Cố Hoài Du không ở trong Tống phủ được bao lâu, sau khi chải chuốt sửa soạn xong xuôi, liền thay một bộ đồ cưỡi ngựa mà Cô Vũ Tiên mang đến, kiểu dáng màu sắc không khác gì với bộ khi nãy của nàng, chỉ là cổ áo có chút khác biệt, không nhìn kĩ thì sẽ không nhận ra sự khác biệt. Đợi cho Hồng Ngọc dùng đá đắp lên mắt xong, cảm xúc cũng ổn định lại, sau đó lại dặn dò chuyện hôm nay không được kể cho người khác mới lui về Vương phủ.
Lão phu nhân không thấy gì khác lạ, thấy sắc mặt nàng mỏi mệt liền bảo nàng về Đường Lê Viện nghỉ ngơi, nhưng Tôn thần y lại liếc thấy sợi chỉ đỏ mỏng manh trên cổ nàng, ánh mắt có chút kì lạ, lát sau mới chắp tay mà đi.
Sau khi trải qua chuyện này, Cố Hoài Du liền bỏ đi ý nghĩ học cưỡi ngựa, khoảnh khắc mà con ngựa phát điên chạy lung tung, nàng gần như là bị dọa chết, nàng không muốn lần sau lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn gì nữa đâu.
Trong phủ dường như khôi phục lại sự yên ắng, chuyện chuẩn bị Hạ Miêu Hoàng thượng giao cho Tống Thời Cẩn toàn quyền phụ trách, bên hung thủ cũng đã có chút manh mối, hắn sai người đến thông báo cho Cố Hoài Du một tiếng, sau đó lại bắt đầu trở nên bận rộn.
Điều khiến Cố Hoài Du cảm thấy kì lạ là, sau khi Lâm Tu Duệ yên ắng nhiều ngày, bây giờ lại được Nhị Hoàng tử sai người đi mời qua đó, có lẽ là lại được giao phó cho việc quan trọng, mấy ngày nay lại bắt đầu trở nên vinh quang như xưa rồi, nghe nói là sau khi dùng thuốc giải thì cũng đã ít sử dụng Xích Ẩn Tán hơn rồi.
Trong khoảng thởi gian này, chuyện Sử bộ thị lang có sai bà mối đến, mang theo lễ lớn đến cầu thân với Nhị phòng cũng khiến cho Thịnh Kinh trở nên náo nhiệt đôi chút, có điều ai ai cũng đang chuẩn bị cho Hạ Miêu, bàn tán về chuyện này qua hai ngày liền thôi.
Lâm Chức Yểu bị Giang Thị nhốt trong phủ học quy củ, nhốt đến mức bực bội không thôi, bèn lén lút trèo tường đến Đường Lê Viện, xém chút bị hộ vệ nhìn nhầm thành kẻ gian mà đánh cho te tua rồi.
"Hộ vệ trong viện này của muội võ công khá cao đó, xém chút nữa là đánh chết ta rồi." Lâm Chức Yểu cầm một trái đào, vừa gặm vừa nói.
Cố Hoài Du cười cười, không trả lời, ngược lại nói: "Sau trung thu là đến kì hôn lễ rồi, tỷ không bận sao? Sao có thời gian chạy đến chỗ muội rồi?"
Lâm Chức Yểu thở một hơi dài đằng đẵng, sắc mặt bất lực: "Đừng nói nữa, ta cũng chỉ muốn đến chỗ muội để thả lỏng chút thôi, nương ta thật là đáng sợ mà, y như là mong ngóng ta có thể gả đi liền ngày mai ấy."Ngập ngừng một lát, nàng vẫy tay với Cố Hoài Du, đè thấp giọng mà nói: "Có điều, có người còn thảm hơn ta nữa kìa, ta nghe nói Trần Uyên bị nhốt trong nhà không được rời dù chỉ nửa bước, ha ha ha..."
Cố Hoài Du thấy nàng cười thoải mái, đến bây giờ vẫn thật sự có chút khâm phục tâm thái của Lâm Chức Yểu rồi, thấp giọng nói: "Hắn không bằng lòng như thế, mà tỷ còn vui như vậy sao?"
"Ha... Ha..." Tiếng cười của Lâm Chức Yểu im bặt, trên mặt cứng lại: "Đúng ha, làm như ta bằng lòng lắm vậy ấy!"
Thực ra nàng cũng muốn từ chối một cách cứng rắn chút, thậm chi còn nghĩ đến chuyện bỏ trốn, có thể chạy được bao xa thì chạy. Nhưng mà nhìn thấy những nếp nhăn lo lắng ở đuôi mắt của Giang Thị, Lâm Chức Yểu lại có chút không đành lòng, bao nhiêu năm qua, Giang Thị nuôi ba đứa con vất vả thế nào, nàng đều biết hết.
