Trong Đường Lê Viện, ánh nến lại được thắp lên, Cố Hoài Du yên lặng ngồi trước bàn, nghe Lục Chi bẩm báo lại mọi chuyện.
Không khác với dự đoán của nàng mấy, Xảo Nhi quả nhiên là không nhịn được đã bị dụ dỗ, đầu quân về phía Trương Dịch Thành rồi. Chỉ là không ngờ Trương Dịch Thành lại rộng lượng như vậy, vừa ra tay là đã chi trăm lượng, còn hứa hẹn một vị trí thiếp thất.
Nàng còn nhớ, đời trước, trong thọ yến của lão phu nhân, nàng bị người ta cố ý hắt mực đầy người, lúc đang ngại ngùng không biết phải làm sao thì Trương Nghi Lâm uyển chuyển bước đến, đó cũng là lần đầu tiên Cố Hoài Du gặp ả.
Trong lòng nàng cứ nhớ mãi Trương Nghi Lâm cứu nàng ra từ trong biển lửa, nhưng không ngờ rằng, ả ta xoay người liền đẩy nàng vào chỗ địa ngục vĩnh viễn không thể chuyển mình được!
Hai người đợi nha hoàn mang quần áo đến trong noãn các, váy của Cố Hoài Du bị dính mực ướt loang lổ, quần áo dính lên người rất khó chịu, Trương Nghi Lâm bèn dứt khoát kêu nàng cởi áo ngoài ra, còn bản thân ả sẽ ra ngoài cửa canh chừng cho nàng. Trong noãn các đóng cửa sổ nên cũng không thấy lạnh, Cố Hoài Du không hề nghi ngờ gì ả ta nên làm theo lời ả nói.
Chỉ trong khoảnh khắc, cánh cửa phòng lại bị mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, nhưng người bước vào lại một nam tử xa lạ, đó chính là Trương Dịch Thành.
Hắn giống như một con côn trùng bám chặt lấy, vây lấy nàng, Cố Hoài Du muốn đi nhưng lại bị hắn kéo lại. Sức mạnh giữa nam nữ có sự khác biệt, miệng của nàng bị một bàn tay to lớn đè lên, thậm chí không thể kêu lên thành tiếng.
"Du muội muội yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với muội!"
Cố Hoài Du liều mạng mà vẫy vùng, nhưng trong lúc hai người đang giằng co, Lâm Tương liền dẫn lão phu nhân đến. Ngay ngày thọ yến lại xảy ra chuyện xấu mặt như vậy, lão phu nhân không chịu nổi, đúng lúc muốn xử tội Trương Dịch Thành, liền nghe thấy hắn nói, là Cố Hoài Du hẹn hắn đến đây.
Sau đó lấy tờ giấy có nét chữ của nàng ra.
Cố Hoài Du lúc này cho dù có ngu ngốc đi chẳng nữa, cũng sẽ phát giác ra là đang xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có nhân chứng vật chứng đầy đủ, cho dù nàng có trăm cái miệng cũng cãi không lại, cuối cùng nàng bị nhốt vào phòng chứa củi.
Vốn dĩ nàng tưởng rằng chuyện này là do Trương Nghi Lâm và Trương Dịch Thành hợp mưu lại, nhưng lại bất ngờ nghe thấy huynh muội hai người họ cãi nhau. Trương Nghi Lâm trách mắng Trương Dịch Thành vô liêm sỉ, phá hỏng chuyện tốt của nàng ta.
Lúc này Cố Hoài Du mới hiểu ra, Trương Nghi Lâm cũng chẳng phải người tốt gì, ả ta dẫn nàng đến noãn các vốn dĩ là muốn hủy đi thanh danh của nàng, nhưng lại bị Trương Dịch Thành phá hỏng.
Mà Xảo Nhi, đương nhiên là đóng vai người làm chứng trong vở kịch đó rồi!
Cơn giận của Lục Chi chưa giảm, tức giận mà nói: "Nếu như hôm nay không phải là ở trong phủ, muội nhất định sẽ đánh chết tên Trương Dịch Thành đó!"
