Giờ Mẹo ngày hôm sau, Cố Hoài Du thức giấc từ sớm, ánh mặt trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, nến long phượng trong phòng tân hôn đã cháy suốt một đêm, chiếu ánh sáng mập mờ không rõ qua lớp màn thêu hình uyên ương nghịch nước.
Nàng ngẩng đầu nhìn qua, Tống Thời Cẩn nhắm mắt bên cạnh đang ngủ say, ánh sáng bên trong màn có hơi tối, hàng lông mi cong dài của hắn che khuất một góc nhỏ xíu trên gương mặt, sống mũi cao, hô hấp đều đều, hai tay còn ôm lấy vòng eo của nàng, không hề có dấu hiệu là sẽ thức giấc.
Cố Hoài Du nghĩ một lát, nhấc tay lên, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, sau đó vuốt dọc theo sống mũi.
Cảm giác này thật kì diệu, nàng gả cho Tống Thời Cẩn, từ nay về sau nàng đã có một mái nhà chân chính, hai chữ phu thê chính là thân phận mới của nàng và hắn, mỗi một kiểu xưng hô khác biệt đều có thể khiến cho trái tim nàng rung động.
Ngọn lửa đốt hết chút tim nến cuối cùng, ánh sáng le lói đôi chút rồi sau đó căn phòng hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.
Bàn tay của Cố Hoài Du còn dừng ở trên đầu mũi hắn, nàng đang chuẩn bị thu tay về thì đột nhiên bên cạnh có một bàn tay giơ lên nắm lấy cánh tay nàng.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói của Tống Thời Cẩn rõ ràng, không có chút tia ngái ngủ nào cả.
"Chàng giả vờ ngủ." Cố Hoài Du rụt tay lại, nhưng không rụt được.
Rõ ràng, Tống Thời Cẩn tỉnh trước nàng từ lâu, vốn dĩ hắn còn muốn âm thầm xem thử phản ứng của nàng, chỉ sợ nàng cảm thấy ngại ngùng, nhưng mà khi cánh tay nàng vừa chạm lên, thì hắn không thể giả vờ được nữa rồi.
Trong ánh sáng ban mai mờ ảo, đôi mắt của Tống Thời Cẩn giống hệt như đêm qua, tràn đầy sự xâm lược, chiếm hữu.
Cố Hoài Du nhìn vào có chút hoảng hốt, nàng bất giác mà nuốt nước miếng. Nàng dịch người đôi chút theo bản năng, cảm giác khó chịu giữa hai chân truyền đến, eo của nàng cũng vô cùng mỏi, những kí ức thẹn thùng bị khơi dậy, đêm qua nàng bị dày vò đi dày vò lại mấy lần, cũng chỉ có lần đầu tiên là hơi ngắn ngủi chút, sau đó thì nàng liền bị hắn kéo vào vòng xoáy mơ màng.
"Còn đau không?" Liếc thấy gương mặt nàng có chút ửng hồng, Tống Thời Cẩn thấp giọng hỏi.
Đêm qua sau khi xong chuyện, Cố Hoài Du đã mệt đến mức không thể nhúc nhích gì mà chìm vào giấc ngủ, Tống Thời Cẩn dọn dẹp cho nàng xong liền bôi một chút thuốc vào nơi bí ẩn đó, rồi mới ôm nàng đi ngủ.
Tống Thời Cẩn cắn chặt răng, liều mạng mà cố gắng dời ánh nhìn đi, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc xuống dưới, chỉ cần là nam tử thì mỗi sáng thức dậy có hiện tượng này đều rất bình thường, nhưng mà chưa có khi nào lại khó chịu như hôm nay cả.
Khuôn ngực trắng như ngọc của nàng, xương quai xanh, bờ vai, đều có dấu vết đỏ hồng mập mờ do hắn để lại.
Cố Hoài Du nhìn theo ánh nhìn của hắn, chỉ hơi cúi đầu, nàng bất ngờ phát hiện ra cả hai người đều không mặc y phục, chăn gấm cũng rơi xuống theo từng cử động của nàng, chẳng còn gì để che chắn cho hai người cả.