Cái khổ đó không phải là cái khổ trong cuộc sống, mà là sự cô độc trong tâm hồn, một mình lau nước mắt là chuyện thường tình, thực ra nàng cũng không muốn chuyện của mình lại tạo ra một vết thương mới trong lòng Giang Thị, dù sao thì gả cho ai cũng phải gả, sớm muộn gì cũng phải gả còn không bằng bây giờ làm theo ý của bà luôn cho rồi.
"Ầy, phiền chết đi!" Lâm Chức Yểu lại thở dài một hơi, giận bừng bừng mà cạp mạnh trái đào.
"Tiểu thư, Đinh Hương của sảnh trước cầu kiến." Tiếng Lục Chi vang lên ở cửa.
Cố Hoài Du cao giọng nói: "Vào đi."
Lục Chi vén màn dẫn người bước vào, tiểu nha hoàn hành lễ với Cố Hoài Du, nói: "Tiểu thư, Lục Công chúa đến thăm Quận chúa, lão phu nhân mời người qua đó một chuyến ạ."
Trong lòng Cố Hoài Du run lên, lúc này mà Vệ Thanh Nghiên tìm đến cửa, không biết là lại muốn làm gì: "Để ta thay bộ y phục, rồi sẽ đến ngay."
Tiểu nha hoàn vâng dạ, cúi người lui ra ngoài.
Người vừa đi, Lâm Chức Yểu liền cau mày nói: "Nàng ta đến thăm Lâm Tương? Bình thường cũng chẳng thấy hai người họ thân thiết mấy."
Trong đầu lóe lên, lòng Lâm Chức Yểu kêu lộp bộp, chuyện hôm đó Cố Hoài Du mất khống chế bây giờ nàng vẫn không dám hỏi một câu, cứ sợ lỡ miệng nên giấu chuyện này trong đáy lòng, gần như nàng cũng sắp quên mất rồi, Vệ Thanh Nghiên thích Tống Thời Cẩn như thế, lẽ nào là nàng ta biết chuyện gì rồi.
"Muội cẩn thận nàng ta một chút." Bắt lấy cánh tay Cố Hoài Du, sắc mặt Lâm Chức Yểu nghiêm trọng: "Nàng ta không phải là người dễ đối phó đâu."
Cố Hoài Du vỗ vỗ mu bàn tay nàng, chầm chậm nói: "Muội tự biết sắp xếp mà."
Lâm Chức Yểu nghĩ một hồi lâu, quyết định nói: "Nàng ta là Công chúa, đối đầu với nàng ta muội ở thế yếu, nếu như sợ quá, thì đi tìm Tống Thời Cẩn, muội yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này với ai đâu."
"Yên tâm." Cố Hoài Du nói: "Muội phải qua đó rồi, tỷ ở đây đợi muội hay qua đó cùng muội?"
Lâm Chức Yểu phẩy phẩy tay: "Hôm nay nàng ta nghênh ngang mà đến, có lẽ là sẽ không làm chuyện gì xấu xa đâu. Muội đi đi, ta lén lút trèo tường đến đây, không ai biết là ta trốn ở chỗ muội, nếu như bị nương ta phát hiện ra thì ta tiêu tùng mất."
Cố Hoài Du gật gật đầu, dẫn theo nhóm người Lục Chi ra khỏi cửa, đi được nửa đường thì chợt thấy lão phu nhân dẫn theo một nử tử thân hình yểu điệu ăn mặc quý phái thong thả đi đến, phía sau còn có không ít nha hoàn và ma ma, phô trương không thể tả.
"Tham kiến Lục Công chúa." Cố Hoài Du cúi người hành lễ.
Vệ Thanh Nghiên cố ý sửa soạn thể hiện hết sự cao quý của mình, váy trăm bướm vòng quanh hoa màu đỏ nhạt, dây đai lưng trên eo thắt chặt mấy phần như muốn lấy mạng người, trên đầu cái một bộ diêu Phi Loan, rũ xuống lắc lư lắc lư tỏa sáng.
Đuôi mắt hướng lên trên, sự quyến rũ sắc bén tỏa ra từ trong xương cốt, có một sự khác biệt hoàn toàn với thân nam trang ngày hôm đó.
"Đứng lên đi." Giọng nói của nàng ta quyến rũ, cũng khá giống như tự mang theo ba phần cao ngạo ở trên cao.
Ánh nhìn của Vệ Thanh Nghiên lặng lẽ lướt qua trên người Cố Hoài Du, trong lòng lại càng giận hơn, thấy nàng ăn mặc tươi mới sảng khoái, lại càng cảm thấy mình ăn mặc trang trọng như thế này là thua kém.
Cố Hoài Du này, trời sinh ra là để làm kẻ đối đầu với nàng ta!