Cố Hoài Du cười cười: "Phận nữ nhi, dịu dàng chút."
Mài dao cắt thịt, phải cắt từ từ mới là sự trả thù tốt nhất đối với loại người như thế!
"Vậy tiếp theo tiểu thư tính làm gì?" Hồng Ngọc hỏi.
Cố Hoài Du nghĩ một chút, nhìn vào đống giấy Tuyên mới trải ra trên bàn, chầm chậm nói: "Ngày mai chuyển Xảo Nhi đến hầu hạ trong phòng của ta, hai người các muội phải đối tốt với nàng ta một chút, đừng để lộ chút dấu vết nào. Nàng ta gặp ai, làm gì, đều phải chú ý thật kĩ."
Lục Chi và Hồng Ngọc gật đầu, cung kính mà lui xuống.
Mặt trời vừa ló dạng, những giọt sương sớm long lanh đọng trên lá cũng ánh lên những tia sáng óng ánh, cỏ cây trong viện xanh thắm, sương sớm rơi xuống đất làm mặt đất cũng dần trở nên ẩm ướt.
Trương Nghi Lâm vừa mới mở mắt, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một nha hoàn bước nhanh vào phòng, có lẽ là bởi vì đi quá gấp, thậm chí không để ý gì đến lễ nghi, chạy thẳng đến chỗ Trương Nghi Lâm nói: "Tiểu thư, tiểu thư, người mau ra ngoài xem xem!"
Nha hoàn là Xảo Tuệ vẫn luôn hầu hạ ả ta từ khi ở nhà, bình thường tuyệt đối không dám lỗ mãng như vậy. Nàng ta không dám lớn giọng, chỉ có thể thấp giọng mà nói: "Người mau đi xem xem, khi nãy nô tì vừa nhìn thấy có người nằm ở góc tường..."
"Có người nằm ở đó thì vứt ra ngoài là được rồi, ồn ào như vậy làm gì?" Trương Nghi Lâm cau mày nói.
Xảo Tuệ có chút lắp bắp: "Nô tỳ thấy có chút giống... công tử! Chỉ là... bị đánh trọng thương rồi."
"Hắn ta lại gây họa gì cho ta nữa vậy?" Sắc mặt Trương Nghi Lâm cứng lại, vội vàng kéo chăn xuống giường, lấy một bộ y phục choàng đại lên người rồi đi theo Xảo Tuệ ra ngoài sân.
Vừa mới đi đến góc tường liền thấy Trương Dịch Thành nằm chết ngất trên mặt đất, trên mặt hắn xanh tím tùm lum, mặt mũi sưng húp không nỡ nhìn, hai con mắt sưng đen, bàn tay co quắp bên cạnh thân mình, những vệt máu khác đã khô sạch, tạo nên những đường đen gớm ghiếc trên mặt.
Đây là bị người khác đánh sao?
Ánh mắt Trương Nghi Lâm lóe lên, liếc nhìn mấy vệt hồng mập mờ bên cổ hắn, vội nói với Xảo Huệ: "Đưa người vào phòng ta!"
Làm huynh muội bao nhiêu năm, Trương Nghi Lâm đương nhiên hiểu rõ người ca ca nhìn có vẻ hiền lành này của ả, thật ra là một tên ăn chơi trác táng, rốt cuộc hắn ta bị cái gì kích động mà dám làm chuyện dơ bẩn như vậy trong Vương phủ chứ! Nếu như làm lớn chuyện này lên, ai cũng đừng mong yên ổn!
Cũng may ả phát hiện sớm, vị trí nằm của Trương Dịch Thành cũng ở nơi kín đáo, người làm trong viện cũng chưa phát hiện ra hắn.
