Sắc mặt Lâm Tu Duệ tối tăm như trời sắp mưa, một bạt tai đánh xuống xong cảm thấy lòng bàn tay dinh dính nhớp nháp, tâm trạng phức tạp vô cùng.
Vết thương trên mặt Lâm Tương nứt ra, máu tươi cơ hồ chảy khắp mặt, trộn lẫn với bụi bẩn trên mặt đất, đông lại thành từng mảng từng mảng, treo trên mặt, sau đó theo động tác lắc đầu mà rớt bộp bộp trên mặt đất và trên cổ áo, thậm chí còn có những miếng lớn chạy dọc theo cổ, rơi vào trong cổ áo rối tung.
Lâm Tu Duệ nhìn mà trong lòng cảm thấy ghê tởm, vũng máu trong lòng bàn tay giống như là sống dậy, kéo theo những cái đuôi dài, chạy dọc theo vân bàn tay của hắn chảy xuống dưới.
Sự u ám ẩm ướt tràn vào trong tâm trí, hắn lặng lẽ giấu tay sau ống tay áo rồi lau thật sạch, lạnh lùng nói: "Muội im miệng cho ta! Muội có biết là mình đang nói bậy nói bạ cái gì không hả?"
Từng hạt mưa rơi lách tách trên mái ngói xanh, ánh nến lập lòe như muốn tắt khi bị ngọn gió từ cửa sổ thổi qua, bóng người trên mặt đất lúc sáng lúc tối cũng theo sự lập lòe đó mà trở nên vặn vẹo.
Lâm Tương cười lạnh, thần thái rõ ràng là có chút không bình thường, vết thương trên môi trên kéo ra thành một cái lỗ, miệng của nàng ta dường như bị kéo lên đến tận mang tai: "Ta nói bậy nói bạ? Ta có nói bậy nói bạ hay không trong lòng ngươi biết rõ mà! Hôm nay ta nói cho ngươi biết, nếu như có ai dám động tay động chân với ta, thì cùng lắm chúng ta chết chung thôi!"
Nói xong, duỗi tay ra chỉ từng người trong phòng, kiêu căng ngạo mạn mà nói: "Còn nữa, các ngươi cũng đừng hòng dỗ ngon dỗ ngọt ta trước rồi sau đó âm thầm lặng lẽ xử ta sau, nếu như trong khoảng thời gian này, ta bệnh hoặc xảy ra việc ngoài ý muốn gì, vậy thì người mà ta sắp xếp sẵn sẽ đem chuyện các ngươi sợ tội lừa dối Vua bị người khác phát hiện nên giết nhân chứng diệt khẩu để che giấu tội trạng truyền ra ngoài cho tất cả mọi người cùng biết!"
Lâm Tu Duệ tức đến mức muốn hộc máu, không tự chủ được mà nghi ngờ, Lâm Tương trước mắt này, không biết có còn là Lâm Tương mà hắn biết nữa hay không! Bất giác, hắn nhớ đến lời của Cố Hoài Du từng nói với hắn, mắt mù tim cũng mù nốt! Lại chợt thấy ánh nhìn của Cố Hoài Du lướt qua, hắn chột dạ mà quay đầu đi chỗ khác.
Lão phu nhân thở hồng hộc hai hơi, trong cổ họng kêu khục khục, sắc mặt biến thành màu đỏ tía, gia môn bất hạnh! Đây đúng là gia môn bất hạnh mà! Năm xưa sao bà lại bị quỷ mê hoặc tâm trí, để mặc cho Lâm Tu Duệ làm loạn chứ! Sao lại giữ cái kẻ tai họa này lại trong phủ chứ!
Càng nghĩ càng tức, hối hận trở thành hơi thở dính nhớp, bám chặt lấy cổ họng, mang theo một mùi máu tanh ngọt, mùi sắt nồng nặc trong miệng.
"Phụt" một tiếng, bàn tay đang vỗ lưng cho lão phu nhân của Cố Hoài Du chững lại, ngụm máu đỏ tươi bị phun ra trên mặt đất, sắc đỏ chói mắt vô cùng.
"Tổ mẫu!" Cố Hoài Du hét lên: "Tổ mẫu!"
