa, nếu như thật sự bị bao vây, vậy thì chỉ có thể đợi chết mà thôi.
Hai người họ tuy là công lao hiển hách, nhưng thực tế cũng chỉ là dựa vào uy danh của Phù gia. Thiếu niên tuổi còn trẻ đã vào trong quân đội, tự nhiên là sẽ có người dâng công lao lên, sau khi liên tiếp thắng lớn mấy trận, tiến thẳng một đường đến chức Phó soái.
Người chưa từng thất bại trên chiến trường bao giờ, tưởng là mình đã tính hết mọi đường, chỉ cần khinh thường kẻ địch thôi cũng đủ để định sẵn sự thất bại của họ rồi.
"Đi!" Hai mắt Phù Kính Nguyên đỏ au, "Ta sẽ tự nghĩ cách!"
Mười vạn đại quân chia thành mấy đội quân nhỏ tiến vào trong, mấy ngày ngắn ngủi mà đã tấn công lên núi Ô với thế như chẻ tre.
Quân phản loạn rối nùi thành một đoàn trong lúc đó cũng đã nhận được một mệnh lệnh chết, từ sau đó không còn tin tức gì của chủ soái nữa, dưới sự thất bại liên tiếp đó, quân phản loạn chỉ có thể hoảng loạn chạy trốn khắp mọi nẻo.
Trong doanh trại, Tống Thời Cẩn nhìn hình địa hình của núi Ô, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh. Đường xuống núi đã bị chặn lại, huynh đệ Phù gia hết kiếm, cạn lương thực, ẩn mình trong địa hình núi non, con đường sống duy nhất chính là con đường ranh giới phía dưới sông ngầm.
———-
Còn Thịnh Kinh lúc này, rõ ràng là đã bước vào giai đoạn thần hồn nát thần tính.
Vệ Thanh Nghiên bệnh nặng, tin tức Tống Thời Cẩn gần như là quét sạch quân phản loạn vừa truyền đến trong tai Vệ Tranh, hắn ta liền cảm thấy không ổn, ngay lập tức quyết đoán điều động đội quân trong tối, từng lá thư mật được truyền đi từ trong con đường bí mật bên trong phủ.
Sau đó, mấy ngày liên tiếp đều có quan viên lên tiếng đòi lập trữ quân, trong lời nói khen Tống Thời Cẩn lên tận trời, thậm chí còn có người nói Nhị Hoàng tử không có tội không nên trách phạt, Nguyên Đức Đế lạnh lùng nhìn những con cá lọt lưới này, bọn họ có chủ ý gì, ông đều biết rõ ràng.
Hành động của Vệ Tranh càng lớn, thì những thứ để lộ ra sẽ càng nhiều, nếu như không phải có người đã thả tin tức ông bị bệnh nặng ra ngoài, thì những người này sao lại dám nhảy ra vào lúc này chứ.
So sánh với tiền triều, trong hậu cung lại gió yên sóng lặng, đến cả Trần Viện sử cũng ngày ngày ở trong Thái y Viện, không điều tra được gì cả. Kẻ đứng sau màn giấu mình khá kĩ, Hoàng đế không thể không gọi Cao Chính Viễn đến thảo luận một vở kịch lớn.
Cho nên, buổi triều sớm hai ngày sau, lúc Cao Chính Viễn trước giờ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng đề nghị lập trữ quân, Nguyên Đức Đế giận dữ công tâm mà nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó rơi vào hôn mê. Thái y Viện nghĩ hết mọi cách, dùng hết mọi thứ thuốc có thể, nhưng vẫn không thể khiến cho Hoàng đế tốt hơn, thỉnh thoảng ông có tỉnh lại, triệu Cao Lê và Trần Viện sử cùng đến chẩn trị, sau đó lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Vệ Tranh và Vệ Viêm là Hoàng tử, nhập cung hầu hạ là chuyện đương nhiên, hôm đó Vệ Tranh liền được bỏ lệnh cấm túc, ra vào Hoàng cung.
