Tiếng hít lạnh nối tiếp nhau vang lên trong khắp căn phòng, phu nhân Bình Khuê Hầu sau khi nhìn một cái liền bị dọa đến nỗi bàn tay cầm ly trà run lên, trà vừa mới pha xong hắt đầy người, nóng đến mức bà ta hét lên "A!" một tiếng đầy đau đớn.
Nhưng mà không ai nghiêng đầu qua, tuyệt đại đa số ánh mắt đều dừng ở trên người Lâm Tương.
Nàng ta quỳ trên mặt đất, mũ trùm rơi bên cạnh, tóc giả trên đầu cũng rơi xuống sau ót, để lộ ra hơn nửa cái đầu có sẹo phỏng. Mũi đã bị phỏng hơn phân nửa, thịt mới mọc ra không có tính đàn hồi gì cả, khiến cả gương mặt dưới mắt chùng xuống, làn da trên mặt nhăn nheo giống như tờ giấy bị rơi vào nước, vừa vàng lại vừa gớm ghiếc, bàn tay cứng ngắc giống như là móng gà mà co rụt trước ngực, lửa giận vốn dĩ đầy kiêu ngạo trong nháy mắt liền như là cờ không có gió, vội vàng nâng lên bàn tay còn lại che mặt đi.
Cố Hoài Du cười nhạt mà bước qua, làm tư thế giống như là muốn đỡ nàng ta dậy, giọng điệu đầy áy náy: "Nha đầu Lục Chi này tay chân lóng ngóng, làm chuyện gì cũng không biết nặng nhẹ, không khiến tỷ tỷ bị thương chứ?"
Lâm Tương thấy nàng đến gần, liền liên tục lùi ra sau: "Ngươi đừng chạm vào ta! Ngươi tránh ra!" Nàng ta sợ Cố Hoài Du lại xách nàng ta lên lần nữa.
Bị cắt đoạn như thế nên những phu nhân bên cạnh mới chợt hoàn hồn lại, tiếng thì thà thì thầm vang lên, mỗi một câu nói đều như con dao cắm vào ngực Lâm Tương, nàng ta hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống ngay.
"Đáng sợ quá! Sao lại phỏng thành như thế này chứ?"
"Đúng vậy đó, chả trách đã lâu như thế mà nàng ta không dám gặp ai! Nếu là ta thì cũng không dám ra ngoài đâu!"
"Đáng sợ quá đi, dung mạo của nữ nhi bị hủy thành như thế, cả đời này coi như tiêu tùng rồi, thật sự là còn khó chịu hơn cả chết." Nói xong còn ôm lấy hai tay mà xoa xoa.
Sắc mặt của lão phu nhân có chút cứng ngắc, nhìn dưới sảnh, lạnh lùng nói: "Còn không mau đưa Quận chúa về phòng!"
"Không, ta không về!" Lâm Tương vừa nghe thấy về phòng, vội vàng đội mũ trùm lên, dù sao thì cũng đã bị người khác thấy rồi nên nàng ta dứt khoát liều mình luôn: "Lão phu nhân, sao ta lại biến thành như thế này trong lòng bà hiểu rõ nhất. Ta cũng từng là đứa cháu gái mà bà thương yêu, bà không thể đối xử với ta như thế, dựa vào cái gì mà các người có thể ở đây nói chuyện vui vẻ, còn ta thì phải bị nhốt lại chứ?"
Lão phu nhân đập mạnh xuống bàn một cái, tức đến mức nói không thành lời. Chúng phu nhân cũng trợn mắt há mồm ngạc nhiên, trước tiên không nói đến việc Lâm Tương dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với tổ mẫu của mình, nghe ý trong lời nói của nàng ta thì việc bị phỏng này hình như là có uẩn khúc gì đó, vậy mà lão phu nhân còn dám nhốt người lại!
Lâm Tương tiếp tục nói: "Chẳng qua ta chỉ là muốn đến chúc mừng muội muội một phen, đến cả chuyện này mà cũng sai sao? Lão phu nhân bà ghét ta đến thế ư?" Bất kể thế nào, hôm nay nàng ta cũng không thể đi, nàng ta không thể bỏ qua cơ hội hủy đi Cố Hoài Du này được! Nếu như chuyện này không vạch trần ra trước mặt mọi người, thì sẽ dễ dàng bị bà già kia che giấu đi mất.