Sau khi lão phu nhân phun ra một ngụm máu tươi thì cả người nghiêng đi, xụi lơ trên sạp mềm đang đặt bên ghế dựa, không có phản ứng gì cả.
Trong lòng Cố Hoài Du thắt lại, đột nhiên nắm lấy tay bà, nàng run rẩy chạm lên mạch đập trên cánh tay bà, khi ngón tay chạm đến đường mạch vẫn còn đang đập kia nàng mới thở hắt ra một hơi.
Vừa chỉ huy bảo Lục Chi cõng lão phu nhân lên, vừa quay đầu lại nói với mấy ma ma: "Trói nàng ta lại cho ta, chặn miệng lại, không cho phép bước ra khỏi phòng nửa bước! Mau đi mời Phủ y đến Thọ An Viện chờ sẵn."
Vết bẩn trên giường đầy ra đó, để lão phu nhân nằm lên đó rõ ràng là có chút không ổn thỏa, kế sách hiện nay chỉ có là nhốt Lâm Tương lại trước, đợi lão phu nhân tỉnh dậy rồi lại tính tiếp.
Lâm Tương vẫn hét lên đầy kiêu ngạo: "Ta xem ai dám động vào ta!"
Sau khi Cố Hoài Du đỡ lão phu nhân lên lưng Lục Chi thì liền chầm chậm mà ngẩng đầu: "Bắt nàng ta lại, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!"
Giọng nói của nàng quá mức lạnh lẽo, mấy ma ma không kịp nghĩ gì nhiều, bèn chạy lên trước bắt lấy Lâm Tương đang lớn tiếng chửi bới.
"Cố Hoài Du, con tiện nhân nhà ngươi, ngươi có tư cách gì mà đối xử với ta như vậy, ta là Quận chúa! Quận chúa!"
Cố Hoài Du lạnh lùng nói: "Ngươi còn nói thêm một câu nữa, có tin là ta sai người cắt lưỡi của ngươi không?"
Lâm Tương nhất thời nghẹn họng, trong lòng nàng ta, Cố Hoài Du ác độc tàn nhẫn như thế, đương nhiên là có thể nói được làm được.
Thấy Cố Hoài Du đang bước từng bước đến gần, mỗi một bước đều như là bước trên đầu quả tim nàng ta vậy, có sắp người chờ sẵn lệnh hay không, nàng ta đương nhiên là rõ nhất rồi, những lời khi nãy chẳng qua chỉ là trong phút chốc nhanh chóng mượn một cơ hội để thoát tội mà thôi.
Vốn dĩ nàng ta đâu có ngờ rằng, chuyện của nàng ta và Lâm Tu Duệ sẽ bị lão phu nhân bắt quả tang, hơn nữa bị phỏng lâu đến như thế, toàn bộ thời gian nàng ta đều tự lo cho bản thân mình còn chưa xong, làm gì có thời gian đi sắp người chờ lệnh sẵn chứ!
Dưới cằm bị bóp chặt, Cố Hoài Du đang bóp chặt lấy cổ nàng ta, thấp giọng nói: "Nếu như ngươi muốn đi cáo trạng, thì cứ đi đi, ta có thể sắp người sẵn cho ngươi, bảo vệ ngươi suốt dọc đường bình yên vô sự." Chốc lát sau, nàng kề sát nàng ta: "Quận chúa? Hãy cố gắng tận hưởng những ngày cuối cùng này đi." Qua mấy ngày nữa thì ngươi chẳng còn là Quận chúa nữa đâu!
Nói xong liền buông nàng ta ra, nói với mấy ma ma trong phòng: "Trông chừng nàng ta cho kĩ vào cho ta! Nếu như có chút việc ngoài ý muốn nào xảy ra, ta sẽ hỏi tội các ngươi."
Lão phu nhân bị tức đến mức phun ra máu, hoàn toàn đã vượt ra khỏi dự tính của Cố Hoài Du. Lâm Tu Duệ là người luyện võ, dựa theo lẽ thường, ý chí sẽ cao hơn người thường khá nhiều, bột thuốc mà Trương Nghi Lâm hạ sẽ khiến hắn mất đi khống chế, nhưng thời gian sẽ không nhanh đến như vậy mới đúng chứ!