Trong Cần Chính Điện có mùi thuốc nồng nặc, sau khi đóng cửa lại, trong điện tối tăm một mảnh. Tôn thần y đang bắt mạch cho Hoàng thượng, Hoàng hậu ngồi trên chiếc ghế thấp bên cạnh, không ngủ nghỉ gì mà ngồi canh suốt hai ngày, vẻ tiều tụy trên mặt đến cả phấn son cũng không che được.
"Cao thần y, Hoàng thượng rốt cuộc là bị sao vậy? Khi nào ngài ấy tỉnh lại?" Nhìn ông bắt mạch xong, Hoàng hậu hỏi với một sắc mặt đầy lo lắng.
Cao Lê nhìn tấm màn màu vàng sáng một cái, thở một hơi dài nói: "Hoàng thượng suy gan, khí tức u uất, lại thêm lo lắng chuyện quốc sự thời gian dài, hủy hoại thân thể, bây giờ tâm mạch yếu ớt, có thể tỉnh lại hay không vẫn chưa biết được."
Lại là những câu nói tầm thường về cuộc đời, mấy ngày nay Hoàng hậu đã nghe quá nhiều. Bà giấu đi khóe mắt ửng hồng một cách thất vọng, "Mong Cao thần y cố gắng hết sức."
"Vâng, thảo dân tuân chỉ."
Cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi bị mở ra, Vệ Tranh ăn mặc sạch sẽ chậm rãi bước vào trong, lúc nhìn thấy Hoàng hậu, thấp giọng gọi một tiếng: "Mẫu hậu, người đi nghỉ một lát đi."
Hoàng hậu nửa khép hờ đôi mắt nhìn hắn ta, phủi bàn tay đang vén chăn của hắn ta ra, sắc mặt không biểu cảm: "Không cần, bản cung tự làm là được rồi."
"Mẫu hậu có ý gì vậy?" Vệ Tranh cau cau mày: "Phụ hoàng bệnh nặng, là con trai, hầu hạ bên cạnh là việc chính đáng, sao mẫu hậu lại làm khó trăm đường như vậy chứ?"
Tình hình như vậy, mấy ngày nay đã diễn ra mấy lần rồi, mỗi ngày Nhị Hoàng tử muốn đến gần Hoàng đế đều sẽ bị bà đuổi đi.
Hoàng hậu bỗng nhiên xoay người lại, cây trâm kim phượng thoa trên đầu lóe lên tia sáng, "Không phải là bản cung ngăn cản ngươi, bản thân ngươi còn đang mang bệnh, nếu như lại nhiễm thêm bệnh khí nữa, thì cũng phải ngăn lại thôi.
"Mẫu hậu!" Vệ Tranh cắn răng nhìn bà.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: "Người đâu, dẫn Nhị Hoàng tử đi nghỉ ngơi."
Vệ Tranh phất tay áo đi, lúc này Hoàng hậu mới quay lại nhìn Tôn thần y: "Ngươi lui xuống trước đi..."
Tôn thần y khom người vâng lời, lúc gần ra khỏi cửa, lại nhìn thấy Trần Viện sử mang theo hòm thuốc mà đến, hai người gật đầu tỏ ý, sau đó lướt qua nhau mà đi.
"Thế nào?"
Trần Viện sử thu tay lại, lặng lẽ gật đầu về phía Hoàng hậu, sau đó mới nói: "Y thuật của lão thần không tinh thông, mong nương nương tha tội cho."
Hoàng hậu vuốt ve cây trâm bên tóc mai, than thở một tiếng: "Đến cả Cao Lê còn không đoán ra được, bản cung sao lại làm khó ngươi chứ."
Lý Ngọc đích thân canh chừng nấu xong chén thuốc thì mang chén vào trong điện, Hoàng hậu vẫy tay cho Trần Viện sử lui ra, sau đó tự nhiên mà cầm lấy chén thuốc, rũ mắt múc một muỗng, thổi nguội, động tác vô cùng dịu dàng mà đưa thuốc đến bên miệng Hoàng đế.