"Lời này của biểu muội sai rồi." Trương Nghi Lâm đột nhiên đứng từ trong góc ra, thở dài một hơi, dịu giọng nói: "Chúng ta biết là từ sau khi muội bị phỏng thì trong lòng có chút... vặn vẹo, không được bình thường, người trong nhà cũng bị muội nghi ngờ hết rồi, nhưng sự thật chính là muội không cẩn thận bị phỏng. Lão phu nhân chỉ là lo lắng cho thân thể của muội, Thái y nói vết thương của muội phải tránh gió, sao đến chỗ muội thì lại biến thành nhốt muội rồi, nếu thật sự là như thế thì hôm nay muội còn cơ hội bước ra đây không?"
Mọi người đều nhìn mặt nhau, Lâm Tương cắn cắn răng, cách một tấm màn mà tức tối trừng mắt với Trương Nghi Lâm, hận không thể nhào lên xé nát cái miệng ả ra, trước kia ả chỉ là một con chó trước mặt nàng ta mà thôi, sau khi đi theo Lâm Tu Duệ thì mắt liền mọc lên trên trời rồi, đúng là ti tiện mà.
Cố Hoài Du đúng lúc mà nói: "Nếu như tỷ tỷ cảm thấy không sao, vậy thì cùng nhau tham gia yến tiệc đi..."
"Ta đương nhiên là phải ở lại!" Lâm Tương nhếch nhếch khóe môi, cách một tấm màn nên không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng giọng nói lại kì lạ khó hiểu: "Còn chưa chúc mừng muội muội nữa, đột nhiên trở thành Huyện chủ, còn tìm được một mối nhân duyên tốt."
Cố Hoài Du đột nhiên cười cười, giống như là muốn chọc cho Lâm Tương tức chết vậy, thong thả nói: "Đúng đó, Hoàng thượng đích thân ban hôn, sao lại không tốt chứ."
Nhưng Lâm Tương lại cười một tiếng, thấp giọng nói: "Bò đến vị trí cao như thế, ngươi rất đắc ý đúng không? Chỉ là không biết mùi vị khi té từ vị trí cao đó xuống, ngươi có chịu nổi không nhỉ?"
Cố Hoài Du cười nói: "Mùi vị đó, không phải ngươi rõ nhất sao?"
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Lâm Tương một hồi lâu, thời gian đã không còn sớm nữa, đúng lúc đang chuẩn bị mở tiệc thì nàng ta chạy ra làm loạn, thậm chí mặt mũi cũng không cần nữa, không biết là đang có ý định gì đây.
Bạch ma ma đứng bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: "Lão phu nhân, nên dời bước rồi."
Bởi vì lọt vào mắt xanh của Hoàng đế, lại thêm quan hệ với Tống Thời Cẩn, nên Huyện chủ Cố Hoài Du đã không đơn giản chỉ là một Huyện chủ nữa. Những thứ mà Hoàng thượng ban đã vượt qua quy cách của một Huyện chủ từ lâu, cho nên hôm nay có rất nhiều người đến, thậm chí giới quyền quý đến còn nhiều hơn cả buổi thọ yến của lão phu nhân nữa.
Trong sảnh yến tiệc đã có đầy khách khứa đến chúc mừng, Lâm Tu Duệ vô cùng tự đắc, mặt mày hớn hở mà đón khách cả buổi sáng, mọi người đều vô cùng thân thiết với hắn, không biết còn tưởng lài buổi yến hội này tổ chức vì hắn nữa cơ.
Nhưng mà từ sau khi Tống Thời Cẩn bước vào trong sảnh chính thì chiều hướng cũng chợt thay đổi, giống như Tống Thời Cẩn đã trở thành chủ nhân của Vương phủ này rồi vậy, đối với những lời chúc mừng của mọi người thì nụ cười trên mặt hắn vẫn mãi không tắt được.
"Tống đại nhân." Lâm Tu Duệ có chút không vui vẻ: "Không phải là ngài vẫn luôn không thích tham gia những yến hội như thế này sao?"
Tống Thời Cẩn nhếch nhếch khóe môi: "Hôm nay khác với ngày xưa."
Bỏ đi vẻ ngoài lạnh lùng xa cách thường ngày, sự vui vẻ trong lòng hắn ai cũng có thể nhìn thấy được, đây có thể nói là chuyện chưa bao giờ có, có người liền hiểu ra ngay lập tức, muốn nịnh nọt cũng phải nịnh đúng hướng mới được.