Nàng tính chuẩn thời gian, chỉ muốn lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ say mê của hắn và Lâm Tương sau khi sử dụng Xích Ẩn Tán, ai ngờ đâu ý chí của Lâm Tu Duệ lại mỏng manh như thế, đối với dáng vẻ đáng sợ này của Lâm Tương mà vẫn có thể mất khống chế nhanh đến như vậy, còn có thể lên giường cùng với nàng ta nữa chứ.
Lần này, là do nàng quá lỗ mãng rồi!
"Đi Thọ An Viện trước, trên đường cẩn thận chút đừng để ngã." Bình ổn lại tâm trạng, Cố Hoài Du dặn dò Lục Chi.
Lục Chi gật gật đầu, cõng lão phu nhân bước ra khỏi cửa Phù Hương Viện. Xưa nay sức lực của nàng lớn, lại thêm võ nghệ cao cường, một chút cân nặng của lão phu nhân đối với nàng mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
Vốn dĩ Lâm Tu Duệ muốn để hắn tự cõng lão phu nhân, nhưng khi thấy ánh mắt ghét bỏ của Cố Hoài Du chuyển qua, hắn lại chột dạ mà lặng lẽ thu tay lại. Có lẽ tổ mẫu cũng không muốn để cho hắn cõng đâu.
Một cơn mưa rào đến nhanh mà đi cũng nhanh, mây trên trời vẫn còn chưa tan hết, nhưng mà trời đã sáng hơn không ít.
Những hạt mưa đọng lại trên mái nhà nhỏ tí tách xuống, rơi lộp bộp trên vũng nước nhỏ dưới mặt đất, bắn lên những vụn hoa nước nhỏ. Mặt đất sau cơn mưa cũng bị hầm lên một mùi đất ngai ngái, Trương Thị luôn cảm thấy trong lòng có chút bực bội, giống như là có chuyện gì không hay đang xảy ra, liếc thấy Lâm Khiếu xách theo lồng chim đang chuẩn bị bước ra ngoài, trong lòng bà ta thầm nghĩ: "Lẽ nào hôm nay lão gia có chuyện?
Nghĩ đến đây, bà ta vội vàng mở miệng gọi Lâm Khiếu lại: "Lão gia, hôm nay ngài vẫn nên ở trong phủ đi, thiếp đây vẫn luôn cảm thấy trong lòng không yên ổn, sợ là có chuyện không hay."
Lâm Khiếu phất phất tay, nói một cách bình tĩnh: "Vậy thì không được đâu, ta đã hẹn xong với người ta rồi!"
Trương Thị ngập ngừng, đang muốn tiếp tục khuyên, thì một bóng người quen thuộc bước vào trong, đầu mày Bạch ma ma cau chặt, thần sắc có chút nghiêm trọng.
Không kịp để Trương Thị vặn hỏi thì bà liền nói rõ lí do đến đây, "Nô tỳ phụng mệnh lão phu nhân, mời Vương gia, Vương phi cùng đến Phù Hương Viện một chuyến."
Trương Thị khẽ nghi ngờ, hỏi: "Có chuyện gì rồi?" Lẽ nào là Tương Nhi không qua khỏi? Dáng vẻ Lâm Tương bị thương, Trương Thị nhìn một lần xong liền không dám nhìn lại lần hai, chỉ cách ngày sai nha hoàn qua thăm hỏi, thương thế cũng chỉ nghe nha hoàn kể lại mà thôi.
Bạch ma ma có vẻ khó mà mở miệng, nhưng mà chuyện này cuối cùng vẫn phản để hai người Vương gia và Vương phi biết, nên dứt khoát nén giọng nói: "Khi nãy lão phu nhân đi Phù Hương Viện thăm Quận chúa, nhưng lại phát hiện ra Thế tử cũng ở bên trong..."
Nói được một nửa liền bị Trương Thị ngắt lời: "Ta còn tưởng là có chuyện gì, Duệ Nhi đi thăm Tương Nhi không phải là rất bình thường sao?"
Bạch ma ma ngập ngừng, tiếp tục nói: "Lúc lão phu nhân qua đến, Thế tử và Quận chúa... đang ở trên giường."
