Hai người cách nhau rất gần, Cố Hoài Du nhắm mắt cũng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt khiến người khác yên lòng trên người hắn, sau khi Tống Thời Cẩn cẩn thận thổi mảnh bông lau đi, hắn cũng không vội vàng tách ra, mà chỉ rũ mắt nhìn nàng.
Bởi vì khoảng cách chiều cao, thiếu nữ ngẩng đầu dưới ánh dương, đôi lông mi như cánh bướm mang theo những giọt nước mắt, hơi khẽ run lên, lấp lánh như đá quý, bờ môi gần trong gang tấc, đỏ đến chói mắt.
"Xong chưa vậy?" Tuy là nhắm mắt, nhưng Cố Hoài Du vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của hắn, không kiềm được hơi né đi rồi hỏi.
Bàn tay cầm vai nàng của Tống Thời Cẩn đưa lên mặt nàng, hầu kết chuyển động lên xuống, thấp giọng nỉ non: "Đừng nhúc nhích, còn dính ở khóe mắt nữa, ta lấy ra cho nàng."
Cố Hoài Du "ồ" một tiếng, lại ngẩng đầu cao lên chút nữa, nàng không dám mở mắt ra, cứ sợ cỏ bông lau ngứa ngáy kia lại chạy vào mắt theo cái chớp mắt, đột nhiên trước mắt nàng tối lại, có một bàn tay che đôi mắt của nàng lại, lòng bàn tay rất nóng.
Ngũ quan bị phóng to ra, nàng có thể cảm thấy hắn lại cách nàng gần hơn một chút, hơi thở nóng rực gần như là phả lên mặt nàng, nhịp tim Cố Hoài Du có chút không bình thường, đang muốn nói gì đó để che giấu thì tiếp sau đó trên môi nàng chợt ấm, mang theo cảm giác ngứa ngáy như là chỉ chạm nhẹ vào liền rút về.
Đôi lông mi run rẩy lướt qua lòng bàn tay, Tống Thời Cẩn buông tay, lúc siết chặt lòng bàn tay cũng lùi về sau một bước: "Xong rồi."
Cố Hoài Du lắc lắc đầu, thử mở mắt ra nhìn hắn, trên má còn lưu lại nhiệt độ cao, chợt có hơi chột dạ, nói: "Đa tạ."
Tống Thời Cẩn cười cười, liếc nhìn ba người đang quay lưng lại đây: "Ta phải đi rồi, chính nàng phải cẩn thận, có chuyện gì thì tìm sư phụ."
"Được." Cố Hoài Du gật đầu, thấy sắc mặt hắn bình thường, e là khi nãy chỉ là ảo giác thôi.
Xoay người lên ngựa, Tống Thời Cẩn không nhịn được mà nhấc tay lên, ngón tay lướt qua bờ môi, sự mềm mại chạy thẳng vào trong tim.
Vệ Thanh Nghiên ở một góc xa chần chừ không di chuyển bước chân, vừa muốn chạy trốn, vừa như tự ngược mà không kiềm lòng được nhìn về phía đó, ánh nhìn như là hận không thể cắt mấy miếng thịt trên người Cố Hoài Du vậy.
Phù Gia lặng lẽ liếc nhìn Vệ Thanh Nghiên một cái, như là tức giận thay cho nàng ta: "Tống Thời Cẩn đúng là có mắt không tròng!"
Vệ Thanh Nghiên đột nhiên xoay đầu lại, sắc mặt u ám, "Tống Thời Cẩn cũng là để ngươi gọi sao?"
Trong lòng Phù Gia run lên, ngại ngùng toét miệng cười, cắn răng nói: "Ý của ta là, Cố Hoài Du này phóng đãng lăng nhăng, dụ dỗ Tống đại nhân trước mặt bao nhiêu người, sao lại không biết xấu hổ đến như thế chứ!"