Mấy ngày nay Vệ Tranh không biết là đang bận gì mà không có thời gian quản nàng ta, Vệ Thanh Nghiên vẫn là không nhịn được mà chạy đến Vinh Xương Vương phủ, cũng may lời dặn dò bên tai của Đức Phi nàng ta vẫn nhớ, cho nên nhẫn nhịn lại không hề làm gì với Cố Hoài Du.
Hôm nay nàng ta đến, là có mục đích khác.
"Lão phu nhân, bà đi nghỉ đi, chỗ này có Hoài Du đi với ta là được rồi." Vệ Thanh Nghiên cười nói với lão phu nhân.
Lão phu nhân không yên tâm lắm, Lục Công chúa trước giờ mắt cao hơn đầu, luôn cảm thấy Lâm Tương xấu xí nên không thích qua lại với nàng ta lắm, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên đến nhà, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng lắm, nên quyết định nói: "Không sao, Lục Công chúa đến Vinh Xương Vương phủ là vinh hạnh, lão thân sao dám chậm trễ chứ."
Vệ Thanh Nghiên vẫn cười hiền hòa như cũ: "Ta nghe nói mấy ngày trước bà đổ bệnh, nếu như vì ta mà mệt mỏi nữa không phải lại thành tội của ta sao? Hôm nay ta đến chỉ là muốn đến thăm Tương Nhi, có Tam tiểu thư ở cạnh là được rồi."
Cố Hoài Du cười cười, cao giọng nói: "Nếu như Công chúa cũng đã nói như thế rồi, tổ mẫu người cứ yên tâm mà đi nghỉ ngơi đi, cháu gái nhất định sẽ tiếp đãi Công chúa thật tốt."
"Chuyện này..." Ngu lão phu nhân lo lắng nhìn Cố Hoài Du một cái, thấy nàng chớp chớp mắt với mình, trong lòng dường như đã có tính toán: "Vậy lão thân bèn lui xuống trước, Hoài Du, hầu hạ chăm sóc Công chúa cho tốt."
Cố Hoài Du cúi người: "Tổ mẫu đi thong thả."
Lão phu nhân vừa đi, Vệ Thanh Nghiên liền thu lại nụ cười trên mặt, quan sát Cố Hoài Du từ trên xuống dưới rồi nói: "Cố Hoài Du, ngươi đắc ý lắm đúng không?"
"Không biết sao Công chúa lại nói lời này?" Cố Hoài Du cúi thấp đầu nhàn nhạt nói.
Vệ Thanh Nghiên cắn cắn răng, đè thấp giọng: "Vốn dĩ loại người thô bỉ như ngươi không xứng nói chuyện với ta, nhưng hôm nay ta vẫn đến để nói cho ngươi biết, đừng có mơ tưởng Tống Thời Cẩn, ngươi không xứng!"
Cố Hoài Du cười nhàn nhạt, "Xứng hay không xứng, không phải do Công chúa nói là đúng. Ta lớn lên ở quê, không hiểu cách nói chuyện, nếu như có chỗ nào thất lễ, vẫn mong Công chúa tha thứ cho."
Vệ Thanh Nghiên nghe vậy liền đen mặt, trong mắt có lửa giận bốc lên, trầm giọng nói: "Quế ma ma, vả miệng cho ta!"
Cố Hoài Du không hề hoảng loạn, "Mong Công chúa nói rõ ta đã phạm phải tội gì?"
Nhưng Quế ma ma lại không dám làm bậy theo tính tình của Vệ Thanh Nghiên, bước lên trước, dùng một giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe được nhỏ giọng nói: "Lời của Đức Phi nương nương, Công chúa người quên rồi sao?"
Đức Phi nương nương từng dặn dò, khoảng thời gian này canh chừng Công chúa cho kĩ, không được để nàng ta gây ra họa gì, hôm nay Công chúa xuất cung, bà ta không ngăn được, nhưng mà nếu như làm bậy, Quế ma ma vẫn cố gắng nhắc nhở một phen.
Cơn giận mới vừa dễ dàng chọc tới của Vệ Thanh Nghiên như là bị một thau nước lạnh hắt vào, nàng ta tức tối mà nhìn Cố Hoài Du một cái: "Bỏ đi, hôm nay tạm tha cho ngươi, dẫn ta đến chỗ Lâm Tương."
Trong Phù Hương Viện, Lâm Tương vừa mới nổi điên một trận, bây giờ đã được Tôn thần y kiềm chế lại, cầm lấy một con dao nhỏ, rồi dùng dao rạch một vết thương lớn cỡ hai đồng tiền ở đầu ngón tay đã thoa thuốc lấy máu vào trong ly, màu đen trong máu đã nhạt đi không ít.