Sắc mặt Trương Thị thay đổi, siết chặt lấy ống tay áo, đôi hoa tai đeo bên tai cũng rơi vào trong cổ áo, lạnh đến nỗi khiến cả người bà ta run lên.
Lâm Khiếu thậm chí còn kinh ngạc đến mức làm rơi lồng chim xuống đất, mấy con chim bảo bối đó của ông vỗ cánh phần phật, lông chim rụng hết mấy cái mà ông cũng không phát hiện ra, sau khi nhìn nhau với Trương Thị, ông và bà ta liền chạy ngay đến Phù Hương Viện.
Nửa đường, liền gặp phải Ánh Tuyết đi đến thông báo cho họ đến thẳng Thọ An Viện.
Sau đó Ánh Tuyết đem những chuyện mà sau khi Bạch ma ma đi kể chi tiết lại, nụ cười vẫn luôn treo trên mặt Lâm Khiếu trầm xuống, xưa nay ông không quản chuyện trong phủ bao giờ, đối với đứa con trai này vẫn luôn lấy đó làm niềm kiêu hãnh, hôm qua vừa mới thổi phồng lên với hảo hữu xung quanh là Lâm Tu Duệ là một thiên tài như thế nào, hôm nay nó liền chọc phải họa lớn cho ông, đây không phải là đang tát thẳng vào mặt ông hay sao chứ.
Còn Trương Thị thì thần sắc khó mà phân biệt được lụi cụi đi phía sau, không biết là bà đang nghĩ gì.
Thọ An Viện, trong căn phòng mộc mạc giản dị yên ắng không một tiếng động, yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, mùi Đàn Hương nồng nặc đè chặt trong lòng mọi người, bình thường nếu như ngửi thấy mùi này chỉ cảm thấy tinh thần thoái mái, nhưng bây giờ thì lại giống như một ngọn núi lớn đè chặt trong lòng người, nặng vô cùng.
"Chu Phủ y, tình hình tổ mẫu ra sao rồi?" Cố Hoài Du nhìn lão phu nhân vẫn đang nhắm chặt mắt nằm trên giường, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, lo lắng hỏi.
Chu Phủ y thở dài một hơi rồi đứng dậy, run rẩy mà nói: "Tình hình không tốt lắm, mạch tượng loạn hết cả lên, hơn nữa còn càng ngày càng yếu đi, lửa giận công tâm, gan thì u uất, một ngụm máu bầm đè chặt ngay lồng ngực mới dẫn đến việc hôn mê bất tỉnh."
Cố Hoài Du cau mày lại: "Có cách gì tốt không?"
Chu Phủ y cúi đầu chầm chậm đáp: "Lão phu nhân tuổi tác đã lớn, ta không có cách nào hoàn toàn nắm chắc được, nếu như có chút không cẩn thận, thì ngụm máu bầm này dễ chạy thẳng vào cổ họng, hậu quả không dám tưởng tượng."
Lâm Tu Duệ đứng ở chỗ không xa, nghe Chu Phủ y nói như thé, sau lưng cũng dần nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, thấm vào vết thương trên lương đau nhói, nhưng so với cái này, điều càng khiến hắn chịu không nổi chính là, nếu như lão phu nhân cứ như thế mà qua đời thì chuyện hôm nay nhất định sẽ không giấu được, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, đối với hắn mà nói thì chính là đòn chí mạng.
Loạn luân với muội muội, cái tội làm tức chết tổ mẫu sẽ đi theo hắn suốt cả cuộc đời! Từ đó, tiền đồ không còn hi vọng gì nữa, danh dự của Vương phủ cũng sẽ bị hủy sạch. Lúc đó, đối diện với những lời chê cười nhạo báng của người trong thiên hạ, hắn biết làm như thế nào chứ.
Cố Hoài Du cắn răng nói: "Vẫn mong Chu Phủ y có thể cố gắng hết sức."