"Chàng nên lên triều rồi." Nàng kéo phắt cái mền lên, che luôn cả Tống Thời Cẩn đang nằm trên người nàng.
"Hoàng thượng cho phép ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày." Tống Thời Cẩn cười trầm thấp, ôm lấy nàng đổi vị trí. Bàn tay vòng ở eo nàng tự nhiên mà trượt ra sau eo, nhẹ nhàng nắn bóp.
Cố Hoài Du thoải mái rên thành tiếng, bàn tay đặt ngay eo nàng đột nhiên siết lại.
"Đừng lên tiếng." Giọng nói của Tống Thời Cẩn như là đang đè nén thứ gì đó.
Cố Hoài Du lập tức im miệng, giữa hai chân nàng đã cảm giác được có thứ gì đó đang chạm vào rồi. Nhưng nàng vẫn muốn nhắc hắn, tuy là đã miễn cho lên triều, nhưng hai người vừa mới thành hôn, không thể không vào cung dâng trà được.
Nhìn ánh mắt của nàng Tống Thời Cẩn cũng đã hiểu, hắn vẫn xoa bóp cho vòng eo mềm mại đang nhức mỏi của nàng, chầm chậm nói: "Ngủ thêm một canh giờ nữa, cuối giờ Mẹo ta sẽ gọi nàng."
Cố Hoài Du mím môi gật đầu, không dám kêu thành tiếng nữa sợ sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, nàng muốn trượt xuống người hắn nhưng Tống Thời Cẩn lại không cho, hắn ôm nàng vào lòng càng chặt hơn nữa.
Cố Hoài Du chỉ đành duy trì tư thế vô cùng ngại ngùng này, nhắm mắt gối đầu lên ngực hắn mà ngủ.
Trong lòng nàng không nhịn được mà nói, như thế này, sao nàng có thể ngủ cho được chứ.
Nhưng mà, có lẽ là do tối qua quá mệt, bên tai lại nghe thấy tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ của hắn, lực đạo vừa phải và sự ấm áp ở vòng eo truyền đến, dần dần xua tan đi sự nhức mỏi, còn chưa đến một khắc thì nàng thật sự là đã ngủ một cách say sưa.
Hơi thở nóng hổi phả đều trên lồng ngực hắn, Tống Thời Cẩn ngửa đầu than thở, tự mình hại mình nhưng hắn lại vô cùng thích thú. Biết sao được, hắn chỉ có thể nhịn thôi!
Có nàng bên cạnh thời gian trôi qua thật nhanh, giống như là chỉ mới qua vài hơi thở thì trời đã sáng bừng rồi vậy.
Hắn thấp giọng gọi Cố Hoài Du, sau đó hai người mặc y phục rồi ngồi dậy, gọi nha hoàn vào.
Vừa dứt lời, Lục Chi và Hồng Ngọc liền mang theo những vật dụng để rửa mặt mà nhanh chóng bước vào trong phòng, bên cạnh còn có một lão ma ma, gương mặt tròn vo tươi cười, rất là cung kính mà làm một thế vạn phúc với hai người rồi đứng sang một bên.
Dựa theo quy tắc của Hoàng gia, sáng sớm bà phải đến kiểm tra khăn trắng trên giường, rồi cất giữ nó.
Sáng sớm Tống Thời Cẩn không thích người khác hầu hạ, tự mình mặc y phục xong, rửa ráy rồi ngồi bên cạnh Cố Hoài Du, nhìn nàng chải đầu trang điểm.
Tân nương dâng trà, chính là đã bước vào Hoàng gia, lần đầu tiên chính thức dùng thân phận con dâu đến bái kiến Hoàng đế, nàng phải trang điểm thật trang trọng và thể diện một chút, còn phải mặc triều phục phẩm cấp Vương phi theo quy tắc nữa chứ.
Y phục gấm vàng Lục Phượng với ống tay áo rộng, lụa mỏng baybay, đầu hoa Tứ Phượng nạm ngọc quý, ở đầu có dây trân châu thả lỏng xuống trước trán, gấu váy được thêu bằng chỉ vàng, bên tai đeo khuyên tai cát tường, viên hồng ngọc đỏ rực như máu bồ câu được khắc thành hình thạch lựu, hoa quý đến mức chói mắt.