Nước thuốc màu đen chảy dọc theo khóe môi ra ngoài, Lý Ngọc thấp giọng khuyên nhủ: "Nương nương, hai ngày rồi người chưa nghỉ ngơi, vẫn nên để nô tài làm cho ạ."
Hoàng hậu lặng lẽ thở dài một tiếng, đưa chén thuốc cho Lý Ngọc: "Vậy thì, làm phiền công công rồi."
Sau khi Hoàng đế bệnh nặng, các phi tần trong cung rất ít khi ra ngoài đi lại, trong tòa cấm cung to lớn như vậy mà chỉ có tường đỏ ngói vàng là sống động.
Đi đến bên ngoài cửa điện Vị Ương, Hoàng hậu cho tất cả cung nhân lui xuống, một mình bước vào bên trong điện.
"Mẫu hậu tha tội, khi nãy nhi thần nói năng vô lễ rồi." Vệ Tranh vội vàng dứng dậy từ trên ghế, cung kính nói.
Hoàng hậu nhìn Vệ Tranh cười cười: "Không sao, nếu không phải như thế thì làm sao có thể để nàng ta buông bỏ sự đề phòng chứ. Chuyện chuẩn bị làm như thế nào rồi?"
Vệ Tranh gật đầu, thần sắc có chút chần chừ, "Phụ hoàng thật sự..."
Hoàng hậu nhìn ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào, "Sống chết có số, cho dù là vạn tuế, cũng không thể tránh khỏi ngày này."
"Nhi thần đa tạ mẫu hậu!" Vệ Tranh vui mừng, vội vàng khom người.
"Ngươi chỉ cần nhớ, ngươi đã từng đồng ý điều gì với bản cung là được."
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Vệ Tranh cấu vào lòng bàn tay, máu tươi thấm ra, nhưng trên mặt vẫn cười: "Phù Thị đã chết rồi, mẫu hậu còn không yên tâm sao?"
Hoàng hậu nhướn mày nhìn hắn ta, "Không hận bản cung?"
Vệ Tranh lắc đầu, "Nhi thần lại thấy ngược lại còn phải cảm ơn người, để cho bà ấy được giải thoát..."
"Đi đi, ngươi còn nhiều chuyện phải làm lắm."
Nhìn bóng lưng của hắn ta, Hoàng hậu cười cười, lột da hổ, con hổ này là ai, vẫn phải nắm chắc trong lòng bàn tay.
Mặt trời dần nghiêng về Tây, ánh tà dương như máu chiếu trên Vinh Xương Vương phủ, gió lạnh đầu mùa thu rung rung lá cây thổi lá tứ tung.
Cố Hoài Du nâng chén trà ngồi trên hành lang, thần sắc có chút hoảng hốt. Mặt trời đỏ rực như thế này, giống hệt năm đó...
Miếng ngói trên đỉnh đầu vang lên tiếng động, Cố Hoài Du cầm chắc ly trà, không hề ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Đến rồi sao?"
Bỗng dưng Lục Chi lóe mình xuất hiện, gật đầu nói: "Đã đến con hẻm ở cửa sau."
Cố Hoài Du nhếch nhếch khóe môi, nhìn hơi nóng tỏa ra trong chén, khiến cho gương mặt nàng bị che đến mờ mịt, sau đó, nàng nhẹ nhàng nói: "Thông báo cho Đại ca chuẩn bị thật kĩ, bắt cá trong rọ!"
Lục Chi toét miệng cười lạnh, rút nhuyễn kiếm ở dưới eo ra, đây là lần đầu tiên, trên người nàng có sát khí: "Tiểu thư, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng rồi ạ."
"Nhớ giữ lại người sống."
"Vâng."
Nô bộc quét rác trong viện lúc trưa Cố Hoài Du đã cho họ nghỉ nửa ngày, đến cả Hồng Ngọc không biết võ công cũng được nàng tạm thời sắp xếp sang bên Nhị phòng.
Cả một sân viện yên lặng một cách kì lạ, chỉ còn lại hai người Cố Hoài Du và Lục Chi.
Chờ đợi...