Hai người cùng nhau dựng Trương Dịch Thành đang nằm trên đất đứng dậy, Trương Nghi Lâm lại còn ngửi thấy mùi son phấn trên người hắn, đôi mày ả khẽ cau lại, càng ngày càng cảm thấy Trương Dịch Thành chay mặn không kiêng kị gì, lại nhìn xuống dưới thêm chút nữa, liền nhìn thấy một tờ giấy gấp sẵn trong tay áo hắn, phía sau còn có dấu mực loang.
Quay về phòng, đưa người nằm xuống trên sạp mềm, Trương Nghi Lâm mới lấy tờ giấy trong tay áo hắn mở ra, đợi cho đến khi ả nhìn rõ nội dung tờ giấy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, vò tờ giấy lại thành một cục.
Xảo Tuệ không hiểu gì, đứng ở bên cạnh lo lắng nói: "Sao công tử lại trở thành như vậy! Chúng ta có cần bẩm báo với Vương phi không?"
"Không cần!" Trương Nghi Lâm lạnh lùng nói: "Ngươi đi ra ngoài canh chừng, không cho bất kì ai bước vào đây."
Xảo Tuệ còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt ả ta không tốt, liền lui xuống.
Trương Nghi Lâm chau mày, không ngờ rằng ca ca của ả lại tham lam đến vậy. Thế mà lại âm thầm có ý định với Lâm Tương!
Ả đột nhiên đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bình trà để qua đêm rồi hắt lên mặt Trương Dịch Thành, nước trà vốn dĩ đã lạnh, lại đột nhiên bị hắt như vậy, Trương Dịch Thành cố gắng mở mắt ra, muốn xoay đầu qua nhìn nhưng bởi vì cơ thể đau đớn không ngừng mà kêu thảm thiết.
"Trương Dịch Thành, ta nhớ là đã cảnh cáo huynh, không cho phép tùy ý làm bậy!" Giọng điệu của Trương Nghi Lâm không tốt, ả muốn gả Vương phủ từ lâu đã không còn là bí mật gì nữa, thậm chí đến cả cha nương đều đã ngầm đồng ý.
Sau khi Trương Dịch Thành nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người hắn run lên một cái, cố gắng nhẫn nhịn cơn đau dần dần xoay đầu qua nhìn Trương Nghi Lâm, giọng nói thô kệch: "Ta không hiểu muội đang nói gì!"
Trương Nghi Lâm vẫy vẫy tờ giấy trong tay, giọng nói bén nhọn lạnh lẽo như một tầng băng mỏng: "Vậy huynh giải thích cho ta xem đây là cái gì?"
Sắc mặt Trương Dịch Thành thay đổi, đang bất ngờ vì tờ giấy mình đã giấu kĩ lại xuất hiện ở chỗ của Trương Nghi Lâm, nhưng suy nghĩ lại, sao lại trùng hợp đến mức bản thân vừa về đến Sấu Ngọc Các liền bị đánh lén, tỉnh lại thì đã ở trong phòng của Trương Nghi Lâm? Lẽ nào tất cả đều là do ả làm? Chỉ vì muốn ngăn cản hắn?
Thấy hắn không nói gì, Trương Nghi Lâm cười lạnh: "Ta sẽ theo dõi huynh khắp nơi, nếu như còn có lần sau, đừng có trách ta không nghĩ gì đến tình cảm huynh muội!"
Trương Dịch Thành nghe vậy, gần như khẳng định suy đoán của mình, sự bất mãn giấu trong lòng bao nhiêu năm qua dần dần biến thành sự chán ghét, cha nương thiên vị, nuôi ả ta không biết trời cao đất dày gì cả, tại sao ả có thể tính toán cho bản thân mà lại không cho hắn tính toán cho chính mình!
"Trương Nghi Lâm!" Trương Dịch Thành nghiến răng nghiến lợi: "Ta nhịn muội lâu lắm rồi đó! Muội có tư cách gì mà nói chuyện với ta như vậy? Vốn còn nghĩ rằng muội là muội muội ta, ta nhường muội một chút, nhưng bây giờ xem ra, muội ác độc như vậy, thì ta sao phải nhường nhịn muội khắp nơi chứ!"