Nhân lúc Cố Hoài Du trang điểm, ma ma đã cất chiếc khăn trắng trên giường vào trong hộp, cười híp mắt bước đến, hành lễ mà nói: "Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Hoàng thượng đã sai xe ngựa đến truyền hai vị vào cung cùng dùng bữa sáng ạ."
Tống Thời Cẩn "Ừ" một tiếng, đợi cho Cố Hoài Du chuẩn bị mọi thứ xong xuôi mới nói: "Vậy thì đi thôi."
Tĩnh Vương phủ và Hoàng cung cũng không cách xa nhau mấy, chưa đến hai khắc thì xe ngựa đã đi đến trước cửa cung, hộ vệ nhìn thấy hai người thì không cần hỏi thăm gì hết đã mở cửa cho xe ngựa qua rồi.
Lại một lần bữa bước lên con đường đá dài ngoằng, nhìn mái ngói vàng tường đỏ hai bên, trong lòng Cố Hoài Du vẫn có chút lo lắng. Mối hôn sự này tuy nói là do Hoàng đế đích thân ban xuống, nhưng sau này rõ ràng là ông có chút không vừa ý, nàng cũng đã từng từ chối Hoàng đế, không biết là hôm nay ông có làm khó gì nàng không nữa.
Đang nghĩ ngợi thì Tống Thời Cẩn đã trực tiếp nắm chặt lấy tay nàng, vuốt ve rồi lại nắn bóp, hắn cúi người thì thầm bên tai nàng điều gì đó.
Cố Hoài Du kinh ngạc đến mức quên rụt cả tay lại, mấp máy miệng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị dẫn đến điện bên cạnh.
Lý Ngọc nhìn thấy hai người liền đích thân bước đến, cười nói: "Tham kiến Vương gia, Vương phi, Hoàng thượng đã chờ lâu rồi, xin mời đi theo nô tài ạ."
Mấy ngày gần đây Hoàng đế càng trở nên lực bất tòng tâm hơn nữa, mỗi buổi sáng hầu như đều nôn ra máu, ông cũng tự biết mạng mình không còn sống được bao lâu, có một vài chuyện tuy là còn tiếc nuối nhưng ông cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Thấy hai người dắt tay nhau bước vào, ông ngây người ra đôi chút, sau đó liền cười mà gật gật đầu, hôm đó sắc mặt của Chiêu Nhi khó coi như vậy, không ngờ là sau khi thành thân xong thì lại có vẻ khỏe hơn nhiều, như vậy thì xem ra, Cố Hoài Du cũng là một người có phúc.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Bước vào điện bên thì hai người đồng loạt hành lễ.
"Đứng lên đi." Hoàng đến sắc mặt vui vẻ: "Mau ban cho ngồi."
Vừa nói xong, Lý Ngọc liền đích thân mang chén trà qua, Cố Hoài Du ung dung nhận lấy, đi đến trước mặt Hoàng đế, vô cùng cung kính mà dâng lên, "Con dâu mời phụ hoàng dùng trà."
Đột nhiên, Hoàng đế liền nghĩ đến ngày ông và Cao Nhã thành hôn, cũng giống như thế này, phụ hoàng của ông ngồi ở long ỷ trên cao, Cao Nhã nâng chén trà vô cùng cung kính, trên mặt mang theo sự thấp thỏm của con dâu mới về nhà.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bây giờ, lại đến lượt ông uống chén trà do con dâu dâng lên rồi, trong lòng ông đột nhiên có chút vui mừng, bao nhiêu năm trước, ông tưởng là mình vĩnh viễn cũng sẽ không có được ngày hôm nay.
Hắng hắng giọng cho qua, Hoàng đế nâng chén trà lên nhấp nhẹ một ngụm, rồi đặt lên bàn bên cạnh, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ đàn khắc hoa mạ vàng đưa cho nàng.
"Con và Chiêu Nhi cũng coi như là người có tình cuối cùng cũng thuộc về nhau, phụ hoàng chỉ hi vọng hai con sau này càng thêm ân ái, giúp đỡ và nương tựa nhau, không được phụ lòng đối phương."