Lồng ngực Vệ Thanh Nghiên lên xuống phập phòng, dáng vẻ thân mật của hai người không ngừng chuyển động trong đầu nàng ta, tức đến mức lửa ghen ghét bùng cháy, không thể nào kiềm nén được, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tiện nhân!"
Vó ngựa dần xa, lúc này Tôn thần y mới dẫn hai nha hoàn với sắc mặt kì lạ sáp lại gần, nháy nháy mắt với nàng: "Bắt cá nữa không?"
Cố Hoài Du lắc lắc đầu, "Không bắt nữa, chúng ta về, con có chuyện muốn hỏi."
Lục Chi thấy ánh mắt của Cố Hoài Du rơi lên người mình, cảm thấy có chút không hay rồi.
Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước thì mấy người họ đã bị Vệ Thanh Nghiên và Phù Gia nhảy ra từ trong rừng chặn đường lại.
"Lục Công chúa." Cố Hoài Du cúi cúi người, giọng điệu bình thản.
Vệ Thanh Nghiên nhìn khóe mắt vẫn còn mang hơi nước của nàng, lòng bàn tay dần siết chặt lại, mới nhịn được cơn tức muốn chạy lên xé rách Cố Hoài Du ra thành hai nửa kia xuống.
"Cố Hoài Du, lúc nãy ngươi làm gì?"
Lục Chi và Tôn thần y đồng thời bước lên trước một bước, len lén bảo vệ Cố Hoài Du, biểu cảm của Vệ Thanh Nghiên hơi vặn vẹo chút rồi.
Cố Hoài Du cau cau mày, lạnh giọng nói: "Ngắm cảnh, Lục Công chúa có ý kiến gì sao?"
"Ha!" Vệ Thanh Nghiên bật cười một tiếng, cười lạnh nói: "Ngắm cảnh? E là đang dụ dỗ nam nhân của người khác mới đúng!"
Trong lòng Cố Hoài Du chán ghét, mặt không biểu cảm lạnh lùng nói: "Lục Công chúa ăn nói cẩn thận."
Vệ Thanh Nghiên bật cười, khinh miệt nói: "Ngươi làm thì cũng làm rồi, còn sợ người khác nói sao?"
Phù Gia nói tiếp: "Đúng thế, trong kinh thành sao lại có một nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi chứ! Vừa nãy ta đã nhìn thấy rõ ràng, ai mà không biết Tống đại nhân là Phò mã tương lai của Lục Công chúa chứ, vậy mà ngươi dám dụ dỗ Tống đại nhân, còn không có liêm sỉ mà hôn nhau ban ngày ban mặt như thế nữa!"
Hôn nhau? Cố Hoài Du lạnh lùng nhìn Phù Gia một cái, tượng đất cũng có ba phần tính tình, nàng vốn dĩ không muốn dây dưa, nhưng mà nghe lời nói của hai người này, bèn bật cười, nói từng câu từng chữ: "Phò mã? Mong Phù Đại tiểu thư nói rõ ra, chức Phò mã này là ai ban cho, đã được Hoàng thượng chỉ hôn chưa?"
Sắc mặt Phù Gia thay đổi, nhìn Vệ Thanh Nghiên sắc mặt ngày càng u ám bên cạnh, tiếp tục nói: "Ngươi đừng quên Công chúa có thân phận gì, ngươi lại có thân phận gì, ta khuyên ngươi, đừng có mà dây dưa với Tống đại nhân nữa, ngài ấy không phải là người mà ngươi có thể với tới."
"Vậy thì, ngươi lại lấy thân phận gì mà hỏi chuyện này?" Cố Hoài Du cố ý muốn chọc tức hai người này, không nhanh không chậm nói: "Hai người bọn ta trai chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, cho dù là có gì, thì có liên quan gì đến ngươi?"
Vệ Thanh Nghiên nghiến răng nghiến lợi: "Nói như vậy là ngươi thừa nhận rồi? Thừa nhận ngươi thích Tống Thời Cẩn!"