Tôn thần y vừa ghi lại đơn thuốc vừa cầm ly lên ngửi, "Chỗ nào không đúng nhỉ? Cỏ Bạch Hoa Xà, nửa nhánh hoa sen, Địa Trành Bại Tương Thảo, hay là lấy độc trị độc..."
Tờ giấy dưới ngòi bút đã chi chít một mảnh, ông còn đang nhanh tay lật sách để tìm hiểu, đem tất cả những suy nghĩ trong đầu ghi ra hết, đột nhiên, giọng nói của nha hoàn canh cửa vang lên: "Nô tỳ tham kiến Tam tiểu thư."
Cố Hoài Du xoay người lại với Vệ Thanh Nghiên, đưa tay về phía cửa: "Mời Lục Công chúa."
Tôn thần y cau cau mày, vội vàng giấu ly máu trong tay đi, gấp tờ giấy khi nãy giấu vào trong tay áo, Cố Hoài Du liền dẫn Vệ Thanh Nghiên bước vào trong."
"Vị này là Tôn đại phu Tôn Minh Đức, Thế tử mời từ Thương Châu đến để trị bệnh cho Quận chúa." Cố Hoài Du giới thiệu.
Tôn thần y nhìn chằm chằm Vệ Thanh Nghiên, thỉnh thoảng như là nhìn xuyên qua nàng ta mà thấy được một người khác, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại cấu vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không có tác dụng, cũng may là trên ống tay áo còn những cây kim châm khác nữa, ông nhắm thẳng đầu kim vào tay mình mà không chút do dự nào.
Vệ Thanh Nghiên chỉ cảm thấy ánh mắt mà "Tôn Minh Đức" nhìn mình có chút kì lạ, đột nhiên khiến cho lòng nàng ta cảm thấy lạnh lẽo, nàng ta đưa mắt sang bên cạnh, Quế ma ma liền giận mắng: "Điêu dân to gan, tôn nhan của Công chúa, nào há phải thứ để ngươi có thể nhìn thẳng như thế!"
Trong tay Tôn thần y là cây kim châm, nỗi đau tận xương ép ông tỉnh táo, giọng nói bỗng chốc già đi mấy phần: "Thảo dân không dám."
"Cút ra ngoài!" Vệ Thanh Nghiên cau mày nói.
Ánh mắt của tên Tôn Minh Đức này, khiến nàng ta rất khó chịu.
Tôn thần y khép mắt lại: "Công chúa thứ tội, thảo dân không dám rời xa nơi này một lát, cảm xúc của Quận chúa vẫn chưa ổn định, nếu như tỉnh lại gây thương tích cho người khác, thảo dân không gánh nổi ạ."
Vệ Thanh Nghiên trừng mắt nhìn ông ta, nghĩ đến nếu như Lâm Tương thật sự có vấn đề, gây thương tích cho nàng ta thì sao? Thấy "Tôn Minh Đức" đã lui sang một bên, mới thong thả đi đến bên cạnh giường.
"Lâm Tương, Lâm Tương, ta đến... Á!" Vừa mới kéo rèm lên, Vệ Thanh Nghiên liền hoảng hốt hét lên, bị dọa cho lùi liên tục về sau mấy bước, ngã lên người Quế ma ma.
Trải qua sự điều dưỡng mấy ngày của Tôn thần y, trạng thái của Lâm Tương đã tốt lên không ít, ít nhất là vết thương trên người đã lành hẳn, nhưng những vết sẹo mới mọc ra vẫn ngoằn ngoèo dính lấy nhau, hơn nữa bởi vì Xích Ẩn Tán, trên người nàng ta cũng giống như Trương Thị vậy, nổi không ít mụn nhọt độc, mặt mũi khác hẳn khi xưa, nhìn vào như là một con quái vật!
Vệ Thanh Nghiên lần đầu tiên thấy một người còn đáng sợ hơn cả quỷ, nhịp tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, run rẩy mà hỏi: "Nàng ta là ai?"
Khóe miệng Cố Hoài Du nhếch lên thành một đường con, bước lên trước vén màn lên, nói: "Đây là Quận chúa ạ, người nhìn cho kĩ đi."
Nếu như lúc trước Lâm Tương chỉ là thanh tú đã bị Vệ Thanh Nghiên gọi là xấu, thì bây giờ thực sự là xấu không ai bằng, không dám nhìn thêm một cái, Vệ Thanh Nghiên nhắm chặt mắt hét lớn: "Buông xuống, buông rèm xuống!"
Cố Hoài Du thong thả nói: "Công chúa không phải là đến để thăm tỷ tỷ sao? Người nhìn rõ chưa?"
Vệ Thanh Nghiên sắp ói ra mất thôi, cả người từ trên xuống dưới đều bắt đầu ngứa ngáy, dáng vẻ đó của Lâm Tương... Trên người có nhiều mụn nhọt độc như thế, không biết có lây nhiễm hay không nữa!