Cố Hoài Du nâng lấy cái hộp có hơi nặng, nàng rất ngạc nhiên, không ngờ là Hoàng đế sẽ nói những lời như thế này, trong giọng nói của ông cũng không hề có sự miễn cưỡng gì.
Tống Thời Cẩn thì chỉ cười cười, đứng bên cạnh Cố Hoài Du, cùng hành lễ: "Đa tạ phụ hoàng."
Hoàng đế phất phất tay, dặn dò Lý Ngọc: "Dùng bữa đi."
Cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó Hoàng đế giữ lại Tống Thời Cẩn, sai Lý Ngọc dẫn Cố Hoài Du đi gặp Liễu Quý phi.
Đợi cho người đi xa rồi, Hoàng đế mới chậm rãi mở miệng: "Cao Lê có tìm được cách gì chữa cho con chưa?"
Thần sắc của Tống Thời Cẩn lại có chút cô đơn, chậm rãi lắc đầu: "Phụ hoàng cũng biết mà, cữu cữu chỉ là không muốn nói trắng trợn ra thôi, nếu thật sự muốn chữa khỏi, cũng chỉ có thể cầu cho kì tích xuất hiện mà thôi."
Hoàng đế thất vọng nhắm mắt lại, bệnh này không thể công khai ra ngoài, cho nên nếu như Cao Lê không thể chữa khỏi thì coi như người trong thiên hạ này cũng thật sự không có ai có thể chữa khỏi cho hắn nữa rồi.
Im lặng một hồi lâu, ông lại chuyển chủ đề: "Con thật sự suy nghĩ kĩ rồi?"
Tống Thời Cẩn cười cười, gật đầu: "Phụ hoàng cũng biết tính của nhi thần, tuyệt đối không làm những chuyện khiến cho mình hối hận." Nếu như hắn đã không chọn con đường đó, thì đương nhiên phải giúp đỡ Vệ Nghiêu một phen rồi.
"Thực ra..." Hoàng đế vẫn có chút không cam lòng, trong lòng của ông, Vệ Chiêu là do người ông yêu nhất sinh ra, thủ đoạn hay đầu óc cũng không thua kém gì, nếu như có thể gánh vác trách nhiệm này thì có lẽ sẽ khiến cho Đại Chu càng thêm phát triển. Tuy không có con cái là không thể, nhưng mà có thể nhận con thừa tự được mà.
Tống Thời Cẩn ngắt lời ông, nhàn nhạt nói: "Phụ hoàng, nhi thần biết người muốn nói gì, nhưng mà vị trí đó không thích hợp với nhi thần. Có lẽ tính tình của con rất giống người, vì người trong lòng mà có thể làm bất cứ chuyện gì, con không dám bảo đảm, người giao giang sơn này vào tay con, sau này con có bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí mà làm ra những chuyện khủng khiếp hay không nữa."
Hoàng đế im lặng, ông ngồi trên vị trí này nhiều năm, đương nhiên là hiểu rõ nhất sự bất lực của Hoàng đế rồi. Cho dù có thích một người như thế nào đi nữa cũng không thể không nhét thêm người vào hậu cung, đến lúc đó sẽ có thể khiến cho Cố Hoài Du chịu ấm ức gì, còn tính tình của Vệ Chiêu thì lại cố chấp hơn cả ông nữa, thật sự là hắn có thể làm ra những chuyện bất chấp mọi thứ thật.
Nghĩ một lát, Hoàng đế lại hỏi: "Con không sợ sau này mọi chuyện không thuận theo những gì con nghĩ, khiến cho người khác dè chừng con sao?" Cái gọi là vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván là chuyện thường xuyên xảy ra mà.
Tống Thời Cẩn cười nhạt: "Lẽ nào ngồi lên vị trí đó thì không sợ gì nữa sao? Người suy nghĩ đến việc nhận con thừa tự thì sẽ không cần phải lo lắng những chuyện này nữa sao?" Nếu như hắn đã dám đưa ra quyết định như vậy thì đương nhiên hắn sẽ không để mọi chuyện đi đến bước đường cùng như thế rồi.
Hoàng đế thở dài, sự giằng co cuối cùng của ông cũng bị thuyết phục, "Bỏ đi, vậy thì tùy con vậy."