Cố Hoài Du cau cau mày, trong lòng đột nhiên nghĩ lại, thích sao? Đại khái là thích đi! Nếu như không thích, sao nàng lại phải đối đầu với Lục Công chúa như thế này, những lời nói ra theo bản năng e chính là đáp án rồi.
Thấy nàng vẫn mãi không nói gì, Vệ Thanh Nghiên cắn cắn răng, trong cơn giận dữ nàng ta giật phắt cái roi trên eo xuống, không kịp nghĩ ngợi gì mà quất về phía Cố Hoài Du, đuôi roi rơi xuống một nữa liền bị Tôn thần y bắt lấy.
Tôn thần y chớp chớp mắt, buông tay ra ngay lúc Vệ Thanh Nghiên giật roi lần nữa, thấy nàng ta ngã sóng soài trên mặt đất, giật mình nói: "Ai yo, Công chúa, người sao vậy? Sao đang yên đang lành lại ngồi xuống đất rồi?"
Vệ Thanh Nghiên tức mà hét lớn lên: "Tiện tỳ, ta giết chết ngươi!"
Tôn thần y cúi cúi người, dưới ánh nhìn tàn độc của Vệ Thanh Nghiên, thong thả nói: "Được thôi."
Vệ Thanh Nghiên bị tức đến mức muốn hộc máu! Cái bà già này có ý gì! Sao lại dám không coi nàng ta ra gì như thế!
Phù Gia vội vàng đỡ Vệ Thanh Nghiên dậy, trách móc Cố Hoài Du: "Cố tiểu thư dung túng nô tỳ hành hung, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ bẩm báo lại với Đức Phi nương nương."
"Cứ tự nhiên." Cố Hoài Du cúi người hành lễ, nhấc chân muốn rời đi, nhưng lại bị Vệ Thanh Nghiên chặn lại: "Đứng lại! Ngươi có thái độ gì thế hả!"
"Người thích làm nhục người khác thì cũng sẽ bị người khác làm nhục thôi, Công chúa nếu như cảm thấy thái độ của ta không tốt thì có thể đi tìm Đức Phi nương nương mách tội, để xử lý ta."
Vệ Thanh Nghiên nhìn chằm chặp nàng, nghiêm giọng nói: "Đừng tưởng là ta không dám, Cố Hoài Du, ta nói cho ngươi biết, Tống Thời Cẩn là của ta, ngươi không có tư cách cũng không xứng mà giành với ta."
"Ồ." Sắc mặt Cố Hoài Du không hề thay đổi, "Nếu như không có việc gì khác, ta đi trước đây."
Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, Vệ Thanh Nghiên cảm thấy mình như là đánh một quyền vào gối bông, cơn tức thì không xả được, ngược lại mình còn bị tức xém chết, nàng ta giật gãy hết cỏ bông lau bên cạnh, bông lau rụng tời lại dính đầy lên người nàng ta.
Phù Gia huơ huơ tay phủi tan đám bông lau trước mắt, thấp giọng khuyên: "Công chúa, người bớt giận."
Vệ Thanh Nghiên đột nhiên hít sâu một hơi, bị sặc ho liền mấy tiếng, đẩy mạnh Phù Gia ra, hét lên mà phủi đám bông lau dính trên người, giận dữ mắng: "Ngươi im miệng cho ta! Đồ vô dụng!"
Phù Gia cúi đầu lui sang một bên, Vệ Thanh Nghiên phì phì mấy tiếng nhổ hết bông lau lỡ hít vào trong miệng ra, nhìn chằm chặp bóng dáng chủ tớ đã đi xa.
Cố Hoài Du, ta không tha cho ngươi đâu!
"Công chúa." Phù Gia nhìn một cái vào gương mặt vặn vẹo của nàng ta, cẩn thận dè dặt nói: "Mỗi năm lúc đi săn vẫn luôn có người bị ngộ thương..."
Vệ Thanh Nghiên híp híp mắt lại, "Vậy thì, trong danh sách ngộ thương năm nay tăng thêm một người nữa, cũng không phải chuyện khó khăn gì."