"Huynh.." Trương Nghi Lâm nghẹn họng, ả ta ở Trương gia hoành hành bá đạo quen rồi, không ngờ rằng Trương Dịch Thành lại dám nói chuyện với ả như vậy.
"Hôm nay, ta nói trước! Chúng ta tự dựa vào năng lực của mình." Không để cho ả phản bác, Trương Dịch Thành nói tiếp: "Muội cũng đừng có mà lấy cha nương ra dọa ta, mục đích cuối cùng của họ là kết thân với Vương phủ, ta hay muội thì có sao đâu!"
"Huynh, vô liêm sỉ!"
"Như nhau như nhau cả!"
Tiếng hai người cãi nhau vang lên truyền đến dưới chân tường một các rõ ràng, Kim ma ma đứng nghe lén toàn bộ.
Huynh muội hai người xé rách da mặt, Trương Nghi Lâm cười chế giễu: "Huynh tưởng Lâm Tương nhìn trúng huynh sao? Si tâm vọng tưởng!"
Trương Dịch Thành cũng lười giải thích, phản bác lại ngay: "Vậy Lâm Tu Duệ kia cũng chưa chắc coi trọng muội!"
Để lại một câu nói như vậy, Trương Dịch Thành cố gắng đứng dậy, nhưng lại phát hiện cánh tay mềm oặt thả bên hông, nỗi oán hận với Trương Nghi Lâm lại nhiều thêm một chút.
Cửa phòng kêu kẽo kẹt, đợi cho Trương Dịch Thành bước đi xa dần, Kim ma ma mới đi ra từ phía sau tường, sau khi giả vờ bận rộn ở sân sau một lúc, tính toán chuẩn thời gian, mới âm thầm đi ra khỏi Sấu Ngọc Các.
Lâm Tương được người dìu ngồi lên xe lăn, đã qua mấy ngày, mà chỗ bị rắn cắn vẫn còn đau ghê gớm. Trong khoảng thời gian này Lâm Tu Duệ lại gọi thái y đến xem bệnh cho nàng ta, đều nói không có gì đáng lo, chỉ là do độc còn chưa tan hết hẳn, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi.
Mấy ngày nay nàng ta hành động không thuận tiện, nên tính tình có chút kì lạ, Triều Lộ quỳ gối trên đất, nắm lấy bàn tay của nàng ta cẩn thận lấy những sợi gòn còn sót lại trong móng tay ra một cách cẩn thận.
Qua một đêm, nước hoa Phượng Tiên để lại một màu hồng nhạt trên móng tay, Lâm Tương ngẩng đầu nhìn, đang muốn mở miệng, chợt thấy Triều Tịch vén màn bước vào, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Kim ma ma tìm người."
"Để bà ta vào."
Kim ma ma là ma ma quản sự của Sấu Ngọc Các, là một người thức thời, vừa vào cửa là liền hành lễ với Lâm Tương: "Nô tỳ tham kiếm Nhị tiểu thư."
"Có chuyện gì?"
Kim ma ma nắm chặt hai tay, kể lại chuyện cãi vã của hai huynh muội Trương gia một cách chi tiết.
Bà không biết Lâm Tương tính toán như thế nào, nhận được mệnh lệnh liền canh chừng Sấu Ngọc Các ngày đêm, xảy ra chuyện gì cũng phải báo lại với Đại tiểu thư.
"Tự dựa vào năng lực?" Lâm Tương hừ lạnh một tiếng, "Mơ cũng đẹp lắm."
Nàng ta đã biết rõ ý định lân la của Trương Nghi Lâm với mình từ lâu, chỉ là giả bộ không biết mà thôi, sai khiến Trương Nghi Lâm như nha hoàn, nhưng không ngờ không chỉ mình Trương Nghi Lâm ngu ngốc, mà Trương Dịch Thành cũng là một tên phế vật.
Xem ra, muốn giải quyết Cố Hoài Du, vẫn phải để nàng ta đích thân ra tay mới được!