Nhưng Chu Phủ y cũng rất khó xử, hiện giờ lão phu nhân hôn mê bất tỉnh không nói, nếu muốn làm tan máu bầm, chỉ có thể uống thuốc vào, nhưng mà mạch tượng của bà quá yếu, lại không thể dùng thuốc có công dụng mạnh, nếu như công dụng của thuốc không đủ, thì lại không thể làm tan máu bầm, như vậy, liền rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Giang Thị và Lâm Tu Ngôn của Nhị phòng gần như đến cùng lúc với phu thê Lâm Khiếu, cửa phòng mở ra, gương mặt u ám của tất cả mọi người đều xuất hiện trước mặt Lâm Tu Duệ, hắn siết chặt lòng bàn tay, rõ ràng cảm nhận được mỗi một ánh mắt lướt qua hắn đều mang theo sự khinh bỉ.
Lúc chuyện này xảy ra không lâu thì người mà Lâm Tu Ngôn sắp xếp ở trong phủ đã báo lại với hắn tất cả mọi chuyện, từ trước khi nha hoàn đến báo tin thì Lâm Tu Ngôn đã biết được toàn bộ nguyên do rồi.
Sau khi hỏi qua tình trạng của lão phu nhân, Lâm Tu Ngôn mới lạnh mặt mà nhìn về phía Lâm Tu Duệ, tuy rằng bình thường tổ mẫu khá là thiên vị Lâm Tu Duệ, nhưng Lâm Tu Ngôn vẫn luôn nhớ rõ, sau khi phụ thân qua đời, Lâm Khiếu thừa kế tước vị, Trương Thị chỉ tay năm ngón hành hạ mẫu thân hắn, còn Lâm Tương thì cứ nói những lời mỉa mai gia đình hắn.
Ngay khi đó, cũng là lão phu nhân, không nể mặt Trương Thị, chia một nửa tài sản ra cho Nhị phòng, nếu không phải như thế, thì hắn cũng không có cơ hội tìm kiếm kế sinh nhai khác rồi.
Có lẽ có thể hiểu là, lão phu nhân sợ một khi Đại phòng nắm hết quyền hành thì mẹ quá con côi của Nhị phòng sẽ không được sống yên ổn. Nên nếu để như thế thì không bằng chia nhà ra, có một khoản tiền lớn, tự mình làm chủ có lẽ tốt hơn. Tuy là không có Vương phủ làm chỗ dựa, nhưng cũng tốt hơn là sống mà phải nhìn mặt mũi kẻ khác.
Bây giờ Lâm Tu Duệ đang lo lắng cho con đường làm quan sau này của mình, cũng sợ chuyện này bị Nhị Hoàng tử biết được, ánh mắt hắn lướt qua tất cả mọi người, hận không thể bóp chết nha hoàn đi thông báo cho Nhị phòng ngay tại chỗ. Càng nhiều người biết thì chuyện này càng khó mà giấu giếm được!
Đặc biệt là truyền đến tai Nhị phòng, trước giờ hắn và Lâm Tu Ngôn không hòa hợp với nhau, chỉ e là Lâm Tu Ngôn sẽ gấp gáp mà công bố chuyện này ra ngoài mất.
Đang ngây người, trước mắt đột nhiên tối đen, Lâm Tu Duệ đã đi đến trước mặt hắn, nhấc tay lên đấm cho Lâm Tu Duệ một cú: "Đồ còn thua cả súc sinh!"
Má Lâm Tu Duệ đau đớn, khóe môi rách toạc, hắn liếm răng khôn, nhổ ra một cái răng gãy, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì cũng giơ tay lên đánh lại.
Từ lúc đi theo Nhị Hoàng tử, chưa từng có ai dám vô lễ với hắn như thế, cho dù có là quan lớn đến đâu đi nữa cũng phải nể mặt hắn ba phần, càng đừng nói đến một tên dân đen như Lâm Tu Ngôn.
Nhưng mà trên lưng hắn có vết thương, lúc hành động bị đụng trúng đau rát, sức lực giơ tay lên cũng bị hạn chế, gần như là trong chớp mắt, đã bị Lâm Tu Ngôn đạp ra, văng trúng bàn hoa bên tường rồi té ra mặt đất, muốn đứng dậy, nhưng bình sứ trắng cắm đầy hoa lan đột nhiên rơi xuống từ trên bàn thấp, đập mạnh lên đầu hắn, máu tươi chảy dọc theo đầu mày xuống dưới.