Chỉ cần Cố Hoài Du chết, thì trái tim của Tống Thời Cẩn mới chết!
Tống Thời Cẩn không thích nàng ta không quan trọng, nhưng mà tuyệt đối không thể thích người khác.
Mặt trời dần lên cao, cơn đau cả người Đức Phi dường như không kìm nén nổi nữa, sau khi vội vàng chạy về trong lều đốt huân hương lên xông hương một phen, uống một viên thuốc lớn còn mang theo mùi đất tanh mới có thể nằm nghiêng trên giường, thở hắt ra một hơi thật sâu.
Tĩnh Thu cô cô vội vàng đưa khăn qua, Đức Phi cầm lấy lau lau trán, Vệ Thanh Nghiên liền dẫn theo Phù Gia giận bừng bừng chạy về, vừa nhìn thấy Đức Phi liền nhào vào trong lòng bà ta.
Cơn đau còn sót lại trên người Đức Phi chưa có tan đi hết, bị đụng một cái như thế, bà ta hít một hơi khí lạnh.
Nhưng Vệ Thanh Nghiên lại không phát hiện ra, mở miệng liền nói: "Mẫu phi, người nhất định phải làm chủ cho con!"
Đức Phi thở chầm chậm hai hơi, kéo nàng ta từ trong lòng ra, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hốc mắt Vệ Thanh Nghiên đỏ lên, bắt đầu khóc thút tha thút thít, lúc này Phù Gia mới hành lễ với Đức Phi, giải thích: "Lúc nãy Công chúa gặp phải Tam tiểu thư Vinh Xương Vương phủ bên bờ hồ, nàng ta dám nói năng lỗ mãng với Công chúa, thậm chí còn dung túng nô tỳ hành hung..."
Không có lửa thì làm sao có khói, Đức Phi liếc Vệ Thanh Nghiên một cái: "Ta muốn nghe sự thật." Con của bà ta, bà ta hiểu nhất, Vệ Thanh Nghiên xưa nay không phải là một đứa để cho người khác ăn hiếp.
Vệ Thanh Nghiên cắn cắn môi, cấu lòng bàn tay: "Mẫu phi, con muốn người giúp con giết Cố Hoài Du!"
Đức Phi cau cau mày, trong mắt bà ta, chỉ dựa vào thái độ mập mờ không rõ ràng của Tống Thời Cẩn dành cho Cố Hoài Du, thì Cố Hoài Du này vẫn còn có ích. Trước kia Vệ Thanh Nghiên lén lút làm việc sau lưng bà ta, bị bà ta ngăn chặn giữa đường một lần rồi, "Cho ta một lý do."
Vệ Thanh Nghiên gần như là nghiến răng mà kể lại chi tiết mọi chuyện nàng ta thấy hôm nay cho Đức Phi nghe.
"Hai bên có ý với nhau? Hôn nhau?" Đức Phi cười cười, với tính cách của Tống Thời Cẩn, là tuyệt đối không thể làm ra chuyện như thế. Bà ta quan sát Tống Thời Cẩn lâu như thế, gần như là có thể chắc chắn, hắn là người vì quyền lực mà có thể bất chấp mọi thủ đoạn để bò lên cao hơn.
Vệ Thanh Nghiên nói: "Đúng vậy, chính miệng Cố Hoài Du thừa nhận rồi, con mặc kệ, con muốn giết nàng ta, con không muốn nhìn thấy nàng ta một ngày nào nữa."
"Nghiên Nhi!" Giọng điệu của Đức Phi hơi nặng: "Chuyện của nàng ta, mẫu phi tự có sắp xếp, con không được làm loạn."
Sắc mặt Vệ Thanh Nghiên trắng bệch ra, không dám tin mà nhìn Đức Phi: "Mẫu phi, người thật sự thích nàng ta như thế sao? Có phải là người muốn làm chủ ban hôn cho nàng ta không?"