Cho nên, lúc Cố Hoài Du bước vào sảnh tiệc cùng với lão phu nhân thì nhất thời thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, có sự chỉ thị của phu quân nhà mình, các phu nhân kia bắt đầu khen ngợi một cách không thể nào quá đáng hơn được nữa.
"Huyện chủ này đúng thật là giống như là mỹ nhân bước ra từ trong tranh, sáng lạn chói mắt."
"Đúng vậy, hôm thọ yến của lão phu nhân ta đã nhìn qua một cái, lúc đó liền nghĩ là không biết ai lại có phúc phận như thế nữa."
"Bà nhìn cái khí chất đó xem, nha đầu nhà ta kia nếu như được một nửa như thế, thì ta cũng vui mừng rồi."
Những giọng nói này không hề cố ý thấp giọng, Lâm Tương đi bên cạnh nghe đến mức muốn cắn rách cả môi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Cố Hoài Du lại may mắn đến như thế chứ, sao năm xưa Cố Thị không bóp chết nàng đi!
Tống Thời Cẩn nhìn Cố Hoài Du, lặng lẽ nhướn nhướn mày, hai người nhìn nhau cười một cái, ăn ý vô cùng.
Đã bị giành mất sự nổi bật mấy lần, Lâm Tu Duệ gần như là quên mất yến tiệc ngày hôm nay tổ chức cho ai vậy, đợi sau khi mọi người đều ngồi vào chỗ thì nói lảm nhảm vài câu rồi cao giọng nói: "Mở tiệc."
Trương Nghi Lâm nhìn Lâm Tu Duệ trước mắt một cái, vẫn là dáng vẻ mà ả say mê khi xưa. Nhưng mà ả vào phủ lâu như thế rồi, đừng nói là chạm vào ả, thậm chí hắn còn chẳng thèm nhìn mặt ả nữa là, hôm đó ả thật sự cho rằng mình sẽ chết trong tay Lâm Tu Duệ, nhưng mà trôi qua lâu như thế, hắn cũng không làm gì ả nữa, Trương Nghi Lâm không cam tâm cứ như thế, cuối cùng vẫn nén sự sợ hãi trong lòng lại, bắt đầu rục rịch muốn hành động.
Đã phí hết bao công sức như thế mới có thể vào Vương phủ, sao ả có thể sống cô độc suốt đời đến già trong hậu viện như một người vô hình được chứ!
Hai người Lâm Tương và Trương Nghi Lâm đều không phải là đèn cạn dầu, hôm nay xuất hiện ở đây cũng là vì có mục đích riêng, Cố Hoài Du ăn từng miếng nhỏ, phải lót dạ trước đã rồi mới có sức mà xem kịch không phải sao?
Một lát sau, quả nhiên thấy Diệu Ngôn hầu hạ bên cạnh Trương Thị sắc mặt trắng bệch, bước chân vội vàng chạy về phía Ngu lão phu nhân, cũng không biết là nàng thấp giọng nói gì bên tai bà, sắc mặt lão phu nhân chợt thay đổi, vẫy tay với Bạch ma ma, kề bên tai nói nhỏ mấy câu, Bạch ma ma liền cúi người lui xuống.
Lâm Tương vẫn luôn quan sát, thấy mọi chuyện quả đúng như là nàng ta tính toán, bà già này còn tính giấu chuyện này đi, để Bạch ma ma lặng lẽ xử lý, nàng ta lập tức lớn giọng nói: "Diệu Ngôn! Hôm nay có nhiều khách quý như thế, ngươi lỗ mãng đường đột như vậy thì ra thể thống gì! Không ở trong viện của mẫu thân mà hầu hạ cho tốt, lại chạy ra đây làm gì?" Ngập ngừng, nàng ta kinh ngạc nói: "Lẽ nào mẫu thân xảy ra chuyện gì rồi?"
Cả người Diệu Ngôn run lên, bờ môi run rẩy nói không thành lời, nhìn có vẻ giống như là đã chịu phải sự đả kích không hề nhẹ.
Lão phu nhân gác đũa: "Nói bậy bạ gì đó! Mẫu thân ngươi vẫn còn khỏe, ngươi nhất định phải khiến mọi người mất vui trong ngày như thế này sao?"