Trương Thị hét lên một tiếng, đột nhiên nhào qua, đau đớn mà dùng khăn tay bịt chặt vết thương trên trán Lâm Tu Duệ, lớn tiếng mắng chửi Lâm Tu Ngôn: "Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Nghiệp chướng!"
Lâm Tu Ngôn xoay người lại: "Nghiệp chướng không phải là con trai của bà sao?"
Một cái đạp này của hắn dùng toàn bộ sức lực, đạp ngay lồng ngực của Lâm Tu Duệ, lại thêm bị bình hoa đập trúng, Lâm Tu Duệ giống như là con chó chết vậy, nằm rạp trên mặt đất một hồi lâu vẫn không đứng dậy được, trên đầu toàn là bùn đất, y phục tán loạn, thực sự là chật vật khó coi.
Trong lòng Trương Thị đau đớn vô cùng, vừa khóc lóc mắng chửi vừa đỡ hắn dậy.
"Ồn ào cái gì!" Cố Hoài Du bực mình lên tiếng, ánh mắt như kiếm mà lướt qua Trương Thị.
Cả người Trương Thị run lên, bất giác mà nín khóc, trong lòng bà ta thấy quỷ dị, bà ta thế mà lại bị một tiểu nha đầu dọa.
Phủ y rũ mi cúi đầu, thầm than khổ, tình hình bây giờ của lão phu nhân rất gấp, bản thân ông bó tay không có cách nào, lại nghe thêm người xung quanh nói chuyện liền cảm thấy hình như mình đã vướng vào chuyện lớn, chỉ đành cúi thấp đầu thở nhẹ, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình xuống.
Lão phu nhân nằm trên giường khẽ nhúc nhích, lại phụt một tiếng, nôn ra một ngụm máu bữa, sắc mặt sau đó cũng trở nên tệ hơn, Cố Hoài Du vội bước lên trước, đỡ lấy bà dựa vào trong lòng mình, máu bẩn bắn lên váy nàng cũng không để ý đến.
Trong lòng nàng áy náy khôn nguôi, chỉ mong lão phu nhân có thể nhanh khỏe lại.
Phủ y ổn định lại tinh thần, lại bước lên bắt mạch cho lão phu nhân, sau đó sắc mặt thay đổi, trên trán túa ra một lớp mồ hôi.
"Sao rồi?"
Phủ y lắc lắc đầu, vốn dĩ đã không còn cách nào, chỉ đành dùng những phương thuốc có sẵn thôi, lại cho lão phu nhân ngậm một miếng sâm. Tình hình càng ngày càng xấu đi, Lâm Tu Ngôn nhìn lão phu nhân mặt vàng như giấy, lại nhanh chóng già đi, trong đầu đột nhiên lóe lên một người.
Hắn vội quay lại nói với tên sai vặt đi sau: "Cầm lấy lệnh bài của ta, lập tức đi mới Trần Nhị công tử qua một chuyến!"
Tên sai vặt không dám chậm trễ, nhận lấy lệnh bài rồi vung chân chạy đi Trần phủ.
Không đến một nén nhang sau, tên sai vặt liền dẫn Trần Uyên bước vào, thấy sắc mặt của mỗi người trong phòng đều khác và ngụm máu trên mặt đất, Trần Uyên cũng không dám chậm trễ, sau khi duỗi tay bắt mạch cho lão phu nhân, liền vạch mí mắt bà lên xem, sắc mặt khẽ thay đổi, lập tức lấy một cuộn kim châm trong ống tay áo ra.
"Đi nấu một bát nước sâm, nhớ kĩ, chỉ cần rễ là được." Hắn vừa nói vừa châm cứu lên mấy huyệt đạo quan trọng trên người lão phu nhân.
Mấy huyệt quan trọng trên người, không ai dám châm cứu bậy bạ, Chu Phủ y đứng bên cạnh hoảng hốt không thôi, chỉ cần hơi bất cẩn chút, châm sai một chút thôi thì hậu quả khó mà lường được! Nhưng mà lại thấy Trần Uyên không đổi sắc mặt, châm cứu vừa bình tĩnh lại chính xác, dáng vẻ rất hiểu biết nên ông cũng không nói gì.