Đức Phi xoa xoa huyệt thái dương, có chút hối hận khi nuôi dạy Vệ Thanh Nghiên thành bộ dạng bướng bỉnh như thế này, mấy ngày nay bà ta có sắp xếp khác, không thể có chút sai lệch nào được, nhưng mà những chuyện này, lại không thể nào nói với Vệ Thanh Nghiên được.
"Có một số chuyện, những gì nhìn thấy bên ngoài không nhất định là thật." Đức Phi vuốt vuốt tóc nàng ta, thấp giọng nói: "Nhưng mà mẫu phi bảo đảm với con, tuyệt đối không phải là thích nàng ta."
Vệ Thanh Nghiên đang giận dữ, làm sao có thể nghe được câu khuyên nào, mở miệng liền nói: "Vậy sao người không đồng ý con giết nàng ta! Con là Công chúa cao quý, muốn giết một tiện nhân không được thương yêu như nàng ta không phải là chuyện khó khăn gì, sao mẫu phi lại ngăn càn con hoài?"
Đức Phi hít sâu vài hơi, dịu giọng nói: "Chuyện này, con đừng nóng vội, tóm lại là có một ngày, mẫu phi nhất định sẽ khiến con được như ý."
Vệ Thanh Nghiên không cam lòng, qua mất ngày nữa, qua mấy ngày nữa nói không chừng Cố Hoài Du đã chuẩn bị gả cho Tống Thời Cẩn rồi mất, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Nhị Hoàng tử vén màn bước vào từ ngoài cửa.
Phù Gia thẹn thùng mà nhìn Nhị Hoàng tử một cái, hơi cúi cúi người thì nghe hắn ta nói: "Các ngươi ra ngoài trước đi."
Vệ Thanh Nghiên ngồi yên không nhúc nhích, cứ nhất quyết bắt Đức Phi đồng ý, "Mẫu phi còn chưa đồng ý thì con không đi."
Vệ Tranh cau chặt mày, hỏi: "Muội lại muốn làm gì nữa?"
Con ngươi Phù Gia xoay tròn, tự gom dũng khí bước lên trước nũng nịu kể lại mọi chuyện cho Vệ Tranh, Vệ Tranh nghe mà đầu mày dần nhíu chặt lại.
"Chuyện này không được nhắc nữa!" Hắn nhìn về phía Vệ Thanh Nghiên: "Khi nào thì muội mới có chút đầu óc chứ? Lần trước ta nói với muội những gì?"
Vệ Thanh Nghiên mím mím môi, không phục mà nói: "Chuyện gì cũng không cho muội làm, mọi người có chuyện cũng giấu muội, mọi người vốn dĩ là không thương muội."
Vệ Tranh cảm thấy nàng ta thực sự là hết thuốc chữa, nghiêm giọng: "Thiên Hành, mang Công chúa về lều."
"Mẫu phi, người nhìn huynh ấy kìa!" Vệ Thanh Nghiên nói với Đức Phi.
Đức Phi nhắm nhắm mắt: "Con về trước đi, lát nữa mẫu phi gọi con sau."
Vệ Thanh Nghiên thất vọng nhìn ca ca và mẫu phi mình một cái, ánh nhìn lướt qua Phù Gia, giận dữ mà mang nàng ta đi ra ngoài.
*Dĩ hạ phạm thượng: Cấp dưới, người thấp kém hơn mà lại mạo phạm, làm trái hoặc vô lễ với người cao quý hơn, cấp trên.
- -----------
Mọi người ơi, sau bao ngày ấp ủ thì Cáo cũng đã chính thức có được một trang blog dành riêng cho mình, đó cũng sẽ là ngôi nhà chính mà Cáo chia sẻ những bộ truyện tinh thần của mình đến với mọi người nè. Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất tại blog cá nhân và cập nhật sau trên Wattpad nên mọi người cùng chú ý theo dõi và ủng hộ cho blog của Cáo nha!!!!!!!
Yêu mọi người! <3
Link blog cho bạn nào cần: https://trichtinhlau2811.home.blog/