"Diệu Ngôn, ngươi nói đi! Có phải là mẫu thân xảy ra chuyện gì rồi không?" Lâm Tương làm sao có thể làm theo ý của lão phu nhân được, nàng ta nhết quyết cắn chặt không buông.
Tiếng cụng ly rót rượu trong sảnh lắng lại, chuyện Trương Thị bệnh nặng liệt giường đã không còn là bí mật gì từ lâu, nghe giọng điệu gấp gáp của Lâm Tương, mọi người đều âm thầm đoán lẽ nào buổi tiệc mừng hôm nay lại biến thành tiệc tang lễ rồi?
Diệu Ngôn nuốt nuốt nước miếng, sau khi lặng lẽ quan sát Lâm Tương một cái, liền khóc lớn mà nói khi lão phu nhân còn chưa kịp lên tiếng cản lại: "Không phải ạ, Quận chúa, là... là nô tỳ lúc nãy đi lấy thuốc cho phu nhân, lúc đi được nửa đường, liền nhìn thấy dưới chân tường có chôn một xác chết!"
Tất cả mọi người nghe vậy, đều thở nhẹ một hơi sau đó đồng loạt ngây ra, đang yên đang lành sao trong phủ lại xuất hiện một thi thể, sao mà nhìn thế nào cũng thấy có chút xui xẻo.
Sắc mặt lão phu nhân thay đổi: "Có lẽ là nha đầu này nhìn lầm rồi!"
Nhưng Diệu Ngôn lại giành nói: "Không phải đâu, lão phu nhân, nô tỳ chính là vì sợ nhìn lầm, nên còn cố ý bước lên trước để nhìn cho kĩ, người chết chính là nha hoàn bên cạnh Huyện chủ, Xảo Nhi!"
Lúc này Cố Hoài Du mới gác đũa xuống, đứng dậy nói: "Đúng là đã mấy ngày rồi ta không nhìn thấy Xảo Nhi, ngươi chắc chắn?"
Diệu Ngôn gật đầu, "Chắc chắn."
Nhưng Lâm Tương lại đột nhiên kinh ngạc hét lên: "Cố Hoài Du, ngươi dám giết người!"
Mọi người lặng lẽ quan sát Tống Thời Cẩn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn không thay đổi gì như thường lệ, lúc này mới nhìn về hướng của Cố Hoài Du, thân là chủ muốn xử chết một nha hoàn không có gì kì lạ, nhưng mà chôn người ở dưới góc tường, tâm tư này thì lại có chút đáng sợ rồi.
"Đầu tỷ lại không tỉnh táo rồi sao?" Cố Hoài Du liếc Lâm Tương một cái: "Ta vô duyên vô cớ giết chết nha hoàn của mình làm gì chứ?"
Lâm Tương cười bí hiểm, "Ai biết được có phải là nàng ta phát hiện bí mật gì đó nên bị người giết người diệt khẩu hay không chứ?"
Hồng Ngọc không nhịn được mà nói: "Không thể nào, tiểu thư nhà ta yếu đuối mềm mại, tay không có sức trói gà nữa là, sao có thể giết người được chứ."
Lâm Tương hừ lạnh một tiếng: "Chủ nhân nói chuyện, một con tiện tỳ như ngươi chen miệng cái gì! Nàng ta không có sức, thì sức lực của nha hoàn Lục Chi bên cạnh nàng ta còn lớn hơn ai hết luôn đó."
Hôm lão phu nhân và Cố Hoài Du đi bãi săn, Trương Hằng liền phát hiện thi thể của Xảo Nhi ở dưới chân tường sau hoa viên. Sau khi Lâm Tương biết được, liền ra lệnh cho hắn chôn người xuống lại, chỉ đợi cho Cố Hoài Du trở về liền đi vạch tội nàng. Nhưng mà không ngờ là, ông trời lại cho nàng ta một cơ hội tốt như thế, có thể tiêu diệt Cố Hoài Du trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Sắc mặt Cố Hoài Du vẫn như thường, không hề hoảng loạn chút nào: "Sao, tỷ chắc chắn đến như thế, lẽ nào là nhìn thấy ta giết sao?"
Lâm Tương cắn răng: "Có phải hay không, đi nhìn rồi sẽ biết, vừa hay hôm nay Lý đại nhân cũng có mặt ở đây."
Trương Nghi Lâm thu mắt cười cười, âm thầm lấy cái khăn trong tay ra, cầm trong tay.
Một viên đá trúng hai con chim, thật là sảng khoái mà!