Gần một canh giờ sau, Trần Uyên mới thu tay lại, trong khoảng thời gian đó lão phu nhân lại nôn ra một ngụm máu đen lớn, dọa cho trái tim của mọi người trong phòng đều thắt lại.
Phủ y đứng bên cạnh nhìn, mắt lại càng ngày càng sáng lên, sao ông có thể ngờ được rằng, chỉ cần kích thích mấy huyệt quan trọng thì cổ họng sẽ co thắt lại, kích thích dạ dày co bóp, đẩy cho đường ăn đi ngược ra, nôn máu bầm ra ngoài.
"Được rồi, đi bốc thuốc theo phương thuốc này đi." Trần Uyên thở hắt ra một hơi, rồi mắng: "Có điều, sau khi lão phu nhân tỉnh lại thì tuyệt đối không được kích thích bà nữa, nếu không thì ta cũng không có cách nào nữa đâu."
Cố Hoài Du thở hắt ra một hơi, nhận lấy cái khăn ướt trong tay Bạch ma ma, lau đi vết máu còn sót lại bên môi lão phu nhân, sau đó mới nhẹ nhàng thả người bà xuống giường.
Lúc này, cơn nghiện của Lâm Tu Duệ đột nhiên lại trỗi dậy, cánh mũi hắn hơi mở ra, hơi thở nặng nề, trên mặt lúc xanh lúc trắng, biến đổi nhanh chóng.
Ánh mắt Lâm Tu Ngôn lóe lên, nói: "Mong Trần công tử băng bó cho Thế tử một lát!"
Lâm Tu Duệ biết rõ tại sao hắn lại trở thành bộ dáng như thế, nên trong lòng hơi chột dạ, sợ người khác nhìn ra hắn có vấn đề, mở miệng nói: "Không cần!"
Trương Thị đứng bên cạnh gấp gáp lau nước mắt, sợ Lâm Tu Duệ có vấn đề gì, vội vàng nói: "Vậy thì đa tạ Trần công tử trước."
Cuối cùng, hắn vẫn không làm lại Trương Thị, để mặc cho Trần Uyên băng bó.
Sau khi dùng xong thuốc, tình hình của lão phu nhân dần ổn định lại, để lại Giang Thị cùng Trương Thị ở lại hầu hạ bên cạnh, những người khác liền lui ra ngoài.
Lâm Tu Duệ vẫn sợ người khác nhìn ra dấu vết nên vừa bước ra khỏi Thọ An Viện liền ôm lấy ngực mà chạy đi.
Nhìn bước chân hắn chập chững lại hoảng hốt, Trần Uyên quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Tu Ngôn, muốn nói lại thôi.
"Chuyện hôm nay đa tạ Trần công tử trượng nghĩa giúp đỡ." Cố Hoài Du đứng bên cạnh cúi người nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, nếu như có chỗ nào thất lễ mong công tử tha thứ cho."
Trần Uyên cúi người trả lễ: "Cố tiểu thư đa lễ rồi, hành y cứu người là chuyện vui nhất đời này của ta, có thể cầm lấy kim châm cứu một lần nữa ta còn phải cảm tạ hai vị." Mấy ngày nay, hắn thật sự là bị Vương Thị làm phiền đến không thể phiền hơn được nữa, thậm chí vì để hắn đồng ý chuyện hôn sự, bà còn nhốt hắn trong phòng. Trần Uyên không muốn phản bác gì nhiều, cũng lười tranh luận với bà, hắn ăn không ngồi rồi lại chợt nhớ đến những chuyện khi xưa, cũng may, trước khi hắn phát điên thì Lâm Tu ngôn sai người đến mời hắn ra ngoài rồi.
Cố Hoài Du thấy hắn cứ ấp a ấp úng như là có gì muốn nói, liền mở miệng nói: "Trần công tử nếu như có chuyện gì thì cứ nói thẳng không sao."
Trần Uyên nghĩ một hồi lâu, sợ là chỉ là ảo giác của mình, bèn lắc đầu nói: "Không có gì."
Cứ mãi tiễn Trần Uyên ra cửa xong, Cố Hoài Du mới gọi Lâm Tu Ngôn lại: "Đại ca, muội có chuyện muốn nói với huynh."